Sáng hôm sau Hạ Thiên thức dậy khá sớm, đúng là không có biện pháp, vì hắn cảm thấy có hơi lạnh, hơn nữa một bên lạnh một bên ấm làm hắn khó thể ngủ cho thoải mái. Nếu không phải trước đó quá mệt mỏi thì sẽ không ngủ lâu như vậy.
Hạ Thiên nhìn Ninh Khiết ở bên cạnh vẫn chưa tỉnh ngủ, nàng ngủ rất an ổn, tuy nhắm mắt nhưng mí mắt liên tục nhảy lên, vẻ mặt giống như có chút sợ hãi, giống như đang gặp ác mộng.
- Xem ra chị không những là quỷ keo kiệt, còn là quỷ nhát gan, có tôi ở đây thì chị cần gì phải sợ?
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn vươn tay ôm lấy Ninh Khiết. Mà chiêu thức này của hắn có tác dụng, vẻ mặt sợ hãi của nàng nhanh chóng biến mất, mí mắt cũng không còn nhảy lên, nàng ngủ rất ngon.
Hạ Thiên hài lòng với kết quả này, là vợ hắn thì không có gì phải sợ.
Nhưng Hạ Thiên lại nhanh chóng buồn bực, vì Ninh Khiết ngủ rất ngon mà hắn thì không ngủ được, hơn nữa còn phải ôm nàng, vì thế mà thời gian trôi qua có hơi dày vò. Hắn nhìn thân thể mềm mại của nàng mà khẽ động tâm, muốn làm chút gì đó, nhưng khi thấy nàng ngủ ngon thì hắn cũng ngại đánh thức. Vì không có biện pháp nên hắn đành phải tiếp tục chịu sự dày vò, vì hắn cảm thấy bây giờ vợ quỷ keo kiệt đối với hắn rất tốt, hắn cũng phải tốt với nàng một chút, tuy trước kia nàng rất keo kiệt nhưng bây giờ lại không như vậy với hắn, hắn thấy như vậy là rất tốt, vợ tốt thì nên keo kiệt với người ngoài mà hào phóng với chồng.
Nếu quỷ keo kiệt Ninh Khiết đã là vợ tốt thì Hạ Thiên quyết định mình cũng phải là chồng tốt, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề, làm chồng tốt phải trả giá rất nhiều, vì Ninh Khiết thật sự ngủ rất ngon, ngủ một hơi đến trưa mà vẫn chưa tỉnh.
Hạ Thiên đáng thương dậy từ sáng sớm, sau đó cứ ôm Ninh Khiết, nhưng chỉ có thể dùng một tay để ôm mà thôi, vì tay kia quá lạnh. Nếu hắn dùng tay kia động vào người nàng, sợ rằng nàng sẽ thức tỉnh.
- Không thể cho chị ấy ngủ thêm nữa, nếu tiếp tục sẽ là heo mất.
Hạ Thiên thấy Ninh Khiết còn chưa tỉnh thì lập tức tìm lý do, sau đó hắn lấy bàn tay lạnh như băng đặt lên mông nàng.
- Ư!
Ninh Khiết chợt kêu khẽ một tiếng, sau đó nàng mở mắt và hô lên duyên dáng:
- Á, chồng, cậu tỉnh rồi à? Xấu hổ quá, tôi định đợi cậu tỉnh lại, không ngờ ngủ quên mất...
Ninh Khiết không thể nói thêm được điều gì, vì bộ vị mẫn cảm nào đó của nàng đã bị Hạ Thiên cắn mút. Lúc này hắn cảm thấy trên người có hơi lạnh, vì vậy làm chút vận động, tuy vận động này không thể nào giảm bớt cảm giác lạnh như băng nhưng cũng có thể kéo đi bớt lực chú ý của hắn. Kết quả là thân thể mềm mại của Ninh Khiết nhanh chóng lộ ra, mà trên người của nàng lại có thêm một lớp chăn ba mươi bảy độ.
Chiếc chăn này đôi khi đắp thẳng lên người, đôi khi lại đặt nằm nghiêng, đôi khi ở sau lưng, mà lúc nào cũng làm cho Ninh Khiết cảm thấy hưng phấn và ấm áp. Nhưng cũng đôi lúc nàng không chịu đắp chăn, nàng ngồi lên chăn, vì không muốn lạnh nên nàng phải làm chút hoạt động... - .
Sau khi chiến đấu vài giờ thì cả hai đi tắm rửa, sau khi ăn mặc chỉnh tề rời khỏi khách sạn thì đã là năm giờ chiều.
Hai người đi đến một quán ăn, phải biết rằng hôm qua bọn họ còn chưa ăn tối, hơn nữa hôm nay lại ngủ đến trưa và hoạt động đến chiều, bây giờ bụng đã đói đến mức muốn dán ngược ra sau lưng.
Trước kia Ninh Khiết sức ăn không lớn nhưng bây giờ cũng ăn được ba chén cơm, mà Hạ Thiên thì tất nhiên sẽ ăn càng nhiều hơn. Cũng vì thế mà ánh mắt đám nhân viên phục vụ nhìn hai người là tương đối quái dị, là một cặp không quá mập, nam thì ốm nữ thì cao gầy, sao ăn như heo vậy?
Cũng may quán cơm cũng tính tiền, nếu không đám phục vụ thật sự không biết nên nói gì, phải coi là may mắn. Khi hai người nắm tay thân mật rời khỏi nhà hàng thì đám phục vụ không ngừng thầm nghĩ, hai người kia bộ dạng không cân xứng nhưng sức ăn thì cực kỳ xứng đôi.
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Sau khi đi ra nhà hàng thì Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi, hôm nay xem ra không thể nào đi thuê nhà được nữa.
- Tìm ông Hoàng kia lấy nửa tiệm thuốc.
Hạ Thiên mở miệng nói:
- Nếu tiệm thuốc kiếm ra tiền, tôi cũng không cần nghĩ biện pháp gì khác.
- Thật sự sao?
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ, nàng cảm thấy không có bằng chứng, sợ rằng người ta sẽ không chia nửa tiệm thuốc cho mình.
- Tất nhiên là thật.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên:
- Tôi đã trị bệnh tim cho ông Hoàng kia, chỉ cần đưa ra nửa tiệm thuốc, quá rẻ rồi còn gì?
Ninh Khiết không biết nói gì thêm, nàng đi theo Hạ Thiên đến tiệm thuốc Trung Y Lão Hoàng. Sau khi đi vào thì Hạ Thiên phát hiện nơi đây hôm nay làm ăn không tốt, ít nhất cũng không có người mua thuốc, mà trong tiệm ngoài cô gái trẻ bán thuốc thì không còn ai khác.
- Ông Hoàng kia đâu?
Hạ Thiên có chút mất hứng, ông Hoàng kia đi đâu rồi?
- À, bác sĩ Tống, anh đến rồi à?
Cô gái trẻ tuổi chỉ cần liếc qua là nhận ra Hạ Thiên, dù sao thì những hành động của hắn hôm qua cũng làm mọi người sinh ra ấn tượng rất sâu. Sau khi nghe rõ câu hỏi của Hạ Thiên thì cô gái cũng lập tức giải thích:
- Bác sĩ Tống, bác sĩ Hoàng hôm qua sinh bệnh, người nhà lo lắng xảy ra vấn đề, vì vậy bọn họ gọi điện thoại cho em, nếu anh đến thì đưa anh đến nhà gặp mặt, nhà chú ấy ở gần đây.
- Được rồi, vậy cô đưa tôi đi tìm ông ta.
Hạ Thiên nghe cô gái nói như vậy cũng không quá mất hứng.
- Được, bác sĩ Tống, anh chờ một chút, tôi đóng cửa tiệm thuốc rồi đưa anh qua.
Cô gái trẻ vội nói.
Hạ Thiên cũng không nói gì thêm, hắn và Ninh Khiết đi ra ngoài, cô gái nhanh chóng đóng cửa và đi trước dẫn đường Hạ Thiên đến nhà bác sĩ Hoàng.
Trên đường đi Ninh Khiết hàn huyên với cô gái vài câu, biết cô gái tên là A Phương, cũng là người ở đây, có quan hệ họ hàng với bác sĩ Hoàng. Sau khi nàng tốt nghiệp một trường trung cấp y học thì tìm được vài công tác không đáng hài lòng, vì thế cuối cùng chạy đến đây trông tiệm cho bác sĩ Hoàng. Đến làm ở đây nàng được bác sĩ Hoàng trả lương khá tốt, hơn nữa còn học được nhiều thứ, vì thế nàng rất thỏa mãn.
Vài phút sau A Phương đưa Hạ Thiên đến nhà bác sĩ Hoàng, là một căn trong khu chung cư Dân Hưng Nhạc Viên, nhà ở lầu ba. Lúc này lão có mặt ở nhà, bên trong còn có một người thanh niên hơn hai mươi, khá giống với bác sĩ Hoàng.
- Tống thần y, cậu đã đến, mau mời ngồi, mời ngồi.
Bác sĩ Hoàng nhiệt tình mời chào Hạ Thiên, sau đó phân phó với người trẻ tuổi:
- A Tài, mau châm trà cho Tống thần y.
Người thanh niên cũng rất nghe lời, hắn nhanh chóng đi lấy trà, lúc này bác sĩ Hoàng cũng tranh thủ giới thiệu:
- Tống thần y, đó là con trai tôi, là A Tài, đáng tiếc là không kế thừa y bát, không hiểu y thuật.
- Này, bác sĩ Hoàng, tôi hỏi ông một chuyện, tiệm thuốc của ông có giá bao nhiêu?
Hạ Thiên không có hứng thú gì với A Tài kia, hắn đến đây chỉ vì kiếm tiền mà thôi. Tuy Ninh Khiết nói có thể kiếm việc làm nhưng hắn không muốn vợ làm nuôi mình, hắn muốn nuôi vợ.
- Điều này, Tống thần y, anh đã cứu tôi một mạng, tôi cũng không gạt anh, tiệm thuốc không đáng giá bao nhiêu tiền, mặt tiền thuê của người ta, bên trong chỉ có chút dược vật, cũng không nhiều, nếu tính giá trị thì chỉ một trăm ngàn mà thôi.
Bác sĩ Hoàng thoáng suy tư rồi nói:
- Nhưng, Tống thần y, tuy tiệm thuốc của tôi không đáng tiền nhưng thu nhập mỗi tháng tương đối khá, tiền lãi mỗi tháng cũng là hai mươi ngàn.
- Một tháng hai mươi ngàn?
Hạ Thiên lập tức thất vọng, hắn còn tưởng rằng nhà thuốc rất có tiền.
A Phương còn chưa bỏ đi phải thầm nghĩ, bác sĩ Tống này đúng là quá lớn miệng, một tháng hai mươi ngàn còn chê ít, nếu được chia đôi thì mỗi tháng cũng là mười ngàn. Tuy so ra mười ngàn chẳng là gì với một thành phố như Cảng Thành, nhưng đối với nhiều người thì đây là chuyện cầu còn chưa được.
- Bác sĩ Tống, mời dùng trà.
Lúc này A Tài đi đến dâng trà cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhận trà, hắn thuận tay đưa cho Ninh Khiết:
- Vợ, cho chị uống.
- Ừ, cám ơn chồng.
Ninh Khiết nhận ly trà rồi nũng nịu nói.
- A Tài, mau rót trà cho bà Tống.
Bác sĩ Hoàng vội nói, sau đó lão ngượng ngùng giải thích:
- Tống thần y, đúng là có lỗi, A Tài không hiểu chuyện.
- Không có gì, không cần châm trà, bây giờ tôi cũng không muốn uống trà.
Hạ Thiên không có hứng thú với trà:
- Này, ông Hoàng, tôi muốn nửa tiệm thuốc, nhưng nghe ông nói tiệm thuốc không đáng giá, tôi cũng cảm thấy chướng mắt. Vì vậy tôi muốn hỏi ông một chuyện, ông có muốn kiếm nhiều tiền không?
- Tống thần y, ý của anh là...
Bác sĩ Hoàng chợt buồn bực, lão tưởng Hạ Thiên đến láy nửa tiệm thuốc nhưng bây giờ lại chổi bỏ, còn hỏi lão muốn kiếm tiền hay không, điều này quá quái dị.
A Phương ở bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái, ai mà chẳng muốn kiếm nhiều tiền? Nói nhảm sao?
- Tôi có thể cho ông kiếm được khối tiền, lợi nhuận cao hơn gấp bao lần mở tiệm thuốc. Một tháng ông bán thuốc chỉ lời hai mươi ngàn, tôi có thể cho ông một ngày lời một trăm và thậm chí là một triệu cũng không có vấn đề, ông có làm không?
Hạ Thiên nhìn bác sĩ Hoàng rồi mở miệng hỏi.