- Lưu manh.
A Cửu gắt một tiếng, sau đó nàng không muốn tiếp tục nói chuyện với Hạ Thiên, chỉ lặng yên lái xe mà thôi.
- Này, tiểu thư nhà cô rốt cuộc là ai?
Hạ Thiên rất nhàm chán, hắn tiếp tục hỏi.
Nhưng A Cửu chỉ lái xe nhanh hơn, nàng căn bản không trả lời vấn đề của Hạ Thiên.
- Này, nếu bây giờ cô không nói lời nào, tôi sẽ đánh mông cô.
Hạ Thiên bất mãn dùng giọng uy hiếp nói, hắn không thích bị người ta uy hiếp nhưng lại thích uy hiếp người khác, đặc biệt là uy hiếp người đẹp.
- Tôi đã nói rồi, khi anh gặp mặt tiểu thư nhà tôi, chị ấy sẽ cho anh biết tên. Nguồn: https://truyenfull.vn
A Cửu cuối cùng cũng khó giữ bình tĩnh, giọng điệu không còn ngọt ngào, bên trong có chút tức giận.
- Tiểu thư nhà cô có xinh đẹp không?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Tiểu thư nhà tôi tất nhiên là xinh đẹp.
A Cửu lần này lại trả lời.
- Đep hơn so với cô không?
Hạ Thiên tiếp tục hỏi thăm.
- Đó là tất nhiên, tôi còn kém xa một phần mười của tiểu thư.
A Cửu nhanh chóng trả lời.
- Cô gạt người sao?
Hạ Thiên có chút không tin:
- Tiểu thư nhà cô không phải là một người què sao? Một người què sao có thể đẹp đẽ cho được?
- Tiểu thư nhà tôi không phải là một người què.
A Cửu thở phì phò nói.
- Không phải vừa rồi cô nói tiểu thư nhà mình hành động bất tiện sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Nếu không phải người què thì sao lại không hành động bất tiện?
- Vì vừa rồi tôi gạt anh.
A Cửu tức giận nói.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, thì ra A Cửu này chơi trò lừa đảo, xem ra chút nữa phải cho nàng một trận mới được.
Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên lại vui sướng, nếu tiểu thư trong lời nói của nha đầu lừa gạt này không phải là người què, là người đẹp thì tốt, tuy người đẹp kia giống như có ý đồ bất lương nhưng chỉ cần đẹp cũng tốt hơn què.
Nửa giờ sau Hạ Thiên cũng không buồn hỏi chuyện với A Cửu, rõ ràng vị tiểu thư của A Cửu ở cách khu biệt thự Hồ Hương Tuyết rất xa, lái xe phải mất hơn một giờ, nhưng phải đúng vào thời điểm buổi tối không kẹt xe mới như vậy mà thôi.
Khi A Cửu dừng xe thì đã hơn mười một giờ tối, lúc này Hạ Thiên cũng phát hiện nàng đưa mình đến bờ biển, mà ngoài bờ biển có một căn biệt thự hai tầng, bây giờ bọn họ đang đứng nơi cổng biệt thự.
- Tiểu thư nhà tôi đang ở bên trong.
A Cửu nói một câu, ngay sau đó bước vào bên trong. Cửa biệt thự cũng không khóa, nhìn qua cũng thấy chủ nhân của biệt thự không lo lắng đến vấn đề an toàn.
Dù là buổi tối nhưng trong biệt thự lại rất sáng, vì mỗi gian phòng trong biệt thự đều sáng đèn, ngay cả ngoài sân cũng thắp đèn. Nếu nói không chút khoa trương thì biệt thự này ở bên bờ biển như một bóng đèn tỏa sáng.
Hạ Thiên đi theo A Cửu vào trong biệt thự, lầu một biệt thự cũng không có người, mà A Cửu trực tiếp lên lầu hai, sau đó đi đến một gian phòng ngủ. Lúc này cửa phòng ngủ mở ra nhưng nàng không tiến vào, chỉ quay sang nói với Hạ Thiên:
- Vào thôi, tiểu thư nhà tôi đang chờ bên trong.
Hạ Thiên không do dự mà trực tiếp tiến vào, hắn muốn xem vị tiểu thư thần bí kia là ai, tất nhiên điều quan trọng là hắn muốn biết nàng có đẹp hay không.
Đây là một gian phòng ngủ cực kỳ tao nhã lịch sự, không tính là xa hoa nhưng rất thoải mái, tất cả trang sức trong phòng đều cực kỳ nữ tính. Nhưng Hạ Thiên nhìn lướt qua mà không phát hiện ra người nào, tuy trong phòng có một chiếc giường lớn, trên giường là chăn gối trắng sáng, nhưng chăn mền rất phẳng, rõ ràng bên trong không có người.
- Đúng là nha đầu lường gạt.
Hạ Thiên có chút khó chịu, sau đó hắn chuẩn bị ngưng tụ công lực để xem trong phòng có nhịp tim của ai đó hay không.
Đúng lúc này một âm thanh động lòng người vang vào tai Hạ Thiên:
- Tôi ở trong này.
Hạ Thiên nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, hắn phát hiện âm thanh từ sau bức màn truyền đến, vì vậy mà không khỏi ngạc nhiên, tiểu thư kia chẳng lẽ đang ngồi trên cửa sổ sao?
Hạ Thiên đi đến kéo màn ra, sau đó hắn lập tức thất vọng, vốn tưởng rằng có người ngồi trên cửa sổ nhưng sự thật lại không phải là như vậy. Sau bức màn là một sân thượng khá lớn, ở giữa sân thượng có một bàn cà phê, bên cạnh bàn là một người phụ nữ mặc tây trang.
Người phụ nữ này nhìn có vẻ hơn hai mươi, tóc đen áo khoác đen, cặp mắt linh động có thần, dung mạo thanh lệ thoát tục. Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất để quét mắt nhìn người phụ nữ này một lượt, dù người phụ nữ này ngồi trên ghế làm hắn không hoàn toàn thấy rõ thân hình của nàng, nhưng hắn lập tức kết luận ra một vấn đề, tuy tối nay A Cửu lừa gạt hắn nhiều lần nhưng lại đúng khi nói vê dung mạo vị tiểu thư này. Đây thật sự là người đẹp, tuy A Cửu cũng rất đẹp nhưng nếu so sánh với vị tiểu thư này thì rõ ràng là không đáng nhắc đến, nếu nói A Cửu chỉ bằng một phần mười cũng không quá khoa trương.
- Trên đời này còn có người đẹp xinh đẹp như vợ mình, nhưng mình không biết, xem ra không quá bình thường.
Hạ Thiên thì thào nói, lúc này hắn đã bắt đầu suy xét kế hoạch biến cô gái đẹp này thành vợ mình. Người đẹp kia dù là dáng người hay bất kỳ thứ gì khác cũng có thể so sánh với các bà vợ của hắn, hơn nữa nàng còn có một khí chất không màng danh lợi, làm hắn sinh ra cảm giác thoải mái.
- Hạ Thiên, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt.
Người đẹp điềm tĩnh cười với Hạ Thiên:
- Mời ngồi.
Hạ Thiên lập tức ngồi xuống, nhưng hắn ngồi xuống thì người đẹp kia lại kêu lên yêu kiều:
- Cậu làm gì vậy?
- Không có gì, không phải chị mời tôi ngồi sao? Tôi ngồi rồi đây.
Hạ Thiên cười hì hì nói, trong lòng thầm nghĩ, xem ra người đẹp này quen biết mình.
- Tôi không cho cậu ngồi trên người tôi.
Người đẹp này không thể nào bình tĩnh, nàng đã sớm điều tra về Hạ Thiên, cũng biết người này rất lưu manh. Nhưng nàng không ngờ lần đầu tiên gặp mặt nàng thì hắn đã có hành vi lưu manh như vậy, nàng mời hắn ngồi, hắn không ngồi lên ghế mà lại ngồi lên đùi nàng.
- Này, chị phải nói cho rõ ràng, tôi tưởng chị muốn tôi đến ngồi lên đùi.
Hạ Thiên nhanh chóng đứng lên, sau đó hắn dùng ánh mắt vô tội nhìn người đẹp:
- Này, vậy chị nói cho rõ ràng, chị muốn tôi ngồi ở đâu?
- Mời cậu ngồi sang ghế bên kia, được không?
Bộ ngực người đẹp chợt phập phồng cấp tốc, nàng hít thở vài hơi thật sâu, cuối cùng cũng làm mình bình tĩnh trở lại. Trước nay nàng đối mặt với bất kỳ người nào cũng cực kỳ bình tĩnh tự nhiên, ứng phó với bất kỳ sự việc nào cũng không hoảng loạn, nhưng nàng phát hiện mình chưa cùng sắc lang kia tiếp xúc được một phút đã mất bình tĩnh, cử động của tên này quá khác thường, cũng chỉ có hắn mới đưa ra những hành vi như vậy mà thôi.
Vì sợ Hạ Thiên lại làm điều xằng bậy, lúc này người đẹp trực tiếp chỉ vào chiếc ghế đối diện, không cho Hạ Thiên cơ hội giả vờ.
Hạ Thiên dùng ánh mắt nuối tiếc nhìn cặp đùi đẹp của người đẹp, tuy vừa rồi chỉ ngồi vài giây nhưng cảm giác rất tốt, làm hắn hoài niệm.
- Này, cô tên gì?
Hạ Thiên mở miệng hỏi một câu, đồng thời cũng ngồi xuống mặt ghế.
- Y Tiểu Âm!
Người đẹp bình tĩnh nói ra ba chữ.
- Sao?
Hạ Thiên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên:
- Chị nói mình tên gì? Y Tiểu Âm? Y Tiểu Âm nào?
- Y Tiểu Âm ở thủ đô.
Giọng điệu của Y Tiểu Âm rất bình tĩnh:
- Tôi nghĩ cậu đã từng nghe qua rồi chứ?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm, hắn cũng không chớp mắt, không thể không nói điều này nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn không ngờ Y Tiểu Âm ở thủ đô lại chạy đến đây, hơn nữa còn chủ động tìm hắn.
- Chị thật sự là nữ thần y đệ nhất thủ đô Y Tiểu Âm sao?
Một lúc sau Hạ Thiên mới mở miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Tôi chính là nữ thần y đệ nhất thủ đô Y Tiểu Âm, cũng chính là Y Tiểu Âm trong bốn đóa hoa thủ đô, xem ra cậu đã sớm biết tên tôi, cũng như tôi sớm biết tên cậu.
- Được rồi, xem ra thật sự là chị, tôi đang chuẩn bị để tối nay đến thủ đô tính sổ với chị, bây giờ chị đến, tính sổ luôn cũng không muộn.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm, người này quá xinh đẹp, nhưng thiếu nợ phải cho ăn đòn, vì nàng nhiều lần gây phiền toái cho hắn.
- Cậu muốn tính sổ gì với tôi?
Y Tiểu Âm vẫn rất bình tĩnh.
- Trước tiên tôi hỏi chị vài vấn đề.
Hạ Thiên nhìn Y Tiểu Âm:
- Thứ nhất, chính là Tôn Bác Văn kia vốn sẽ phải chết, kết quả là sống thêm vài ngày, có phải chị giúp hắn?
- Đúng vậy, là tôi giúp anh ta sống thêm mười lăm ngày.
Y Tiểu Âm sảng khoái thừa nhận.
- Tại sao chị lại kéo dài tính mạng cho hắn?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm:
- Chị cố ý gây khó cho tôi sao?
- Tôi không cố ý gây khó cho cậu, tôi chỉ thu của anh ta một triệu rưỡi mà thôi.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Lấy tiền của người thì phải làm việc, tôi luôn làm như vậy, cũng chẳng có gì không đúng.
- Tóm lại chị đã gây ra phiền toái cho tôi, làm hại vợ tôi thiếu chút nữa bị Tôn Bác Văn hại chết, vì vậy khoản nợ này phải tính.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm:
- Tôi lại hỏi chị, trước đó Lý Minh Hiên đã bị tàn phế, sau đó đột nhiên trở nên lợi hại, đánh không chết, có phải do chị làm ra?
- Đúng vậy, là tôi.
Y Tiểu Âm rõ ràng thừa nhận:
- Tôi cải tạo cơ thể anh ta một chút.
- Lý Minh Hiên thiếu chút nữa đã giết chết vợ tôi, đây cũng là chị gây khó cho tôi, chị nói đi, chị muốn bị trừng phạt thế nào?
Hạ Thiên trừng mắt bất mãn nhìn Y Tiểu Âm.
Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng:
- Hạ Thiên, tôi thấy cậu hiểu lầm rồi, tuy tôi thừa nhận mình làm hai việc trên nhưng cũng không phải không đúng. Lý Minh Hiên là một vật thí nghiệm của tôi mà thôi, hơn nữa còn là vật thí nghiệm rất thành công, còn chuyện trừng phạt, cậu cũng không được trừng phạt tôi.
- Tôi thích trừng phạt ai thì trừng phạt, bây giờ tôi muốn trừng phạt chị, tôi muốn xử lý chị. Nhưng xét thấy vợ tôi không có vấn đề gì, tôi đổi lại biện pháp trừng phạt chị.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Y Tiểu Âm:
- Tôi quyết định lấy chị làm vợ, sau đó mỗi ngày đều phải đánh mông.