Cam Mẫn vừa mới ra khỏi cửa, còn chưa kịp đóng cửa lại thì đám cảnh sát đã tiến vào.
- Này, các người làm gì vậy?
Cam Mẫn lập tức nôn nóng, nhưng lúc này một bàn tay có lực đã giữ lấy nàng, nhanh chóng kéo nàng ra. Sau đó nàng phát hiện người kéo nàng ra không phải là ai khác, chính là chồng nàng, Nhâm Hiểu Phong.
- Hiểu Phong, sao lại như vậy?
Cam Mẫn cảm thấy là lạ, lúc này nàng mới ý thức được Nhâm Hiểu Phong điện thoại cho mình cũng không phải là ngẫu nhiên.
- Tiểu Mẫn, sao em lại ở bên trong.
Nhâm Hiểu Phong hỏi ngược lại.
- Không có gì, em đến thăm và cảm tạ Tống thần y, nhưng Tống thần y không có ở nhà, vì vậy em mới ngồi lại nói chuyện với Ninh Khiết, hai bên rất hợp nhau, bây giờ là bạn bè.
Cam Mẫn nhanh chóng giải thích, sau đó nàng hỏi ngược lại:
- Hiểu Phong, anh sao lại cố ý kéo em ra?
- Năm phút trước anh quay về và được đội trưởng Lý Tư nói cho biết, Tống thần y khả nghi đã thương người, bắt cóc cảnh sát, cướp súng và có nhiều tội danh khác, còn nói em ở lại bên trong sẽ là con tin, vì vậy mơi gọi điện thoại cho anh bảo em đi ra.
Nhâm Hiểu Phong khẽ nói:
- Anh cũng không biết tình hình cụ thể, nhưng trước tiên cứ để xem thế nào rồi nói sau.
Cam Mẫn dùng ánh mắt bất an nhìn khoảng sân nhỏ của biệt thự, đám cảnh sát đã vọt vào, nàng không khỏi lo lắng:
- Cũng không biết Ninh Khiết có việc gì không... ....
Cam Mẫn còn chưa nói dứt lời thì thấy một vật gì đó từ bên trong bay ra, sau đó ngã nặng nề xuống trước mặt nàng.
- Á!
Cam Mẫn cực kỳ hoảng sợ, nàng vô thức lui ra phía sau vài bước, đồng thời nhìn xuống mặt đất, sau đó chợt ngây người, đây...Đây không phải là Lý Tư sao?
Lúc này bên ngoài cũng không có ít người, ngoài hai vợ chồng Nhâm Hiểu Phong và Cam Mẫn thì còn có vài tên bảo vệ, còn có vài tên cảnh sát và nhân viên pháp y. Khi thấy Lý Tư nằm bất tỉnh trên mặt đất thì cả đám đều trợn mắt há mồm, Lý Tư nổi danh thần thám tử Cảng Thành cứ như vậy bị ném ra sao?
- Bộp, bộp, bộp!
Âm thanh ngã xuống đất cũng không dừng lại, một đám cảnh sát từ bên trong bay ra rồi ngã mạnh xuống đất, vô tình làm cho đám người bên ngoài giống như được xem tuyệt kỹ, đúng là khó khăn lắm mới được chứng kiến cảnh người bay.
Khoảnh khắc này mười tên cảnh sát đã bị ném ra, từ đầu đến cuối không ai nghe thấy tiếng súng, cũng không thấy tiêng kêu thảm, điều này làm cho mọi người chợt buồn bực, vì sao đám người kia ngã xuống đất mà không biết đau?
- Đội trưởng Lý, đội trưởng Lý... ....
Một tên pháp y tiến lên hô hai tiếng, sau đó vẻ mặt chợt biến đổi:
- Đội trưởng Lý đã hôn mê... ....
- Bọn họ giống như đều đã hôn mê.
Đám người còn lại cũng đã kiểm tra được tình huống của đám cảnh sát kia.
Lúc này đám người cuối cùng cũng hiểu, vì sao trước đó bọn họ không phát ra âm thanh, bọn họ căn bản đã hôn mê trước khi bị ném ra.
- Mau gọi người đến giúp.
Tên pháp y hô lên.
- Còn giúp gì nữa, mau gọi xe cứu thương.
Một tên pháp y ở bên cạnh hô lên, bây giờ bọn họ cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây, cũng không biết cặp nam nữ trong biệt thự là thứ gì biến thành, thật sự quá kinh khủng.
- Còn xe cứu thương gì nữa, chúng ta không phải có xe sao? Trực tiếp đưa bọn họ đi là được.
Một tên đề nghị.
- Đúng, đúng, đúng, cứ làm như vậy, các người giúp đỡ một chút, đưa bọn họ lên xe.
Tên pháp y kịp phản ứng, sau đó hắn lập tức xin sự giúp đỡ của đám bảo vệ.
Đám bảo vệ có chút chần chừ, vì bọn họ không muốn mình cũng hôn mê như đám người kia.
Đúng lúc này bọn họ thấy một người từ trong biệt thự đi ra, vì vậy mà không ai đám hành động gì cả, khi thấy người này thì đám cảnh sát cũng thấy có chút bất an, cũng cực kỳ kính sợ.
Người đi ra tất nhiên là Hạ Thiên, hắn đi đến cổng nhà, sau đó lầm bầm:
- Nhà của tôi sao không khóa? Tôi phải đóng lại mới được, nếu không sẽ có chó chạy vào.
Đám người nghe nói như vậy thì đưa mắt nhìn nhau, người này không phải đang mắng đám cảnh sát đều là chó sao?
- Ủa, các người đứng trước cửa nhà tôi làm gì?
Lúc này Hạ Thiên mới giống như chợt phát hiện ra đám người ngoài cửa, sau đó hắn mất vui nói:
- Này, có chuyện gì xảy ra với đám người đang nằm trên mặt đất kia? Chạy đến cửa nhà tôi ngủ sao? Muốn ngủ cũng không biết chạy ra đường cái ngủ sao?
Đám người chợt dở khóc dở cười, người này đang giả vờ sao? Nói giống như chẳng có gì liên quan đến mình vậy.
- Này, các người đừng vây quanh đây nữa, còn nữa, các anh là bảo vệ à? Khiêng đám ngủ say này đi cho tôi, để bọn họ về nhà mà ngủ.
Hạ Thiên dùng giọng không vui nói vài câu, sau đó hắn ngáp một cái:
- Này, tôi cũng về ngủ, tối qua không ngủ ngon.
Cũng không quan tâm mọi người có phản ứng gì, Hạ Thiên xoay người bước đi, hắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Vài tên cảnh sát không biết phải làm sao, đám bảo vệ lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn bóng lưng Hạ Thiên, loại này đúng là trâu chó, vừa đánh cảnh sát xong lại đi về nhà ngủ. Xem ra loại người này không những có tiền mà cũng có bối cảnh hùng mạnh, nếu không thì sao chẳng chút sợ hãi như vậy?
Người kịp phản ứng đầu tiên là Nhâm Hiểu Phong, hắn phất tay với nhóm bảo vệ:
- Các người mau hỗ trợ, đưa bọn họ vào bệnh viện.
- Vâng, ông chủ.
Đám bảo vệ lập tức lên tiếng, Nhâm Hiểu Phong thật sự là ông chủ của bọn họ, hắn là người xây dựng khu biệt thự này, thậm chí cả công ty quản lý khu biệt thự cũng là của hắn. Đám bảo vệ này là nhân viên chuyên trách của công ty quản lý khu biệt thự, cũng không phải bảo vệ được mời từ nơi khác đến, vì Nhâm Hiểu Phong cảm thấy như vậy sẽ quản lý tốt hơn.
Đám bảo vệ bắt đầu ra tay, vài tên cảnh sát còn lại cũng kịp phản ứng, vì vậy mà không mất quá nhiều thời gian thì bọn họ đã đưa đám cảnh sát ngất xỉu lên xe. Chưa đến mười phút sau thì những người này đã được đưa đến bệnh viện.
Lúc này Cam Mẫn và Nhâm Hiểu Phong cũng về nhà mình.
- Hiểu Phong, anh nói xem, Tống thần y kia rốt cuộc là ai?
Cam Mẫn không nhịn được phải hỏi.
- Anh cũng không biết, mà chúng ta cũng đừng quan tâm đến vấn đề này làm gì.
Vẻ mặt Nhâm Hiểu Phong có chút căng thẳng, bây giờ hắn đã biết vụ nổ bom, bây giờ điều hắn cần làm là xử lý vấn đề này, nếu để truyền ra thì sẽ làm cho những chủ nhà ở đây sinh ra lo lắng về vấn đề an toàn.
Cam Mẫn không hỏi lại, trong lòng cũng đang thầm nghĩ về những nội dung trước đó nói chuyện với Ninh Khiết, có phải Ninh Khiết có thân phận đặc thù gì khác hay không?
Lúc này Ninh Khiết đang ngủ, nàng thật sự rất mệt mỏi. Hạ Thiên tối qua cũng không được ngủ ngon, vì vậy hai người thật sự nằm ngủ trên giường, trước khi đi ngủ cũng không làm bất kỳ vận động gì, cả hai cùng tiến vào mộng đẹp.
Hạ Thiên và Ninh Khiết vừa chìm vào giấc ngủ thì ở một địa phương ở bờ biển cách khu biệt thự vài chục kilomet, Y Tiểu Âm ăn mặc chỉnh tề đi xuống biệt thự. Đóa hoa đẹp này tối qua bị bão tố tàn phá nhưng không co vẻ điêu linh, ngược lại càng thêm kiều diễm, ánh mắt, gương mặt hay giữa hai chân mày đều có thêm cảm giác quyến rũ, làm nàng có thêm chút hình tượng trưởng thành, cũng có được sức quyến rũ rất riêng.
- A Cửu, chúng ta đi thôi.
Y Tiểu Âm bình tĩnh nói một câu, sau đó nàng đi ra ngoài biệt thự. - .
A Cửu khẽ gật đầu, nàng đi sóng vai với Y Tiểu Âm, phía sau hai nàng còn có hai cô gái cao gầy, chính là đặc công nữ của Ám tổ vừa đến chưa lâu.
- Y tiểu thư, mời ngồi xe của chúng tôi.
Khi thấy Y Tiểu Âm chuẩn bị ngồi lên xe, một nữ đặc công vội vàng nói,d đồng thời chỉ lên một chiếc xe dừng trước đó không xa:
- Chúng tôi đã cải tạo chiếc xe kia, chống đạn vào chống va đập, rất an toàn.
- Được.
Y Tiểu Âm cũng không gắng gượng, nàng leo lên chiếc xe kia, mà A Cửu cũng theo lên xe và ngồi phía sau, hai nữ đặc công thì ngồi phía trước. Một người lái xe, một người nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, gióng như sợ bị theo dõi.
Xe chạy đi rất thuận lợi, hơn hai mươi phút sau xe dừng lại trước một nhà hàng tương đối xa hoa, Y Tiểu Âm và A Cửu nhanh chóng xuống xe, sau đó cùng hai nữ đặc công đi vào nhà hàng, bọn họ được nhân viên phục vụ dẫn đến một gian phòng xa hoa.
Trong gian phòng có hai người đàn ông ngồi chờ, một người khoảng bốn mươi, một người còn trẻ hơn một chút, khoảng hơn ba mươi. Khi thấy Y Tiểu Âm vào cửa thì tên đàn ông hơn bốn mươi đứng lên nghênh đón:
- Y tiểu thư, co đã đến.
Tên đàn ông hơn ba mươi có vẻ không muốn đứng lên nhưng sau khi thấy bộ dạng của Y Tiểu Âm thì lập tức cảm thấy hai mắt tỏa sáng, cũng đứng lên theo, hơn nữa còn vươn tay với nàng:
- Có lẽ vị này là nữ thần y đệ nhất thủ đô Y Tiểu Âm phải không? Hân hạnh, hân hạnh, tôi là Trần Tư Minh.
Y Tiểu Âm không có ý muốn bắt tay với tên đàn ông kia, nàng chỉ nhìn tên đàn ông hơn bốn mươi, trong giọng nói có chút không vui:
- Viện trưởng Phạm, tôi muốn gặp Dịch tiên sinh.
Y Tiểu Âm cũng không nhận ra Trần Tư Minh, nhưng viện trưởng Phạm trước kia có quan hệ với nàng, người này chính là viện trưởng bệnh viện Huệ Nhân, là Phạm Tử Lương.
- Y tiểu thư, Trần tiên sinh chính là đại biểu của Dịch tiên sinh, bàn việc với Trần tiên sinh cũng là như vậy mà thôi.
Phạm Tử Lương vội vàng giải thích một câu, vẻ mặt có chút xấu hổ.
- Viện trưởng Phạm, tôi nghĩ lần trước đã nói với ông rất rõ ràng, tôi muốn gặp Dịch tiên sinh.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Tôi lập lại một lần nữa, tôi chỉ bàn chuyện này với Dịch tiên sinh, vì tôi biết chuyện này chỉ có ông ấy làm chủ, còn những người khác, tôi nói nhiều hơn cũng không có ý nghĩa.
Y Tiểu Âm dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Nếu Dịch tiên sinh không đến đây, tôi cũng không cần phải ở lại, tôi phải đi trước. Nếu Dịch tiên sinh bằng lòng gặp mặt thì viện trưởng Phạm cứ điện thoại cho tôi là được.
Y Tiểu Âm nói đi là đi ngay, nàng xoay người đi ra khỏi phòng. A Cửu cũng đi theo, nhưng trước khi đi nàng cũng dùng ánh mắt chán ghét nhìn Trần Tư Minh, từ kinh nghiệm tối qua thì nàng giống như rất chán ghét đàn ông, nàng lại càng chán ghét loại đàn ông có ý với tiểu thư như Trần Tư Minh.
- Đứng lại.
Sau lưng chợt vang lên một tiếng gầm:
- Y Tiểu Âm, cô không phải là thầy thuốc sao? Cô có gì mà oai oách? Chỉ là cô mà muốn gặp Dịch tiên sinh sao? Cũng không biết mình là loại người gì à?