- Biện pháp chưa chắc không có.
Sử Kình Tùng suy nghĩ rồi nói
- Nếu chúng ta có thể điều tra được thân phận thật sự của tiểu tử kia thì quá tốt.
- Điều tra thân phận chân thật cũng có làm gì được đâu?
Phó Gia Cường lắc đầu:
- Dựa theo lời của anh thì tiểu tử này thật sự là siêu nhân, cảnh sát bình thường căn bản không thể đối phó được hắn.
- Anh Phó, tôi cảm thấy hắn thật sự là siêu nhân cũng chẳng thể không kiêng nể gì như vậy, không biết anh có nghe nói hay không, tiểu tử kia ném đám Lý Tư ra ngoài rồi quay về nhà ngủ, thật sự không sợ cảnh sát đến tìm.
Sử Kình Tùng nhíu mày:
- Tôi đã có hai lần đối mặt với tên này, tiểu tử làm tôi sinh ra cảm giác giống như chẳng sợ thứ gì, vì vậy tôi nghĩ tiểu tử kia ngoài năng lực quỷ dị thì còn có bối cảnh gì đó đặc biệt, nếu không sẽ chẳng như vậy.
Sử Kình Tùng dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Anh Phó, tiểu tử này làm tôi sinh ra một cảm giác rất lạ, giống như dù có làm ra chuyện gì cũng có kẻ chùi đít dùm, giống như đám con nhà quan, vì vậy tôi nghĩ rằng hắn thật sự có xuất thân phú hào... ....
- Xuất thân giàu có sao? Nếu thật sự là như vậy thì chúng ta càng khó bắt người...À, tôi hiểu rồi.
Phó Gia Cường trước đó có chút buồn bực nhưng ngay sau đó lại giật mình, sau đó hắn dựng ngón tay cái với Sử Kình Tùng:
- Anh Sử, anh đúng là có ý nghĩ hay, anh mạnh hơn tôi ở điểm này, nếu tiểu tử kia thật sự có xuất thân như vậy thì cục trưởng chắc chắn sẽ không dám bắt, như vậy chúng ta cũng căn bản không phải làm việc khổ sai.
- Đúng thế, tôi có ý nghĩ như vậy.
Sử Kình Tùng khẽ gật đầu, sau đó lại thở dài:
- Bây giờ phiền toái nhất chính là không điều tra được thân phận thật sự của tiểu tử kia, Phương Lam ngày hôm qua đã xem xét rất lâu, cũng không biết được tiểu tử kia là ai. Mà hắn cũng không biết có ý nghĩ gì, có bối cảnh sao không phô bày ra, không phải muốn chơi cứng với chúng ta đấy chứ?
- Nếu tiểu tử kia thật sự có thân phận đặc biệt, như vậy tư liệu trong hệ thống cảnh sát chúng ta căn bản không thể điều tra được. À, thế này đi, anh Sử, tôi có một người bạn ở cục an toàn quốc gia, anh đưa ảnh của tiểu tử kia cho tôi, tôi sẽ nhờ hỗ trợ thêm, có lẽ sẽ điều tra được cũng nên.
Phó Gia Cường nhanh chóng có ý kiến.
- Như vậy thì quá tốt, cứ làm như thế.
Sử Kình Tùng chợt chấn động:
- Bây giờ tôi lấy ảnh của hắn cho anh, à, tôi có file ảnh trong điện thoại di động.
Sử Kình Tùng nhanh chóng gửi ảnh sang máy của Phó Gia Cường, sau đó Phó Gia Cường điện thoại cho người bạn ở cục an toàn quốc gia. Vài phút sau Phó Gia Cường nói với Sử Kình Tùng:
- Được rồi, người bạn của tôi nói sẽ cố sức điều tra giúp, có tin tức sẽ báo ngay.
- Hy vọng có tin tốt.
Sử Kình Tùng tạm thời vẫn khó yên lòng.
- Trước tiên tôi gửi hình cái đã.
Phó Gia Cường gửi hình đi, sau đó nâng ly rượu:
- Uống, anh Sử, xe đến núi chắc sẽ có đường, không cần gấp, chúng ta uống rượu trước.
Hai người cụng ly, đều nhấp một ngụm, Phó Gia Cường vừa đặt ly rượu xuống thì điện thoại đã vang lên.
Phó Gia Cường nhìn điện thoại mà không khỏi giật mình:
- Nhanh vậy sao? Người này sao lại làm việc lưu loát thế?
- Này, anh Đường, nhận được ảnh chưa?
Phó Gia Cường nhận điện thoại rồi nói ngay.
- Anh Phó, anh chụp được ảnh này ở đâu?
Anh Đường bên kia có chút vội vàng.
- Đây là một tội phạm hiềm nghi, lấy được từ máy camera.
Phó Gia Cường mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ, vì giọng điệu của đối phương không giống như ngày thường:
- Người này tên là Tống Tử, tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi tìm không ra thân phận của hắn, vì vậy muốn anh giúp đỡ.
- Anh nói người này đang ở Cảng Thành sao?
Anh Đường hỏi.
- Đúng vậy, ở trong khu biệt thự Hồ Hương Tuyết.
Phó Gia Cường trả lời, sau đó hỏi ngược lại một câu:
- Anh Đường, sao vậy? Anh biết thân phận và địa vị của tên này sao?
- Anh Phó, tôi cần địa chỉ kỹ càng, còn nữa, anh không cần điều tra chuyện liên quan đến hắn.
Anh Đường bên kia nói.
- Điều này, anh Đường, rốt cuộc có chuyện gì?
Phó Gia Cường rất mê hoặc.
- Anh Phó, anh biết tôi làm công tác gì, có một số việc tôi không thể nói cho anh biết, nhưng tôi cho anh một lời khuyên, tôi cảnh báo anh một câu, đừng chọc vào người này. Còn nữa, anh mau nói địa chỉ của hắn cho tôi, việc này rất gấp.
Anh Đường dùng giọng gấp gáp nói, bộ dạng có vẻ rất bức thiết.
Phó Gia Cường cảm thấy rất mê hoặc, nhưng hắn vẫn nói ra địa chỉ, sau đó anh Đường bên kia cúp điện thoại.
- Điều này quá quỷ dị.
Phó Gia Cường thì thào nói.
- Anh Phó, có chuyện gì sao? Người bạn của anh nói thế nào?
Sử Kình Tùng vội vàng hỏi.
- Anh ta biết nhưng không chịu nói, xem ra tiểu tử này tám phần có xuất thân giàu có.
Phó Gia Cường hạ thấp âm thanh:
- Anh Sử, bạn tôi có nói một câu, đừng chọc vào tên kia, xem ra anh đoán đúng, người này thật sự không thể trêu vào.
- Thật sự là như vậy sao?
Sử Kình Tùng ngây người:
- Tôi thật sự có chút hiếu kỳ, tiểu tử kia rốt cuộc có địa vị gì?
- Đừng đoán, chúng ta tiếp tục uống rượu, tôi nghĩ rằng nếu tiểu tử kia thạt sự không thể chọc vào thì chúng ta chỉ cần ngồi đây mười phút sẽ nhận được điện thoại của cục trưởng.
Vẻ mặt Phó Gia Cường dễ dàng hơn khá nhiều:
- Xem ra lúc này chúng ta không cần làm gì.
Phó Gia Cường phán đoán không sai, chưa đến mười phút sau hắn đã nhận được điện thoại của Tạ Chính Khôn, để hắn dừng ngay kế hoạch bắt Tống Tử, đồng thời còn yêu cầu chuyển cáo cho Sử Kình Tùng, yêu cầu bọn họ dừng tất cả những phương án điều tra Tống Tử.
Phó Gia Cường nghe được bên trong lời nói của Tạ Chính Khôn có chút không cam lòng, rõ ràng Tạ Chính Khôn cũng bị ép phải làm như vậy, còn áp lực đến từ đâu thì Phó Gia Cường không quan tâm.
- Uống, anh Sử, hôm nay chúng ta uống mừng, chúc mừng chúng ta không mất việc, đồng thời chúc mừng tiểu tử Lý Tư kia phải vào bệnh viện.
Trên mặt Phó Gia Cường lộ ra nụ cười, mà Sử Kình Tùng cũng tháo xuống gánh nặng cực lớn.
... ....
Khách sạn Quân Hào.
Isabella vừa cúp điện thoại, sau đó nàng dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Ngải Vi Nhi:
- Huấn luyện viên, bên phía Vân Mạn cũng không nhận được tin tức của chồng.
- Sắc lang chết tiệt.
Ngải Vi Nhi căm giận nói:
- Tên kia rõ ràng giống hệt như sư phụ hắn, bội tình bạc nghĩa.
- Huấn luyện viên, không phải là như vậy chứ, chẳng lẽ chị không lo lắng hắn gặp chuyện không may sao?
Isabella lại nói giúp cho Hạ Thiên. - .
- Chị không tin sắc lang kia sẽ xảy ra chuyện.
Ngải Vi Nhi ra vẻ không quan tâm, trong lòng nàng chợt sinh ra chút cảm giác bực bội, thật ra nàng không chịu tin Hạ Thiên sẽ xảy ra chuyện.
- Này, huấn luyện viên, chúng ta tiếp tục chờ ở đây sao?
Isabella mở miệng hỏi, các nàng đã ở đây chờ vài ngày rồi.
- Đợi tin tức của mẹ chị đã.
Ngải Vi Nhi có chút bực bội, nàng cảm thấy chuyện xấu cứ kéo đến, đầu tiên là Ám Ảnh Đoàn xảy ra chuyện, bây giờ đàn ông của nàng cũng giống như xảy ra chuyện. Tuy sắc lang kia lăng nhăng đáng ghét nhưng hắn dù sao cũng là đàn ông của nàng.
- Cũng không biết vì sao lại xui xẻo như vậy.
Ngải Vi Nhi căm giận nói một câu, sau đó chuông điện thoại vang lên, nàng tranh thủ bắt máy và xem xét, điều này không khỏi làm nàng thất vọng.
Thật ra không phải Ngải Vi Nhi thất vọng mà đó là điện thoại đang chờ mong, người điện thoại đến chính là mẹ nàng, nhưng nàng phát hiện mình càng mong chờ Hạ Thiên điện thoại đến hơn bao giờ hết.
Dù Ngải Vi Nhi có chút thất vọng thì cũng nhận điện thoại:
- Mẹ, Ám Ảnh Đoàn bên kia thế nào?
- Vi Nhi, đã tìm được nội gian, là hai người tổ tình báo, bọn họ đã bị xử quyết, nhưng có nhiều tư liệu của chúng ta bị lộ ra ngoài. Tuy vài ngày nay không có thành viên nào tổn thất nhưng cũng có tư liệu của một vài thành viên đặc thù bị phát tán, bây giờ bọn họ đã là mục tiêu truy nã gắt gao, làm việc không tiện, vì thế mà công tác của chúng ta có chút đình trệ.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của mẹ Ngải Vi Nhi:
- Con tạm thời ở lại Trung Quốc, mẹ còn phải cải tổ lại tổ tình báo, sau khi ổn định thì hãy về.
- Mẹ, nếu gần đây Ám Ảnh Đoàn chúng ta không tiếp nhận nhiệm vụ, sợ rằng những tổ chức sát thủ khác sẽ chiếm lĩnh thị trường.
Ngải Vi Nhi không nhịn được phải nói.
Sát thủ cũng là một phương án kinh doanh, tất nhiên cũng không phải chỉ có một mình Ám Ảnh Đoàn làm mưa làm gió, nhưng Ám Ảnh Đoàn là lớn nhất. Lúc này Ám Ảnh Đoàn bị rơi vào đả kích, những tổ chức khác sẽ ra tay hành động, sẽ hớt tay trên các vị khách của Ám Ảnh Đoàn.
- Đây là vấn đề không có biện pháp nào khác, gần đây dù có chút nhiệm vụ nhưng tạm thời không nên tiếp nhận, chưa nói đến vấn đề không được sự giúp đỡ từ tổ tình báo, thậm chí còn tiêu hao thành viên.
Mẹ Ngải Vi Nhi cũng rất bất đắc dĩ:
- Nhưng điều này cũng không sao, Ám Ảnh Đoàn của chúng ta với địa vị số một, điều này không thể thay đổi.
- Được rồi, con tạm thời ở lại đây.
Ngải Vi Nhi có chút không tình nguyện, nàng không thích ở lại khách sạn cả ngày, nàng nói:
- Mẹ, có nhiệm vụ gì ở Cảng Thành không? Nếu có thì cho con, bây giờ con quá nhàm chán.
Ngải Vi Nhi bây giờ không chỉ là nhàm chán, nàng còn rất phiền phức, nàng cần làm vài việc, đối với nàng đó là biện pháp giải tỏa ưu sầu.
- À, cũng có một nhiệm vụ.
Mẹ Ngải Vi Nhi có chút trầm ngâm:
- Nhưng, Vi Nhi, mẹ thấy con không nên tiếp nhận, nếu không làm tốt thì sẽ gặp nguy hiểm.
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm, với năng lực của con bây giờ thì không còn gì nguy hiểm nữa, dù giết người trong cục cảnh sát cũng có thể làm được.
Ngải Vi Nhi nghe nói có nhiệm vụ thì lập tức phấn chấn:
- Mẹ chuyển tư liệu cho con đi.
- Được rồi, mẹ sẽ chuyển cho con.
Giọng nói của mẹ Ngải Vi Nhi ở đầu dây bên kia có hơi hạ thấp, cuối cùng cũng đồng ý. Biết con không ai bằng mẹ, nàng biết rõ tâm tư của Ngải Vi Nhi, cũng biết bây giờ võ công của con mình rất giỏi, vì vậy mới tạm thời giao nhiệm vụ.