- Lão quỷ kia nói ngôi sao nổi danh phần lớn đã bị lão chơi chán ra rồi, bây giờ cũng chẳng vài em còn tem, bây giờ lão muốn ngôi sao nổi tiếng An Khả Khả.
Nhiếp Nhân Kiệt nhanh chóng gửi tin đi:
- Ý của lão Trịnh là muốn chúng ta đưa lên An Khả Khả.
- Không biết nói cho lão ta biết, An Khả Khả không thể động vào sao?
Đối phương có chút căm tức.
- Tôi đã nói không có biện pháp nhưng lão Trịnh nói không có An Khả Khả thì ma nữ Mộng Mộng cũng được.
Nhiếp Nhân Kiệt cảm thấy rất bực bội, trong lòng thầm mắng lão Trịnh kia không biết bao nhiêu lần, hai ngô sao như vậy mà cũng muốn chơi, xem ra ánh mắt của ngựa giống này cũng rất cao.
- Đừng quan tâm đến lão, cứ tiếp tục cho Tưởng Hiểu Di qua, nếu không hài lòng thì cho chút lửa, cho lão biết chúng ta không phải loại dễ chơi.
Vài giây sau lại có tin mới:
- Đi sắp xếp đi, lần tới sẽ liên lạc.
Nhiếp Nhân Kiệt thấy bên kia logout thì cũng không có cảm giác bực bội, mỗi lần đối phương đều là như vậy, mãi đến bây giờ hắn vẫn không biết đối phương là ai, giống như một u linh trên truyenfull.vn.
- Nên liên lạc sát thủ.
Nhiếp Nhân Kiệt thầm nghĩ, sau đó hắn lên một trang web.
Thực tế lần này ở Cảng Thành muốn giết Tống Tử mà cũng là Hạ Thiên cũng không phải chỉ có một mình Nhiếp Nhân Kiệt, trong câu lạc bộ Thiên Vương, sáu anh em của Thất Huynh Đệ Hội lại tập hợp trong phòng họp.
- Đại ca, lão Thất nói không sai, Tống Tử và Ninh Khiết kia thật sự rất mạnh.
Lão Ngũ có vết đao trên mặt có vẻ rất khó coi:
- Kế hoạch của chúng ta vốn được cho rằng không kẽ hở nhưng lại thất bại thảm hại.
- Lão Ngũ, trên đời này không có kế hoạch gì kín không kẻ hở, vì kế hoạch không cản được sự biến hóa, thất bại là thất bại.
Vị đại ca thản nhiên nói.
- Lão Ngũ, kế hoạch của chú rốt cuộc là thế nào?
Tên lão Tam đầu trọc có chút hiếu kỳ:
- Chú nói rõ ra xem, để xem kế hoạch có phải kín kẻ như vậy không?
- Tôi tìm một người giả vờ đến chuyển phát nhanh, chuẩn bị cho Tống Tử một viên đạn, nhưng Tống Tử kia không có ở nhà, có Ninh Khiết kia ở nhà... ....
Lão Ngũ có vết đao trên mặt giới thiệu kế hoạch của mình.
Nhưng lúc này lão Nhị độc nhãn không nhịn được cắt ngang lời:
- Đây là kế hoạch không kẻ hở của chú sao? Này lão Ngũ, kế hoạch này của chú dù là đứa bé lên ba cũng nghĩ ra được.
- Lão Nhị, không kiên nhẫn nghe tôi nói hết sao?
Lão Ngũ có chút mất hứng:
- Kế hoạch vốn chỉ là như vậy, tất nhiên sẽ chẳng thể gọi là kín kẻ, nhưng trong đó còn có cả bom, được giấu trong hộp chuyển phát nhanh. Bom được điều khiển từ xa, sau khi ám sát thất bại thì tôi cho nổ ngay.
- Như vậy còn chưa nổ chết con đàn bà kia sao?
Tên lão Tam đầu trọc có chút ngạc nhiên:
- Con bà nó, con kia lợi hại thế sao?
- Không nổ chết nó, hơn nũa còn không bị thường. Thật ra tôi cũng không trông cậy quả bom sẽ làm nổ chết đối phương, chỉ để cho Lý Tư dẫn theo một nhóm người đứng đợi sẵn, khi nghe bom nổ sẽ sang ngay. Khi đó bom nổ, cảnh sát đến tra án, tiến hành thăm dò hiện trường, điều này là đương nhiên. Tôi muốn cho đám cảnh sát giám định vào thăm dò biệt thự, sợ rằng sẽ có được chút dấu vết của lão Lục.
Lão Ngũ có vết đao chợt căm phẫn:
- Con bà nó, kế hoạch của tôi có thể nói là kín như lưới trời, bước thứ nhất cơ hội là không lớn, nhưng bước thứ hai có tám phần ăn chắc, mà nếu bước thứ hai không thành công thì bước thứ ba sẽ là một trăm phần trăm. Nhng không ngờ bước thứ ba cũng hoàn toàn thất bại, đám cảnh sát nghiệm chứng căn bản không thể vào.
- Khoan hãy nói, tôi cũng thấy kế hoạch này là kín kẻ, nhưng sao đám cảnh sát thùng cơm kia không thể vào?
Tên lão Tam đầu trọc cảm thấy rất khó hiểu.
- Đơn giản thôi, Ninh Khiết kia không cho vào.
Tên lão Ngũ có vết đao rất căm tức:
- Bọn họ căn bản không xem cảnh sát ra gì, cuối cùng Lý Tư lấy cớ dẫn theo một nhóm mười người phóng vào, nhưng chưa đến một phút sau đã văng ra, bây giờ còn hôn mê ở bệnh viện, cũng chưa biết lúc nào mới tỉnh lại.
- Cái gì?
Vẻ mặt vài người có biến đổi, mà vẻ mặt vị đại ca càng thêm âm trầm:
- Lão Ngũ, chú nói Lý Tư đang nằm hôn mê trong bệnh viện sao?
- Đúng vậy, đại ca, cũng có mười cảnh sát giống như hắn, đám bác sĩ nói không biết vì sao bọn họ lại hôn mê, nhất định là tiểu tử Tống Tử kia ra tay.
Lão Ngũ có vết đao khẽ gật đầu;
- Nếu Lý Tư không tỉnh thì chúng ta tổn thất nặng rồi.
- Đúng vậy, chúng ta đã cố ý sắp xếp tên kia vào cục cảnh sát, hơn nữa còn để hắn trở thành Lý Tư nổi danh thần thám tử, đã hao tổn biết bao tâm huyết.
Đại ca khẽ gật đầu:
- Lão Ngũ, chú tiếp tục xem xét thật chặt chuyện này, nhất định phải nghĩ biện pháp cho Lý Tư tỉnh lại.
- Đại ca, em đang nghĩ biện pháp, em nghe nói có một vị nữ thần y đệ nhất thủ đô đến đây, em muốn liên lạc với cô ta.
Lão Ngũ có vết đao khẽ gật đầu, sau đó di chuyển chủ đề:
- Đại ca, em thấy chúng ta nên nhanh chóng giải quyết Tống Tử, nếu không tiểu tử kia sẽ mang đến phiền toái rất lớn.
- Muốn giải quyết hắn cũng không dễ.
Vị đại ca lắc đầu:
- Anh cũng không có biện pháp tìm kiếm tin tức bên kia, nghe nói cảnh sát không tiếp tục điều tra Tống Tử, theo lý thì hắn làm ra chuyện lớn và sớm bị bắt, nhưng tiểu tử kia không biết có hậu trường gì mà chẳng thèm kiêng nể ai.
- Vậy thật sự không dễ làm.
Lão Tam đầu trọc nói:
- Hừ, hắc hay bạch cũng khó đối phó.
- Chúng ta có thể chơi ngầm.
Thiết Quải Thất không nói gì chợt lên tiếng.
- Sao mà chơi ngầm?
Lão Ngũ có vết đao nói.
- Đơn giản thôi, tìm một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp, trực tiếp xử lý tiểu tử kia là được.
Thiết Quải Thất nhanh chóng nói:
- Đám sát thủ kia chỉ biết giết người, dù tiểu tử kia có lợi hại, chỉ cần vào tầm ngắm của sát thủ thì chỉ còn đường chết.
- Trước tiên không vội, thế này đi lão Ngũ, trước tiên chú tìm biện pháp liên lạc với nữ thần y của thủ đô, để xem cô ta có cứu tỉnh được Lý Tư hay không. Nếu không có biện pháp cứu tỉnh Lý Tư thì chỉ có Tống Tử kia cứu được thôi, chúng ta tạm thời không thể để cho hắn chết.
Vị đại ca không hỗ danh là đại ca, suy xét toàn diện hơn rất nhiều:
- Nếu nữ thần y kia có thể cứu tỉnh được Lý Tư, như vậy chúng ta sẽ xử lý Tống Tử, nếu không thì chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác cho Lý Tư tỉnh lại, nếu không tất cả phương diện làm ăn của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng.
- Được rồi, vậy cứ để cho tiểu tử kia sống thêm vài ngày.
Lão Ngũ có vết đao khẽ gật đầu, bốn ngườ còn lại cũng tán thành, sự việc coi như được quyết định.
Lúc này Hạ Thiên và Ninh Khiết vẫn đi dạo trên đường, nhưng lúc này là đi ngược trở về. Hạ Thiên cảm thấy thật sự không có gì hay để đi dạo, đặc biệt là buổi tối đi lại càng chán, tuy thị lực của hắn rất tốt nhưng vẫn có vài thứ không được rõ, không tìm được người đẹp nào, thôi thì về nhà xem vợ hay hơn.
Khi Hạ Thiên đang nghĩ sẽ về nhà xem rõ ràng trong ngoài của vợ mình thì đột nhiên cảm thấy không đúng, hình như có tên nào đó đang nhìn vợ mình. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hạ Thiên quay đầu lại xem, cũng không phải là như vậy, có một tên đuổi theo vợ hắn, tất nhiên không phải chạy theo mà lái xe theo.
Người này thật sự rất phổ thông, chạy một chiếc xe cùi, có lẽ chưa có giá một trăm ngàn. Tất nhiên Hạ Thiên không biết chiếc xe kia là gì nhưng hắn biết nó đã chạy theo mình nãy giờ, vừa mới bắt đầu thì hắn cũng không quan tâm, dù sao mình và Ninh Khiết cũng đang đi bộ, người ta có xe và lái theo phía sau cũng chẳng là gì, bây giờ trên đường cũng có nhiều người lái xe chậm rãi trên đường. Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là vừa rồi hắn không phát hiện đối phương đang nhìn chăm chăm vào Ninh Khiết.
- Này, thằng ngốc nhìn gì vậy?
Hạ Thiên dừng lại trừng mắt nhìn tên ngồi trong xe, tuy cách một tầng kính nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ lái xe là một tên đàn ông hơn hai mươi, trên mặt có một cái nốt ruồi rất rõ ràng.
- Chồng, thôi bỏ, đừng chú ý đến đám người rãnh rổi này, chúng ta cũng sắp về đến nhà rồi.
Ninh Khiết khẽ khuyên nhủ, thật ra nàng đã sớm phát hiện ra chiếc xe này, xe đã đi theo nàng gần một kilomet. Tuy lái xe chạy một kilomet là rất nhanh, nhưng nàng đi bộ một kilomet và chiếc xe vẫn chạy theo sau, có lẽ cũn hơn năm phút. Đồng thời người trong xe còn nhìn chằm chằm vào nàng, với năng lực hiện tại thì nàng tất nhiên phát hiện ra ngay. Nhưng nàng thấy đây có lẽ là loại đàn ông không có việc gì làm, cũng không cần so đo làm gì.
Đúng lúc này trong xe truyền ra một giọng nói thăm dò:
- Ninh Khiết sao?
Ninh Khiết chợt sững sờ, sao lại thế này? Chỗ này có người quen mình sao? Dù có người quen thì cũng không thể nào nhận ra nàng được, vì bây giờ nàng hoàn toàn không giống năm xưa, ngoại trừ ở thủ đô có vài người quen thì bây giờ khó ai nhận ra nàng.
- Xin hỏi em có phải là Ninh Khiết không?
Chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông từ bên trong bước xuống, hắn tiến lên hai bước rồi khẽ dò hỏi.
- Anh nhận lầm người rồi.
Vẻ mặt Ninh Khiết có hơi biến đổi, nàng có chút do dự nhưng vẫn bình tĩnh nói một câu, sau đó nàng quay sang nó với Hạ Thiên:
- Chồng, chúng ta về thôi.
Ninh Khiết thật sự nhận ra đối phương, người này chính là Sở Phàm bạn thời đại học của nàng, nhưng nàng không muốn cho đối phương biết nàng ở đây,vì nàng sợ tin này sẽ truyền về thủ đô, như vậy sẽ làm cho Tống Ngọc Mị ý thức được nàng còn sống.
Điều làm cho Ninh Khiết cảm thấy mê hoặc là trước nay mình không quen biết Sở Phàm, trước kia rất ít nói chuyện, sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc, sao Sở Phàm này lại nhận ra?
Ninh Khiết kéo tay Hạ Thiên muốn bỏ đi nhưng ngay sau đó lại nghe thấy một tiếng nổ lớn, một chiếc xe màu đen húc vào chiếc xe cùi của Sở Phàm.
Chiếc xe màu đen mở cửa ra, ba người vọt đến, trên tay là mã tấu.
- Chém chết hắn.
Một người hô lớn, ba người cùng phóng về phía Sở Phàm, ai cũng vung đao chém tới.