- Chị Nguyệt, tuy em không rõ, nhưng em tin chị nhất định có lý do của mình, hơn nữa như vậy nhất định cũng tốt cho chồng.
Kiều Tiểu Kiều nói lời thật lòng:
- Thật ra chồng biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn không cho em đến đây xin sự trợ giúp từ chị, anh ấy biết rõ thân thể chị không tốt, rời khỏi đây chỉ có hại mà thôi.
- Nếu thật sự rời khỏi đây thì sẽ có hại, nhưng nếu đi trong thời gian ngắn cũng không đến mức như vậy.
Nguyệt Thanh Nhã vẫn treo nụ cười điềm tĩnh:
- Tiểu sắc lang vẫn rất quan tâm đến chị, vì vậy mới không cho em đến đây xin trợ giúp, nhưng chị không xuống dưới, không phải vì nguyên nhân cơ thể, chẳng qua chỉ vì Tống Ngọc Mị kia.
- Chị Nguyệt, chồng luôn nói Tống Ngọc Mị kia là kẻ thù của chị, cô ta thật sự có phải là kẻ thù của chị không?
Kiều Tiểu Kiều cũng không nhịn được phải hỏi.
- Cảm giác của tiểu sắc lang là không sai, cô ta thật sự là kẻ thù của chị.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ thở dài một tiếng, giống như lại có chút bất đắc dĩ:
- Thật ra cô ta cũng không phải họ Tống, nhưng ý tưởng của cô ấy rất kỳ quái, vì vậy chị không hiểu rõ, vì sao cô ta lại cải thành họ Tống? Hơn nữa còn có một người có tên giống hệt nàng.
- Cô ta họ gì?
Kiều Tiểu Kiều nhịn không được phải nói.
- Cô ấy họ Dạ, Dạ trong nhật dạ!
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói ra vài chữ:
- Cô ấy vốn tên là Dạ Ngọc Mị.
"Dạ Ngọc Mị?"
"Nguyệt, Dạ, hình như cả hai chỉ xuất hiện vào ban đêm!"
Kiều Tiểu Kiều không khỏi sinh ra ý nghĩ cổ quái, họ của hai người này không có gì liên quan với nhau đấy chứ? Nhưng nàng nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, vì dòng họ con người khi sinh ra đã được quyết định, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
- Chị Nguyệt, chị thật sự xác nhận Tống Ngọc Mị, không phải, là Dạ Ngọc Mị thật sự đến nơi này tìm chị sao?
Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi.
- Cô ta sẽ đến.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu:
- Tuy cô ấy luôn xem chị là kẻ thù, nhưng cô ta biết chị còn sống thì nhất định sẽ đến tìm. Giống như chị biết rõ cô ta còn sống thì cũng sẽ đến tìm, nhưng muốn cho tiểu sắc lang an toàn thì chị không thể xuống núi, chỉ có thể ở đây chờ.
Nguyệt Thanh Nhã dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Tiểu Kiều, em cứ yên tâm, tuy chị không biết tiểu sắc lang ở đâu, cũng không biết hắn đang làm gì nhưng lại biết rõ cậu ấy rất an toàn. Thực tế đến giờ chị vẫn cảm nhận được sự hiện hữu của cậu ấy, nói không thì sao chị có thể yên tâm cho cậu ấy xuống núi một mình?
- Chị Nguyệt, em cũng không tin chồng sẽ có vấn đề.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói, nếu Nguyệt Thanh Nhã đã nói Hạ Thiên không có vấn đề, vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề, nàng sẽ tuyệt đối không hoài nghi vấn đề này.
- Công lực của Dạ Ngọc Mị rất tương xứng với chị, nhưng bây giờ công lực của chị không bằng trước kia. Tất nhiên căn cứ vào suy đoán của chị thì công lực của cô ấy cũng không bằng trước kia, vì vậy bây giờ cô ấy và chị cũng tương xứng mà thôi. Nếu hai bên tương xứng mà chị đến thủ đô tìm thì bôn ba đường xa sẽ có hao tổn, bây giờ chị ở đây chờ cô ấy đến, sẽ là lấy an nhàn chờ mệt mỏi, nếu chuyện này vẫn không thể không dùng vũ lực giải quyết, sợ rằng sẽ phát sinh thắng bại.
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói:
- Tuy chị không muốn chiếm tiện nghi của cô ta, nhưng vì tiểu sắc lang, chị cũng đành phải lần đầu tiên sử dụng thủ đoạn không quang minh.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ thở dài một hơi rồi chậm rãi nói:
- Nhưng chị hy vọng lúc này không đến mức sống chết mới giải quyết được vấn đề.
Kiều Tiểu Kiều không nói gì, vì nàng thật sự không rõ mối quan hẹ giữa Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị, nhưng nàng có thể khẳng định trước kia hai bên rất quen thuộc lẫn nhau.
- Tiểu Kiều, em có thể xuống núi, nếu Dạ Ngọc Mị đến tìm em trước, em cứ nói cho cô ta biết chị đang chờ.
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói:
- Với những gì chị hiểu về cô ấy, cô áy sẽ không làm gì em, thật ra cô ấy cũng không phải kẻ hay lạm sát người vô tội.
- Vâng, em rõ rồi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu.
- Nhưng chị tin cô ấy sẽ trực tiếp đến Thanh Phong Sơn.
Nguyệt Thanh Nhã còn nói thêm:
- Còn nữa, Liễu Mộng cứ cho tạm thời ở đây, tư chất của cô ấy là rất tốt, ở lại đây sẽ có sự trợ giúp cho chị.
- Được, chị Mộng cũng rất thích ở đây, chị ấy cảm thấy ở đây rất vui.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
- Chị Nguyệt, em xuống trước.
- Chị đưa em xuống núi.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu, sau đó nàng vung tay cầm lấy Kiều Tiểu Kiều, thân thể bay xuống núi như đằng vân giá vũ.
... ....
Lúc này bốn sát thủ đều nhìn về phía Trương Đan, tên nghịch súng đã không dám nghịch súng, tên chơi dao cũng chẳng đám nghịch dao, tên vọc máy tính cũng dừng tay, vì bọn họ nghe thấy một cái tên làm cho khiếp sợ.
- Cô nói hắn là Hạ Thiên?
Giọng điệu của Jack có hơi mất tự nhiên:
- Cô xác định điều này sao?
- Điều này tôi cũng không quá xác định.
Trương Đan lắc đầu:
- Tôi cũng không được nhìn ảnh chính diện, nhưng nhìn qua có vẻ rất giống, hơn nữa tôi nghe nói bây giờ Ninh Khiết có chồng, nhưng trước đó bạn ấy không có bạn trai, người đàn ông quen với nàng trước đó chỉ có Hạ Thiên, vì vậy tôi nghĩ rằng đó là Hạ Thiên.
- Cô nói Hạ Thiên nào?
Jack hỏi một câu:
- Hạ Thiên mà y thuật cao minh, võ công hùng mạnh sao?
- Ừ, có lẽ là vậy, dù sao hắn cũng tự xưng là đệ nhất thần y, hai mắt và hai chân Ninh Khiết đều do hắn chữa trị.
Trương Đan có chút không yên nhưng lại có chút chờ mong thoát thân, hình như đám người này sợ Hạ Thiên thì phải.
- Con bà nó, xem ra thật sự là hắn rồi.
Tên sát thủ trước đó nghịch đao tức giận mắng một câu:
- Xxx, tao đã nói mà, ủy thác này có vẻ bình thường mà cho ra mười triệu, chắc chắn không bình thường, may mà ông không quá liều mạng, nếu không bây giờ chết chắc rồi. - .
- Thật ra tao cũng luôn hiếu kỳ, tiểu tử kia có lợi hại như tin đồn không?
Ten nghịch súng giống như không quá phục Hạ Thiên.
- Tao cũng tò mò nhưng con mẹ nó không ngu đi nghiệm chứng, tao chỉ biết Ám Ảnh Đoàn đã nói tiểu tử kia là đối tượng không thể đụng vào, ngay cả Ám Ảnh Đoàn còn không dám làm, có thể thấy hắn lợi hại thế nào.
Tên sát thủ cầm đao chợt vung tay đâm đao lên tường:
- Hừ, nếu tao biết thằng nào ủy thác, tao xiên nó vài phát.
- Tao thấy Ám Ảnh Đoàn cũng không co gì quá mạnh, gần đây Ám Ảnh Đoàn liên tục gặp phiền toái, tao nghe nói Ám Dạ Tinh Linh của Ám Ảnh Đoàn bị đuổi giết chạy khắp nơi.
Tên sát thủ nghịch súng vẫn chưa cho là đúng:
- Ai giết được nàng ta sẽ có năm trăm triệu đô la, thật ra tao cũng muốn đi làm, nhưng chẳng biết Ám Dạ Tinh Linh ở nơi nào.
- Được rồi, không cãi cọ nữ, bây giờ rất đơn giản, có theo nữa không? Nếu theo thì giơ tay.
Jack cắt đứt tranh luận của mọi người.
Ba tên sát thủ kia đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai nhấc tay.
- Xem ra mọi người đã có ý kiến thống nhất, cũng chẳng sao, chúng ta rút lui.
Jack rõ ràng là người cầm đầu nhóm người:
- Chuột, mày thông báo cho liên minh, chúng ta không tiếp nhận nhiệm vụ này, để bọn họ tìm người khác.
- Vâng!
Tên sát thủ vọc máy tính gật đầu.
- Bọn họ xử lý thế nào?
Tên sát thủ chơi đao nhìn Trương Đan và Sở Phàm.
Trương Đan nghe nói như vậy thì chợt căng thẳng, trong lòng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng giết người diệt khẩu.
- Xử lý đi, miễn phiền toái.
Tên nghịch súng mở miệng nói.
- Mày điên rồi à?
Tên Jack tức giận nói:
- Mày thích đắc tội với Hạ Thiên làm gì? Mày muốn bị hắn đuổi giết sao?
- Sợ con mẹ gì? Chúng ta lập tức xuất ngoại, tiểu tử kia theo thế đếch nào được?
Tên sát thủ nghịch súng vẫn không cho là đúng.
- Tên Ngụy Gia Hoa ở Toronto cũng nghĩ như mày, kết quả là bị chặt thành mười tám khối, mày thích giống hắn sao?
Tên Jack tức giận nói.
Tên sát thủ nghịch súng lập tức câm miệng, rõ ràng hắn biết rõ chuyện kia là thế nào.
Jack lúc này quay đầu nhìn Trương Đan, trên mặt treo nụ cười:
- Trương tiểu thư, trước đó tôi đã nói với cô, chỉ cần cô phối hợp thì chúng tôi sẽ không ra tay, vì vậy bây giờ tôi tuân thủ lời hứa, sẽ lập tức thả các người.
Trương Đan nghe nói như vậy thì chợt thở ra, xem ra mạng nhỏ đã được bảo vệ.
- Mặt khác tôi cũng hy vọng Trương tiểu thư không nên cổ động Hạ Thiên đi báo thù chúng tôi, vì chúng tôi cũng không có thù oán gì với cô, cũng không có thù oán gì với hạ thiên, hơn nữa điều này cũng không tốt cho cô.
Jack tiếp tục nói.
- Sẽ không, nhất định sẽ không, thật ra tôi và Hạ Thiên cũng không quá quen thuộc, tôi chỉ biết Ninh Khiết mà thôi, Hạ Thiên sẽ không vì tôi mà báo thù các người.
Trương Đan liên tục nói.
- Trương tiểu thư hiểu như vậy là tốt, chúng tôi trước tiên sẽ rời khỏi đây, mười phút sau chúng tôi sẽ báo cảnh sát, khi đó cảnh sát sẽ cứu các người.
Jack nói xong thì phất phất tay:
- Thu thập nhanh, lập tức rút lui.
Vài phút sau Trương Đan thấy bọn sát thủ bỏ đi thì khẽ thở dài một hơi, trong lòng thật sự buồn bực, Hạ Thiên là ai, ngay cả sát thủ cũng sợ hãi mà bỏ chạy, đúng là quá mạnh mẽ.
Nhìn thời gian thì đã năm giờ chiều, bây giờ còn sớm, đến sáu giờ thì Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được mà cầm lấy điện thoại, nàng chuẩn bị gọi cho Sử Kình Tùng, nàng thật sự không thể nào cứ ngồi như vậy, nàng đinh theo lời Hạ Thiên mà đi tìm đại ca hắc đạo Cảng Thành.
Nhưng Ninh Khiết còn chưa gọi đi thì có người gọi đến, Ninh Khiết nhìn vào màn hình mà không khỏi mỉm cười, xem ra tiền tài đưa ra có hiệu quả, cảnh sát làm việc có lực, mới đó đã có tin rồi.
- Tổ trưởng Sử, tìm được bọn cướp chưa?
Ninh Khiết nhận điện thoại và thuận miệng hỏi.
- Ninh tiểu thư, không bắt được bọn cướp nhưng tìm được Trương Đan.
Sử Kình Tùng ở bên kia có chút hưng phấn, hắn cảm thấy mình thật sự gặp may.
- Tìm được Trương Đan rồi à?
Ninh Khiết ngây người, sau đó nàng vội vàng hỏi:
- Cô ấy có việc gì không?
- Ninh tiểu thư yên tâm, Trương Đan không sao, có chút kinh hoàng, mà Sở Phàm bị thương nhẹ.
Sử Kình Tùng vội vàng trả lời, sau đó hắn hỏi một câu:
- Ninh tiểu thư, cô muốn gặp Trương Đan không? Tôi vừa đưa cô ấy và Sở Phàm đến bệnh viện trung tâm, cần kiểm tra cơ thể, tối nay tôi có thể đưa cô ấy đến chỗ cô không?