- Kim Đan?
Hạ Thiên ngây người, sau đó hắn dùng giọng tò mò hỏi:
- Thần tiên tỷ tỷ, là Kim Đan được ghi trong Thiên Đạo Kinh sao?
Thật ra trước kia Hạ Thiên đã từng nghe qua từ Kim Đan, nhưng khi đó hắn còn nhỏ, thần tiên tỷ tỷ cho hắn đọc khá nhiều sách quỷ quái, bên trong có nhiều loại sách đề cập đến Kim Đan , nhưng cụ thể đây là thứ gì thì trong sách cũng không giải thích rõ ràng. Hắn cũng nhớ rõ thần tiên tỷ tỷ trước nay chưa từng nói rõ cho hắn biết Kim Đan là thứ gì.
- Ừ!
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu:
- Chuyện về Kim Đan thì tôi sẽ chậm rãi giải thích với cậu, cậu xem xét một chút, Kim Đan trong người chị có gì đó không đúng phải không?
- Thần tiên tỷ tỷ, Kim Đan của chị có vết nứt, nhìn thấy có vẻ muốn vỡ bất kỳ lúc nào, có lẽ đã tổn thương nghiêm trọng, ngoài vấn đề này ra thì tôi tra được trong cơ thể chị có bất kỳ bệnh tật gì.
Hạ Thiên có chút buồn bực, vì sao hắn lại không biết thần tiên tỷ tỷ sinh bệnh gì nhỉ?
- Cậu đấy, trước đó rất thông minh, sao bây giờ lại ngây ngốc thế?
Nguyệt Thanh Nhã khẽ cười:
- Thật ra chị không có bệnh, chị chỉ bị thương, nhưng tình trạng vết thương của chị rất đặc thù, vì vậy trước kia cậu không kiểm tra được. Nhưng bây giờ cậu có thể điều tra được rồi, cũng có nghĩa là cậu có thể giúp đỡ chị trị liệu. Cậu vừa nói rất đúng, Kim Đan trong người chị bị hao tổn, hơn nữa là rất nghiêm trọng, nếu không phải chị luôn ở trên Thanh Phong Sơn, sợ rằng Kim Đan đã hoàn toàn tổn hại, mà nghịch thiên đệ ngũ châm chính là dùng để chữa Kim Đan bị hao tổn, đây cũng là lý do vì sao chị nói cậu phải học được nghịch thiên đệ ngũ châm mới chữa được bệnh.
Nguyệt Thanh Nhã nói rất dịu dàng, ánh mắt nàng nhìn Hạ Thiên cũng rất dịu dàng, còn mang theo vài phần thương yêu, dù đứa bé năm xưa đã trưởng thành, hơn nữa chính nàng biến hắn thành đàn ông thật sự. Nhưng cũng chính là hắn đã biến một tiên tử cao cao tại thượng trong mắt người khác như nàng trở thành một người phụ nữ thật sự, nhưng dù sao nàng cũng là người nhìn hắn lớn lên từ khi ba tuổi, vì vậy cũng thường xuyên dùng ánh mắt thương yêu với một đứa bé để nhìn hắn.
- Như vậy à, vậy thì tốt quá, thần tiên tỷ tỷ, bây giờ tôi có thể chữa thương cho chị được rồi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không còn buồn bực, bây giờ hắn biết rõ chỉ cần dùng nghịch thiên đệ ngũ châm là có thể chữa tốt Kim Đan cho thần tiên tỷ tỷ, như vậy nàng sẽ không việc gì.
Còn vì sao Kim Đan trong người thần tiên tỷ tỷ lại hao tổn, điều này Hạ Thiên không quan tâm, hắn thầm nghĩ chỉ cần làm cho thần tiên tỷ tỷ không còn việc gì, làm nàng luôn ở bên cạnh hắn thì tất cả những thứ còn lại cũng không còn quan trọng.
- Ừ, tốt.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu:
- Nhưng, tiểu sắc lang, cậu phải nhớ kỹ một chuyện, nghịch thiên đệ ngũ châm không được tùy ý sử dụng, đối tượng thi châm nhất định phải được tẩy tủy trước, hơn nữa không thể tẩy tủy xong thì dùng nghịch thiên đệ ngũ châm ngay, tình huống cụ thể tôi sẽ nói với cậu sau.
- Thần tiên tỷ tỷ, được rồi, tôi đã hiểu, bây giờ tôi sẽ tẩy tủy cho chị trước.
Hạ Thiên vội vàng nói, hắn tuy thường dùng Ngịch Thiên Bát Châm nhưng trước nay vẫn không quá quen thuộc đủ loại quy tắc, đặc biệt là những châm về sau này, trước đây chưa từng biết nên sử dụng thế nào, vì vậy Nguyệt Thanh Nhã nói thế nào thì hắn phải làm theo như vậy.
- Tiểu sắc lang, thật ra thể chất của chị không giống người thường, vì vậy cậu có thể trực tiếp thi triển đệ ngũ châm.
Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu nói.
Hạ Thiên rất nghe lời Nguyệt Thanh Nhã, lần này hắn lại không nghe lời nàng, hắn kiên trì ý nghĩ của mình:
- Thần tiên tỷ tỷ, tôi nên tẩy tủy cho chị, như vậy sẽ an toàn hơn, hơn nữa tẩy tủy cũng có lợi cho cơ thể chị, không có hại.
- Được rồi, chị nghe lời cậu.
Nguyệt Thanh Nhã suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
Khi thấy Nguyệt Thanh Nhã đồng ý cho mình tẩy tủy thì Hạ Thiên không khỏi cảm thấy vui sướng, sau đó hắn mở miệng nói:
- Thần tiên tỷ tỷ, tẩy tủy sẽ thanh trừ những tạp chất trong cơ thể, những thứ kia sẽ làm bẩn quần áo của chị, mà bộ quần áo này rất quý, không thể làm bẩn được, vì vậy chị nên cởi quần áo ra.
Bộ áo bào trắng của Nguyệt Thanh Nhã thật sự rất quý, thực tế từ khi Hạ Thiên được gặp Nguyệt Thanh Nhã đến bây giờ, nàng luôn mặc bộ áo bào trắng này, chưa từng thay đổi, mà áo bào trắng cũng chưa từng dơ bẩn, rất sạch sẽ, hoàn toàn có thể nói là không nhiễm bụi trần.
Chiếc áo bào trắng này có thể nói là tương đối đặc biệt, chưa nói đến vấn đề đao thương bất nhập, mà người ngoài căn bản không thể nào cởi ra được. Thực tế hơn chục năm qua Hạ Thiên đều không thể nghiên cứu vì sao chiếc áo bào kia không thể cởi ra, Nguyệt Thanh Nhã cũng chưa từng nói ra bí mật này. Nhưng nàng đã từng chủ động cởi bỏ chiếc áo bào này trước mặt hắn, bộc lộ thân thể tiên tử không chút tì vết trước mặt hắn, làm hắn thương yêu không thôi.
Nhưng Nguyệt Thanh Nhã nghe được những lời nói của Hạ Thiên thì trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn tuyệt mỹ cũng không khỏi có hơi đỏ ửng, dù nàng và hắn đã sớm có quan hệ thân mật nhưng trước nay vẫn rất rụt rè, cũng chính vì thế mà trước nay nàng chưa từng nói cho hắn biết làm cách nào để cởi chiếc áo bào này ra, vì thế mà tiểu sắc lang không thể không tiết chế.
- Cậu đấy, đúng là tiểu sắc lang, cậu biết rõ quần áo của chị căn bản không thể bị làm bẩn nhưng vẫn nói cởi ra, rõ ràng là kiếm cớ chiếm tiện nghi.
Trong giọng nói của Nguyệt Thanh Nhã có thêm chút hương vị kiều diễm, thế giới kia nàng là tiên tử thật sự, mà trước mặt Hạ Thiên thì nàng vẫn là tiên tử, nhưng ngẫu nhiên nàng cũng có tư thái nũng nịu của phụ nữ.
Hạ Thiên không nói gì, vì lúc này tất cả lực chú ý của hắn đều bị Nguyệt Thanh Nhã thu hút, dù nàng nói có mang theo chút hương vị bực bội nhưng vừa nói lại vừa cởi áo bào trắng ra. Quần áo khẽ chảy xuống đất, nửa thân trên tuyệt trần của nàng làm cho Hạ Thiên phải trợn tròn hai mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Thiên được thấy thân thể tuyệt mỹ của Nguyệt Thanh Nhã, nhưng dù là xem bao nhiêu lần thì đối với hắn cũng không thể chán, thần tiên tỷ tỷ có da thịt trắng ngần, thậm chí còn trắng hơn tuyết, gần như trong suốt. Hạ Thiên thấy nếu dùng từ băng cơ ngọc cốt để miêu tả thần tiên tỷ tỷ thì vẫn còn chưa đủ, trên đời này căn bản cũng không có từ ngữ nào có thể miêu tả vẻ đẹp thật sự của nàng, cũng không có từ ngữ nào miêu tả được tư thái tuyệt hảo của nàng.
Nguyệt Thanh Nhã cảm nhận được ánh mắt nóng rựa của Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không che giấu thân thể của mình, thực tế động tác của nàng còn không dừng lại. Sau khi cởi bỏ áo bào bên ngoài thì đến lượt áo lót, mãi đến khi cơ thể không còn chút che giấu của nàng hiện ra trước mặt Hạ Thiên.
Cho tới nay Nguyệt Thanh Nhã đều biết mình có cảm tình với người đàn ông nhỏ bé này, khi hắn vừa lên núi đã cùng ngủ chung với nàng, khi đó nàng coi hắn là một đứa bé. Nhưng khi thời gian dần trôi qua, có những thứ cảm tình sinh ra biến hóa, khi hắn mười tuổi thì nàng cảm thấy hắn đã quá lớn, không thích hợp ngủ chung, vì vậy nàng đuổi hắn ra khỏi phòng ngủ. Nhưng vài tối sau đó nàng phát hiện hắn vẫn đến trước cửa phòng ngủ, nàng cuối cùng cũng không thể không mở cửa phòng ra, để hắn vào phòng ngủ của mình, sau đó để hắn ôm nàng nằm ngủ như trước.
Sau đó Nguyệt Thanh Nhã không còn tiếp tục đuổi Hạ Thiên rời khỏi phòng ngủ, hầu như mỗi tối hắn đều phải ôm nàng nằm ngủ mới chịu. Đến khi hắn mười tám tuổi, một buổi tối hôm đó, khi hắn vẫn không thể cởi bỏ quần áo của nàng, nàng đã chủ động nơi dây lưng, giao chính mình cho hắn. Trước đó nàng cũng đã coi hắn là đàn ông của mình, là chồng mình, nàng làm tất cả cũng đều là tình nguyện. Nguồn: https://truyenfull.vn
Bây giờ Nguyệt Thanh Nhã vẫn là tình nguyện, nàng chủ động nới dây lưng, chỉ là nghênh đón chồng quay về sau nửa năm mà thôi, thật ra dù hắn không tẩy tủy cho nàng, thì nàng cũng làm như vậy.
- Tiểu sắc lang, làm đi, chị đã chuẩn bị tốt.
Nguyệt Thanh Nhã không mảnh vải che thân chậm rãi nằm xuống giường, nàng dùng giọng quyến rũ động lòng người nói. Nhưng một câu nói của nàng có hai ý nghĩa, dù Hạ Thiên muốn tẩy tủy hay muốn làm gì khác, nàng đều sẵn sàng.
Hạ Thiên hít thở có chút dồn dập, hắn lóe người phóng về phía bên giường giống như sắp bổ nhào lên người Nguyệt Thanh Nhã, nhưng đúng khoảnh khắc này hắn đã ngừng lại, cuối cùng đứng bên giường, lửa tình thiêu đốt cũng nhanh chóng bị dập tắt, lại có vẻ cực kỳ dịu dàng.
- Thần tiên tỷ tỷ, trước tiên tôi giúp chị tẩy tủy.
Giọng nói của Hạ Thiên có chút bình tĩnh, khi mở miệng nói thì trên tay có hai cây ngân châm, dù hắn rất muốn ôm từng tấc da thịt của thần tiên tỷ tỷ nhưng vẫn cố gắng áp chế khát vọng này. Hắn muốn trước tiên phải chữa thương cho thần tiên tỷ tỷ, chỉ khi tình hình vết thương hoàn toàn tốt thì nàng mới có thể vĩnh viễn ở cùng hắn.
- Ừ!
Nguyệt Thanh Nhã khẽ lên tiếng, dù nàng luôn gọi hắn là tiểu sắc lang nhưng xưng hô như vậy chỉ là một cách gọi riêng mà thôi, nàng tin dù là ở thế giới này hay ở thế giới kia đều không có đàn ông nào đối mặt với nàng ở trong tình cảnh không mảnh vải che thân lại có tâm tư làm việc khác, chỉ cần xét theo đặc điểm này thì hắn cũng là độc nhất vô nhị.
Hạ Thiên không nói thêm điều gì, hắn ngưng tụ tâm thần, hai cây ngân châm cũng đồng thời được đâm xuống, đâm vào trong da thịt trắng nõn của Nguyệt Thanh Nhã, nghịch thiên đệt tứ châm tẩy tủy đã tiếp tục được thi triển.
Hạ Thiên tẩy tủy lần này đã phát hiện một việc, đó chính là sau khi trong cơ thể hình thành Băng Hỏa Linh Đan thì tốc độ tẩy tủy cũng nhanh hơn rất nhiều lần. Lúc này hắn tẩy tủy cho Nguyệt Thanh Nhã với tốc độ rất nhanh, tính ra chỉ mất một tiếng đồng hồ mà thôi, nếu so sánh với một giờ trước kia thì bây giờ đã nhanh hơn rất nhiều lần.
- Thần tiên tỷ tỷ, tôi tắm rửa cho chị.
Hạ Thiên thu ngân châm, hắn bế Nguyệt Thanh Nhã đã bị một lớp bùn đất đen nhẻm bao phủ lên, sau đó lách mình đi ra phòng ngủ, sau cùng đi đến một gian nhà gỗ, bên trong có một thùng tắm rất lớn, bên trong đầy nước, còn bốc hơi nóng, hơn nữa còn có nước xanh liên tục rót vào, tất nhiên nước sẽ không ngừng tràn ra.
Hạ Thiên lóe người đến bên cạnh thùng tắm, sau đó hắn đặt Nguyệt Thanh Nhã vào bên trong, vài phút sau hắn lại ôm nàng ra, quay về phòng ngủ, lại đặt nàng lên giường.
- Thần tiên tỷ tỷ, tôi muốn dùng nghịch thiên đệ ngũ châm chữa Kim Đan cho chị.
Hạ Thiên vừa nói vừa lấy ra hai cây ngân châm.