Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Gương mặt nhân viên phục vụ chợt xám đen, hắn công tác ở nhà hàng này đã được nửa năm, đây là lần đầu tiên gặp một vị khách muốn mang về nhà ăn. Phải biết rằng khách đến ăn cơm Tây phần lớn đều chỉ chú trọng tư tưởng, nếu đóng gói mang về thì khác nào mua thức ăn nhanh?

Tất nhiên cuối cùng viên nhân viên phục vụ cũng phải gói phần bò bít tết lại cho Hạ Thiên, nhưng khi Hạ Thiên rời đi thì tên nhân viên phục vụ phải dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tống Ngọc Mị. Đây rõ ràng là một người đẹp nhưng lại theo một tên đàn ông có vấn đề, không có chút tư tưởng, cơm tây mà bị hắn xem là thức ăn nhanh.

Đáng tiếc, điều làm cho tên nhân viên phục vụ thất vọng chính là Tống Ngọc Mị dường như không thèm quan tâm, điều này làm cho tên nhân viên phục vụ cực kỳ hâm mộ và ghen ghét Hạ Thiên.

- Vợ Mị Mị, chúng ta đi thôi, tôi muốn mang người này về nhà, giúp anh ta chữa thương.

Hạ Thiên trả tiền, sau đó hắn nói với Tống Ngọc Mị.

- Hạ thần y, để tôi đưa hắn đi cho.

Nhâm Hiểu Phong còn chưa đi, khi hắn thấy Hạ Thiên chuẩn bị xách tên ăn mày lên thì có hơi do dự, sau đó chủ động tiến lên. Hắn ôm lấy tên ăn mày, sau đó khẽ nói:

- Những thứ này để tôi làm.

Động tác này của Nhâm Hiểu Phong làm cho một vài người quen biết phải chấn động, tên kia là ai mà có thể để Nhâm Hiểu Phong gánh vác những việc bẩn thỉu như vậy?

- Đi, đi thôi.

Hạ Thiên không cảm thấy có vấn đề gì, nếu Nhâm Hiểu Phong đã muốn làm việc này, hắn cũng không quan tâm.

Vài phút sau Hạ Thiên về đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, lúc này Nhâm Hiểu Phong cũng đã ôm người đi vào, hắn đặt tên ăn mày ở phòng khách theo yêu cầu của Hạ Thiên, sau đó bỏ đi ngay.

- Vợ Mị Mị, trước tiên ăn chút gì đó đã nhé?

Hạ Thiên không quan tâm đến tên ăn mày, hắn bắt đầu lấy bò bít tết ra.

- Anh ta là ai?

Tống Ngọc Mị vừa ăn vừa dùng giọng tò mò hỏi.

- Anh ta là Đàm Uy, là em họ của chị Vân Thanh.

Hạ Thiên giải thích một câu:

- Vừa rồi tôi đã điện thoại cho chị Vân Thanh, chị ấy nói tôi giúp anh ta một tay, vì vậy bây giờ tôi sẽ giúp.

- À, thì ra là vậy.

Tống Ngọc Mị không hỏi lại, vì nàng biết Vân Thanh là ai, dù hạ thiên chưa từng nói qua nhưng nàng biết Vân Thanh là một trong những người phụ nữ của hắn, một nữ luật sư xinh đẹp và nóng bỏng. Nhưng Vân Thanh họ Vân, người đàn ông này lại họ Đàm, sự việc có chút kỳ quái.

Hạ Thiên ăn rất nhanh, Tống Ngọc Mị thì vẫn ăn theo kiểu thục nữ, kết quả là hắn ăn hết tám phần bò bít tết mà nàng mới ăn được một nửa phần mà thôi.

- Tôi đã ăn no, cậu tiếp tục đi.

Tống Ngọc Mị thấy Hạ Thiên dừng lại thì không khỏi nói, tuy nàng từ một người phụ nữ bình thường biến thành tiên nữ nhưng sức ăn không tăng lên, bây giờ vẫn chỉ có thể ăn nửa phần bò bít tết mà thôi.

- Vợ Mị Mị, vẫn là chị tốt với tôi.

Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn tiếp tục ăn. Nhưng điều làm cho Tống Ngọc Mị dở khóc dở cười chính là nàng tưởng hắn sẽ ăn phần còn lại, nào ngờ hắn ăn sạch nửa phần của nàng, phần còn lại của hắn thì giữ lại.

- No rồi, phần này để cho tên kia.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn đứng lên lấy ra hai cây ngân châm:

- Vợ Mị Mị, trước tiên tôi phải chữa thương cho người này, à, có thể sẽ mất chút thời gian, trước tiên chị cứ xem ti vi hay lên mạng cũng được, cũng có thể đi ngủ.

- Tôi lên sân thượng.

Tống Ngọc Mị khẽ nói.

- Được, chút nữa tôi sẽ đi tìm chị.

Hạ Thiên khẽ gật đầu.

Tống Ngọc Mị nhanh chóng lên lầu, mà Hạ Thiên cũng bắt đầu đâm châm lên người Đàm Uy. Trên người Đàm Uy có rất nhiều vết thương nhưgn nghiêm trọng nhất chính là hai chân và cuống họng, sau đó là hai ngón tay bị bẻ gãy. Đối với Hạ Thiên thì chỉ có cuống họng là có hơi phiền, cần chút thời gian.

Có thể nói người ra tay với Đàm Uy dùng thủ đoạn rất độc ác, không riêng gì đánh gãy chân, còn đổ nước sôi vào miệng, bẻ gãy ngón tay. Tất nhiên mục đích là để cho hắn không thể nào nói được, cũng không thể viết được, nếu không phải có Hạ Thiên thì cả đời này Đàm Uy sẽ bị phế.

Vì vậy nếu nói một cách nghiêm khắc thì Đàm Uy rất may mắn, nếu là người khác gặp phải tình cảnh này, dù có báo thù được hay không thì cũng đã bị phế, còn Đàm Uy thì có cơ hội hồi phục lại bình thường, ít nhất đối với Hạ Thiên thì muốn làm Đàm Uy khôi phục lại bình thường cũng không khó.

Nói chung qua nửa giờ thì Hạ Thiên cuối cùng cũng dừng thi châm, sau đó hắn nói với Đàm Uy:

- Bây giờ anh có thể nói được rồi.

- Tôi...Tôi thật sự... ....

Đàm Uy nói ra vài chữ, sau đó hắn chợt rơi lệ đầy mặt:

- Cảm...Cảm ơn... ....

- À, bây giờ mình quả nhiên lợi hại hơn.

Hạ Thiên lầm bầm nói:

- Trước tiên anh đừng nói, nghỉ ngơi nửa giờ, nơi đó có một phần bò bít tết, có lẽ anh đã rất đói, anh ăn đi. Xương ngón tay của anh cần thời gian vài ngày mới khôi phục lại được, những ngày này đừng nên cố gắng sử dụng hai ngón tay đó. Mặt khác bây giờ anh có thể đi nhưng tốt nhất nên ngủ một đêm, tối nay anh ngủ ở phòng khách, không cần lên lầu, nếu không tôi sẽ cho anh ăn đòn.

- Vâng, cám ơn.

Giọng điệu của Đàm Uy có chút nghẹn ngào.

- Đừng nói nữa.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Đàm Uy:

- Còn nữa, đừng cám ơn tôi, chị Vân Thanh nói tôi giúp anh, nếu không tôi sẽ chẳng quan tâm đến anh, tôi lên lầu với vợ, anh cứ làm theo lời tôi nói là được.

Đàm Uy khẽ gật đầu, hắn không nói thêm lời nào nhưng trong mắt lại tràn đầy cái nhìn biết ơn.

Hạ Thiên dùng tốc độ cực nhanh phóng lên sân thượng, hắn đang định mở lời thì thấy tình cảnh bên trên, vì thế mà lời nói sắp ra khỏi miệng cũng được hắn thu hồi. Lúc này hắn thấy Tống Ngọc Mị đang khoanh chân ngồi trên sân thượng, hai mắt khép hờ, cũng không nhúc nhích, lúc này những luồng khí lưu động xung quanh nàng đã nhanh hơn khá nhiều, rất nhiều luồng khí tức dùng tốc độ nhanh chóng chui vào trong người nàng.

- Vợ Mị Mị cũng tu luyện Phiêu Miểu tâm pháp.

Hạ Thiên thầm nói, thần tiên tỷ tỷ đã từng nói với hắn, thật ra có rất nhiều tâm pháp tu tiên, ở Phiêu Miểu Tiên Môn thì tâm pháp tu tiên không phải chỉ là một loại, những tâm pháp tu luyện khác nhau sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện. Phiêu Miểu tâm pháp chính là tâm pháp tốt nhất của Phiêu Miểu Tiên Môn, nhưng nó cũng có yêu cầu với người tu luyện, không phải ai cũng thích hợp.

Năm xư thần tiên tỷ tỷ lén đưa Phiêu Miểu tâm pháp cho Dạ Ngọc Mị, hy vọng Dạ Ngọc Mị cũng học được Phiêu Miểu tâm pháp, nhưng thể chất của Dạ Ngọc Mị không phù hợp, nhưng chỉ sợ rằng thần tiên tỷ tỷ cũng không ngờ Tống Ngọc Mị lại thích hợp với Phiêu Miểu tâm pháp.

Thật ra trước đó Hạ Thiên cũng không biết chuyện này, nhưng trước đó vài ngày thì tô tiểu thư đã nói cho hắn biết nhiều chuyện, mà hắn cũng hiểu nhiều hơn về lai lịch của thần tiên tỷ tỷ. Nhưng cũng có phát hiện làm hắn cảm thấy khó hiểu, hắn không thể nào xử lý Dạ Ngọc Mị, vì Dạ Ngọc Mị thật sự rất quan trọng với thần tiên tỷ tỷ, nếu Dạ Ngọc Mị mất đi thì thần tiên tỷ tỷ sẽ rất đau lòng.

Tất nhiên Hạ Thiên không thể xử lý Dạ Ngọc Mị, như vây cũng không có nghĩa là hắn không trả thù được nàng. Hắn đã sớm có quyết định, nhất định phải tìm cơ hội tốt để tra tấn Dạ Ngọc Mị một lượt, nếu không sẽ rất nuối tiếc.

- Phải làm sao để vợ Mị Mị không thích người phụ nữ chết tiệt Dạ Ngọc Mị kia nhỉ?

Hạ Thiên nhìn Tống Ngọc Mị đang tu luyện mà không khỏi lo lắng về vấn đề này, hắn cảm thấy chuyện này rất phiền toái, vợ Mị Mị giống như rất sùng bái Dạ Ngọc Mị.

Hạ Thiên thật sự khó nghĩ ra biện pháp vào lúc này, hắn ở bên cạnh nhìn một lát, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi.

- Thôi, đi ngủ cái đã.

Hạ Thiên ngáp một cái, sau đó hắn thuận thế ngã xuống đất, bắt đầu ngủ o o.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của Tống Ngọc Mị thì hai mắt chợt mở ra, một tối tu luyện làm cặp mắt của nàng càng thêm quyến rũ, càng thêm thanh tịnh, càng thêm xinh đẹp.

Tống Ngọc Mị cũng không có động tác gì đặc biệt, nàng đứng lên, hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng đối với Phiêu Miểu tâm pháp thì đẹp trời chưa hẳn là chuyện tốt, vì Phiêu Miểu tâm pháp cũng không hợp với ánh mặt trời. Tất nhiên, thật ra cũng không phải chỉ có Phiêu Miểu tâm pháp, theo lời của Mị Di thì hầu như tất cả tâm pháp đều bài xích ánh mặt trời, khi ánh mặt trời bừng lên thì linh khí sẽ giảm bớt, vì vậy dưới tình huống bình thường người ta sẽ tu luyện vào buổi tối, đến khi ánh mặt trời xuất hiện thì căn bản chấm dứt tu luyện.

Tống Ngọc Mị khẽ thở ra một hơi, nàng phát hiện hôm nay tâm tình của mình rất bình tĩnh, sau khi Mị Di rời khỏi thủ đô thì nàng đều khó bình tĩnh, cũng bỏ phí một thời gian tu luyện. Nhưng đêm qua nàng cảm thấy mình tu luyện rất hiệu quả, so với trước kia thì mạnh hơn khá nhiều.

- Ủa!

Tống Ngọc Mị chợt cảm thấy không đúng, vì nàng chợt phát hiện tiếng hít thở cách đó không xa, nàng vội vàng quay đầu nhìn, sau đó nàng chợt ngẩn ngơ, hắn sao ngủ ở đây?

Hạ Thiên nằm cách Tống Ngọc Mị không xa, hắn đang ngủ rất say. Nàng thật sự không biết nói gì, người này muốn ngủ mà không biết xuống lầu sao? Không phải muốn ngủ ngoài trời đông đấy chứ? Dù công lực của hắn có cao thâm, không phải người thường thì ngủ ngoài trời cũng không tốt.

- Này, tỉnh lại.

Tống Ngọc Mị hầu như không chút do dự, nàng đi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng ngồi xổm xuống kéo cánh tay Hạ Thiên, muốn hắn tỉnh lại.

Hạ Thiên thật sự mở mắt, nhưng hắn lại làm một động tác khiến Tống Ngọc Mị dở khóc dở cười, hắn nắm lấy tay Tống Ngọc Mị, sau đó dùng sức kéo. Tống Ngọc Mị lập tức mất đi lực khống chế và ngã lên người hắn.

- Vợ Mị Mị, tôi còn chưa ngủ xong, tiếp tục ngủ đi.

Hạ Thiên vẫn có vẻ chưa tỉnh táo, hắn nói xong thì tiếp tục nhắm mắt lại.

Tống Ngọc Mị khẽ vùng vẫy, nàng thoát khỏi vòng tay của Hạ Thiên, sau đó nàng đứng thẳng người lên, đồng thời còn đứng xịch ra.

- Tôi muốn về thủ đô. Nguồn: https://truyenfull.vn

Tống Ngọc Mị nói có chút tức giận, người này thật là, muốn nàng ngủ với hắn cũng được, nhưng lại muốn nàng ngủ dưới đất với hắn, nàng cũng không muốn ngủ dưới đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui