Đàm Uy nghe Hạ Thiên hỏi những lời như vậy thì chợt cảm thấy bi phẫn, hắn trầm mặc vài chục giây rồi mới cắn răng nói:
- Đám khốn nạn kia nói sẽ đưa nàng vào tiếp khách ở câu lạc bộ Thiên Vương.
- Biết rõ địa điểm là tốt, tôi sẽ đưa cậu đến đập nát chỗ kia ra.
Hạ Thiên nói rồi muốn chạy đi.
- Hay là chúng ta báo cảnh sát?
Đàm Học Vũ nhịn không được phải nói một câu:
- Tôi cũng có bạn ở đồn cảnh sát, nếu để bọn họ hỗ trợ nói không chừng sẽ tốt hơn.
- Cha, đừng hy vọng như vậy, khi con là an mày cũng từng đến tìm cảnh sát, nhưng bọn họ căn bản không quan tâm đến con.
Trong giọng nói của Đàm Uy có chút phẫn nộ:
- Thậm chí còn có tên cảnh sát đá con vài cái, còn cảnh cáo con nếu muốn sống thì đừng nên đến tìm cảnh sát.
- Nhưng, Tiểu Uy, phiền toái như vậy nếu... ....
Đàm Học Vũ định nói gì đó thì bị tiếng chuông điện thoại của Hạ Thiên cắt đứt.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn phát hiện vợ Tiểu Yêu Tinh điện thoại đến, vì vậy có chút hưng phấn, lúc này có lẽ vợ Tiểu Yêu Tinh không làm hắn thất vọng rồi.
- Tìm được tên ngốc Dịch Tri Ngôn rồi sao?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi mở miệng hỏi.
- Chồng chồng, lần này em thật sự lợi hại, em đã lấy được rất nhiều tiền từ tài khoản của tên Dịch Tri Ngôn kia, còn nữa, lần này cuối cùng cũng biết hắn ở nơi nào.
Tiểu Yêu Tinh có chút hưng phấn:
- Chồng, anh nhất định phải ban thưởng cho em à nha.
- Chờ anh xử lý xong tên ngốc kia, sau đó sẽ đến thủ đô tìm em, đến lúc đó sẽ ban thưởng cho em.
Hạ Thiên một lời đồng ý.
- Chồng, anh ban thưởng cho em cái gì?
Tiểu Yêu Tinh cười hì hì hỏi.
- Đến lúc đó em sẽ biết, còn nữa, em mau nói xem tên ngốc kia ở đâu? Nếu để hắn chạy mất thì em không những chẳng được ban thưởng, sợ rằng còn bị trừng phạt.
Hạ Thiên có chút mất vui nói, vợ Tiểu Yêu Tinh này chỉ lo nghĩ đến vấn đề ban thưởng, đã lâu rồi mà chưa chị nói ra Dịch Tri Ngôn ở đâu.
- Chồng, hắn sẽ không chạy mất đâu, em đã đư địa chỉ của hắn cho cảnh sát Hongkong, bọn họ đã điều động đi bắt người.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Ninh Khiết kia cũng đi, anh không cần gấp, bọn họ có lẽ sẽ bắt được người ngay.
- Không được, anh muốn đích thân bắt được tên ngốc kia.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Mau nói cho anh biết địa chỉ, anh sẽ đi sang.
- Nhưng chồng này, em nói cho anh, sợ rằng anh cũng chẳng đi được, không phải anh là dân mù đường sao?
Tiểu Yêu Tinh không thèm nể mặt Hạ Thiên.
- Vợ, có phải em cần ăn đòn không?
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
- Anh không phải là dân mù đường, chỉ là anh chưa quen mà thôi.
- Còn không phải vậy sao?
Tiểu Yêu Tinh ở bên kia thì thầm một câu, nhưng nàng sợ Hạ Thiên đánh mình nên tranh thủ nói sang chuyện khác:
- Chồng, nếu anh thật sự muốn đi thì em sẽ nói cho anh biết, em có thể theo dõi điện thoại của anh, sau đó sẽ chỉ đường cho anh, đảm bảo anh sẽ nhanh chóng tìm được chỗ kia.
- Tốt lắm, bây giờ em nên nói cho anh biết nên đi thế nào.
Hạ Thiên nói, hắn rất bực bội tên Dịch Tri Ngôn kia, vì vậy hắn rất muốn đích thân đến bắt đối phương cho hả giận.
- Được, chồng đừng tắt điện thoại, em sẽ cho anh biết nên đi thế nào. Bây giờ anh đang ở khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, à, trước tiên anh ra khỏi biệt thự, chạy theo hướng bên trái, đi thẳng theo con đường... ....
Tiểu Yêu Tinh bắt đầu chỉ Hạ Thiên xem nên đi thế nào.
- Tôi cần đi xử lý một người, các người chờ tôi quay lại.
Hạ Thiên vội chạy đi, khi biến mất vẫn không quên nói một câu với cha con Đàm Học Vũ.
Đàm Uy và Đàm Học Vũ đưa mắt nhìn nhau, đi xử lý người sao? Thật hay giả vậy?
Hạ Thiên chạy rất nhanh, hắn muốn nhanh chóng chạy đến, nếu không Dịch Tri Ngôn sẽ bị cảnh sát giết chết, như vậy hắn sẽ lỗ lớn.
- À, chồng cứ chạy đi, rồi rẽ, tiếp tục chạy thẳng...Ôi, chồng, chạy chậm một chút, em không theo kịp tốc độ của anh... ....
Tiểu Yêu Tinh vẫn chỉ đạo Hạ Thiên trong điện thoại, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, điều này làm nàng căn bản không kịp phản ứng.
- Vợ, anh đã giảm tốc độ rồi.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.
- Chồng, tiếp tục chạy về phía trước, lần này chạy mười kilomet có thể thấy một trạm hải quan, với tốc độ của anh thì cứ chạy tới, bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra... ....
Tiểu Yêu Tinh tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ chỉ huy, trong lòng thầm nghĩ chồng chạy như chó chạy, thật sự còn nhanh hơn cả máy bay.
Tiểu Yêu Tinh thầm oán Hạ Thiên vài câu, sau đó trong lòng lại tán thưởng chính mình, mình là siêu cấp hacker, nếu không chồng sẽ chạy sai đường ngay. Bạn đang đọc truyện được tại
- À, chồng, anh đã đến Hongkong...Tiếp tục chạy về phía trước, rẽ đi...Ôi dào, không đúng, anh chạy về ngã tư phía trước thì quẹo phải... ....
Tiểu Yêu Tinh rõ ràng vừa rồi đã tán thưởng mình quá sớm, Hạ Thiên vừa chạy lầm đường, cũng may nàng phát hiện ra sớm, nếu không hắn sẽ chạy lộn đường ra rất xa.
- Chồng, bây giờ anh cứ chạy thẳng là được, tiếp tục chạy sẽ đến bờ biển, sau đó anh sẽ thấy một biệt thự hai tầng, sơn màu hồng... ....
Giọng điệu của Tiểu Yêu Tinh bắt đầu thoải mái hơn:
- Tên Dịch Tri Ngôn kia ngớ ngẩn rồi sao? Rõ ràng trốn ở chỗ dễ tìm ra như vậy, chồng bây giờ có thể thấy đám cảnh sát, bọn họ trước đó một phút đã phát động thế tiến công...Ôi dào, không tốt, có một vụ nổ xảy ra.
Hạ Thiên nghe tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Yêu Tinh, đồng thời cũng nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng nổ mạnh. Lúc này hắn đã đến bờ biển, đã thấy được biệt thự màu hồng, cũng thấy được Ninh Khiết, cuối cùng hắn thấy tòa biệt thự nổ tung.
- Ôi dào, chồng có vẻ đến chậm một chút, tên Dịch Tri Ngôn kia tự sát rồi.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói buồn bực của Tiểu Yêu Tinh:
- Chồng chồng, anh cũng đừng trách em, em đã cố gắng hết sức rồi.
- Không có gì, trước tiên anh phải xem tình huống, không có thời gian nói chuyện với em nữa, anh cúp điện thoại đây.
Hạ Thiên cúp điện thoại, hắn lóe người đến bên cạnh Ninh Khiết.
Ninh Khiết cũng cảm nhận được có người tiếp cận mình, nàng xoay người rồi vui sướng nói:
- Chồng, sao cậu đến đây?
- Tôi định đến tự tay xử lý tên Dịch Tri Ngôn ngu ngốc kia, nào biết được hắn tự sát?
Hạ Thiên có chút khó chịu, Dịch Tri Ngôn ngu ngốc này chẳng lẽ biết rõ mình đến nên tự sát?
- Có lẽ là vậy, hắn biết mình không còn đường trốn nên tự sát.
Ninh Khiết khẽ gật đầu.
Một tên cảnh sát mặc áo chống đạn chạy đến, hắn dùng giọng khách khí bắt chuyện với Ninh Khiết:
- Ninh tiểu thư, xe phòng cháy và cứu thương đang đến, tổ phòng chống bom cũng đang đến, khi bọn họ đến thì chúng ta sẽ vào ngay, vì bây giờ chúng ta chưa thể xác định bên trong còn bom nữa không.
Tên cảnh sát này chính là Phương Trung Thiên mà trước đó Hạ Thiên đã từng gặp, bây giờ hắn tiếp nhận vụ này, hắn nhận được lệnh rằng Ninh Khiết nói gì phải nghe đấy, vì vậy mới khách khí với Ninh Khiết như thế.
- Đội trưởng Phương, những chuyện này anh cứ quyết định, nhưng tôi hy vọng động tác của các anh nhanh lên một chút.
Ninh Khiết thản nhiên nói.
- Ninh tiểu thư cứ yên tâm, bọn họ chỉ mất năm phút là sẽ đến ngay.
Phương Trung Thiên dùng lời sắt son đảm bảo.
Ninh Khiết quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi:
- Chồng, nếu không chúng ta chờ một lát nhé? Những chuyện này cho bọn họ làm là được.
- Được rồi, dù sao người cũng đã chết sạch.
Hạ Thiên tỏ ra không còn hứng thú.
- Bây giờ chúng ta còn chưa thấy được thi thể, vì thế còn chưa thể xác nhận đối phương đã tự sát hay chưa.
Phương Trung Thiên ở bên cạnh giải thích một câu.
- À, anh nói tên ngốc kia rất có thể vẫn còn sống sao?
Hạ Thiên hỏi một câu.
Tạm thời chúng ta không thể loại trừ tình huống này, dù sao trước đó chúng ta cũng chưa thấy nghi phạn bỏ chạy.
Phương Trung Thiên trả lời.
- Như vậy sao, tôi sẽ chờ chút, lát nữa các anh đưa thi thể ra cho tôi xem một chút.
Hạ Thiên vốn định bỏ đi nhưng nghe Phương Trung Thiên nói vậy thì quyết định chờ thêm một lát.
Cảnh sát Hongkong thật sự rất nhanh, năm phút sau thì một tổ cảnh sát chạy đến, sau đó bắt đầu tìm tòi. Vài phút sau bọn họ mang ra một thi thể và một vài vật chứng.
- Ninh tiểu thư, căn cứ vào điều tra sơ bộ thì nghi phạm chết vì vụ nổ, chúng tôi đã tìm được vài hô chiếu giả, vài chiếc laptop, cũng tìm dược những bản ghi chép liên lạc với Hứa Gia Hưng. Nếu xác định sơ bộ thì người chết là Dịch tiên sinh, nhưng thân phận của người này còn phải kiểm chứng một bước nữa.
Phương Trung Thiên lại đến báo cáo với Ninh Khiết.
Hạ Thiên lóe người đến trước thi thể, hắn nhìn vào chăm chăm, người chết này không cho hắn thông tin gì, tuy trong lòng khó chịu nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể thất vọng quay về.
- Chồng, xem ra hắn thật sự chết rồi, hay chúng ta đi thôi?
Ninh Khiết đến trước mặt Hạ Thiên rồi khẽ nói.
- Không thể nào.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Tên Dịch Tri Ngôn ngu ngốc kia đã để tôi tìm rất lâu, hắn lại trốn rất khéo, sao bây giờ lại dễ dàng tự sát như vậy?
- Có lẽ gần đây có quá nhiều người tìm hắn, điều này gây ra cho hắn áp lực quá lớn, vì vậy hắn mới tạo ra sơ hở.
Ninh Khiết suy nghĩ rồi nói.
- Cũng có khả năng này, vợ Y Y đã cũng tìm hắn, tên ngốc này sợ rằng đã cùng đường.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Nhưng tôi muốn tự mình xử lý hắn, mà hắn lại tự sát, đúng là mất mặt. Người tôi muốn tự xử lý sao lại tự sát?
Ninh Khiết có chút bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể dịu dàng khuyên hắn:
- Thôi bỏ, chết là xong, không cần quan tâm nhiều.
Hai người trò chuyện thì cảnh sát Hongkong đang rất bận rộn, một lát sau Phương Trung Thiên lại đến:
- Ninh tiểu thư, chúng tôi đã xem xét xong, đã thu đủ chứng cứ, mọi người đều đã làm hết sức, chút nữa sẽ về cục cảnh sát, xin hỏi chị còn gì cần phân phó?
- Chúng ta cũng không có gì... ....
Ninh Khiết còn chưa dứt lời thì Hạ Thiên đã nhíu mày, hắn hỏi thăm Phương Trung Thiên:
- Người của các anh đã từ trong nhà đi ra hết chưa?