An Khả Khả nghe nói như vậy thì chợt choáng váng, điều này...Thật sự có người xen vào việc người khác sao? Dù là kẻ ngốc cũng biết bọn họ đang đùa giỡn, vì nàng vừa hô sàm sỡ vừa ôm cổ Hạ Thiên, nào có cô gái nào bị sàm sỡ mà phối hợp như vậy? Hơn nữa nàng còn vừa hô vừa cười cơ mà?
- Không đúng, nghe âm thanh thì có vẻ là nữ.
An Khả Khả chợt phát hiện tình cảnh không đúng, sau đó bọn họ rốt cuộc cũng phát hiện rốt cuộc là kẻ nào xen vào việc của người khác.
An Khả Khả thấy một cô gái khá xinh đẹp, trên người mặc áo lông khá dày, phía dưới là quần jean, giầy thể thao, cách ăn mặc này có chút tương tự như nàng. Mà dáng người cô gái kia cũng khá tốt, toàn thân tràn đầy khí tức thanh xuân.
- Ủa, sao quen vậy ta? Hình như đã gặp nhau rồi thì phải?
An Khả Khả chợt cảm thấy là lạ.
Mà Hạ Thiên ở bên kia cũng bất mãn nói:
- Này, Triệu Thanh Thanh, muốn ăn đòn sao?
"Triệu Thanh Thanh?"
An Khả Khả nhanh chóng nghĩ ra, nàng và Triệu Thanh Thanh tuy không quen nhưng cũng không phải không biết, nàng nhớ rõ đã từng gặp Triệu Thanh Thanh một lần ở nhà Tiểu Kiều, hèn gì cảm thấy quen mắt.
- Khụ khụ, sư phụ, người ta chỉ thấy những lời này rất vui mà thôi. Còn nữa, sư phụ, người ta không sợ bị đánh, chỉ là thiếu sàm sỡ mà thôi.
Triệu Thanh Thanh tỏ ra rất chuyên chú, nàng chỉ vào An Khả Khả trên cổ Hạ Thiên:
- Anh đừng sàm sỡ với cô ấy, đến mà sàm sỡ với em, em không ngại, đảm bảo sẽ không hô, sẽ rất phối hợp, anh muốn làm sao cũng ok, tuyệt đối không ngại.
- Phì!
An Khả Khả lập tức cười thành tiếng, nàng thật sự bị Triệu Thanh Thanh trêu chọc.
- Không ngực không mông, anh không có hứng sàm sỡ em.
Hạ Thiên bĩu môi, chỉ sau một khoảng thời gian không gặp mà dáng người của Triệu Thanh Thanh đã mạnh hơn hẳn, đáng tiếc là chưa đủ để khơi gợi sự hứng thú của hắn:
- Còn nữa, lần sau nếu còn dám gọi anh là cầm thú, anh sẽ đánh em.
- Sư phụ, em sai rồi, em sẽ không gọi anh là cầm thú.
Triệu Thanh Thanh tỏ ra sám hối:
- Ngay cả cầm thú thấy em đẹp còn muốn sàm sỡ, nhưng em cho không biếu không mà anh không muốn, sao anh có thể là cầm thú, rõ ràng còn không bằng cả cầm thú...Á, đau quá.
Triệu Thanh Thanh chỉ lo nói cho sướng mồm, nhưng nàng không quan tâm đến Hạ Thiên đang mất hứng, vì vậy mà nàng vừa thao thao bát tuyệt xong thì Hạ Thiên đã đá vào mông nàng, làm nàng bay xa vài mét.
Tất nhiên Hạ Thiên vẫn ra chân lưu tình với Triệu Thanh Thanh, tuy nàng bị đá văng nhưng sau khi bay vài mét vẫn đứng vững trên mặt đất, chỉ cảm thấy mông rất đau mà thôi.
Đám người xem náo nhiệt cũng bắt đầu thấy Hạ Thiên không bằng cầm thú, một đại mỹ nữ như vậy để cho tự nhiên sàm sỡ mà còn bị đá vào mông, đúng là quá phận.
- Sư phụ, em thật sự không thể nhịn, anh muốn đánh mông mà không thể dùng tay sao? Anh sao lại dùng chân?
Triệu Thanh Thanh thở phì phò nói:
- Anh rõ ràng ra tay hơi nặng.
- Đầu óc có vấn đề, mặc kệ em.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh sau đó ôm An Khả Khả nhanh chóng biến mất.
- Có lầm không vậy, lại chạy rồi.
Triệu Thanh Thanh cảm thấy rất khó hiểu, sau đó nàng tỏ ra cảm khái:
- Làm phụ nữ thật khó, mình đẹp như vậy mà muốn làm một vợ bé cũng không được, đúng là cạnh tranh tự nhiên quá khốc liệt.
Một đám người bên cạnh cũng không khỏi cảm khái, đúng là thói đời, một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy mà lại muốn làm vợ bé cho người ta.
Sau khi quay lại khách sạn thì An Khả Khả liên tục cười lớn:
- Chồng, em cảm thấy Triệu Thanh Thanh kia rất vui.
- Đừng quan tâm đến cô ấy, cô ấy là người điên, đầu óc không bình thường.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Hình như cô ấy rất thích anh. - .
An Khả Khả vừa cười vừa nói.
- Cô ấy thích võ công của anh, mà anh không có hứng thú với cô ấy.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi không thích cô ấy, vì cô ấy không xinh đẹp.
- Không đúng, em cảm thấy cô ấy rất đẹp.
An Khả Khả thật sự cảm thấy Triệu Thanh Thanh rất xinh xắn, những cô gái lớn lên được như Triệu Thanh Thanh thì nhất định sẽ có rất nhiều cậu trai theo đuổi.
- Không đẹp bằng em.
Hạ Thiên vừa nói vừa dùng tay lục lọi trên người An Khả Khả:
- Khả Khả, bây giờ anh muốn sàm sỡ em.
- Hì hì, đợi lát nữa, trước tiên em đi tắm cái đã.
An Khả Khả từ trên người Hạ Thiên nhảy xuống, nàng đi về phía phòng tắm.
Hạ Thiên đang chuẩn bị theo đi vào thì điện thoại chợt vang lên, người gọi đến là Mộc Hàm, Hạ Thiên lập tức nghe điện thoại.
- Vợ, điều tra được gì sao?
Hạ Thiên tất nhiên hiểu Mộc Hàm gọi điện thoại đến vì có nguyên nhân.
- Chồng, cậu nghi ngờ rất đúng, lần đó Lý Minh Hiên dùng bom khá giống như lần trước đó, dù có thể là trùng hợp nhưng tôi vẫn cảm thấy có mối liên hệ.
Mộc Hàm nhanh chóng nói:
- Tôi đang kiểm tra người của Lý gia, nhưng tạm thời không có tiến triển, Lý gia ngoài Lý Minh Nhân còn ở Mỹ, hắn đang còn sống và đang bị giam giữ, thì không còn ai khác có liên lạc với bên ngoài, không thể nào đi làm những chuyện này, nhưng tôi lại nghi ngờ một sự kiện.
- Chuyện gì?
Hạ Thiên hỏi một câu.
- Chồng, với một gia tộc lớn như Lý gia, có lẽ sẽ có những người che giấu thân phận, bình thường xuất hiện sẽ không dùng thân phận của Lý gia, giống như Triệu Vũ Cơ vậy, tuy cô ấy họ Triệu nhưng không ai biết là người Triệu gia. Vì vậy tôi nghi ngờ Lý gia cũng có người như vậy, vì thế đang điều tra ở phương diện này, nếu có tin tức mới sẽ liên lạc với cậu.
Mộc Hàm trả lời.
- À, được, vợ điều tra nhanh lên, nếu điều tra được những người khác của Lý gia thì nên nói cho tôi biết.
Hạ Thiên bây giờ cũng chỉ còn cách tiếp tục chờ đợi, hắn tin Mộc Hàm và Tiểu Yêu Tinh sẽ tìm được tên khốn kia.
Hạ Thiên cúp điện thoại và thấy An Khả Khả còn chưa từ trong phòng tắm đi ra, hắn đi vào phòng tắm, phát hiện cửa khép nhưng không khóa, rõ ràng An Khả Khả căn bản cho hắn cơ hội đi vào, tất nhiên hắn sẽ không khách khí mà tiến vào.
- Biết ngay là đại sắc lang anh sẽ tiến vào.
An Khả Khả đang nằm trong bồn tắm, nàng khoát tay với hạ thiên:
- Này, xuống đi, giúp em bóp lưng.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ xuống, cúng đến phía sau An Khả Khả, cũng chà xát và bóp lưng cho An Khả Khả, nhưng khi hai tay hắn tiếp xúc với lưng của nàng thì một bộ phận khác cũng lèn vào hai mông.
... ....
Ngày hôm sau, ở phân cục cảnh sát quận Đông, phòng làm việc của cục trưởng.
Lãnh Băng Băng mở máy tính ra, nàng mở một trang web của thành phố Giang Hải, ngay sau đó thấy một hàng chữ lớn, "Triệu phú Giang Hải tìm con!"
Không thể không nói bây giờ truyền thông truyenfull.vn rất chuyên nghiệp, dù bây giờ trong ngày nghỉ nhưng truyền thông vẫn liên tục đổi mới tin tức,bản tin mà Lãnh Băng Băng vừa xem chính là tin mới.
Không biết có phải vì nguyên nhân mình sắp có con hay không mà Lãnh Băng Băng thường rất có hứng thú với những bản tin liên quan đến con nít, vì vậy nàng xem phần tin này.
Tin tức này rất đơn giản, có một phú hào tên là Tiêu Đại Minh, đã từng là người thành phố Giang Hải, hắn đã từn có con trai, đáng tiếc là hơn sáu năm trước con trai của hắn đã bị người ta lừa bán đi, hắn tìm khắp nơi không thấy con, cuối cùng mới rời khỏi mảnh đất Giang Hải thương tâm này.
Nhiều năm sau hắn đã là triệu phú, đáng tiếc là hắn vẫn không có con, vì vậy bắt đầu có ý nghĩ tìm lại con. Tiêu Đại Minh đưa ra lời hứa hẹn, nếu có ai tìm được con hắn, hắn sẽ trả một triệu đồng.
Trong bản tin đã giới thiệu trọng điểm về tình huống con trai của Tiêu Đại Minh, năm xưa khi mất tích là ba tuổi, sinh nhật ngày mười tám tháng sáu, nếu còn sống thì còn nửa năm nữa sẽ hai mươi.
Không biết vì sao mà xem xong bản tin này thì Lãnh Băng Băng chợt cảm thấy có gì đó không đúng, tình huống này sao lại làm nàng cảm thấy quen thuộc nhỉ?
- Mười tám tháng sáu, đây không phải là sinh nhật của chồng sao? Năm nay cũng sắp hai mươi, tên cũng có một chữ Thiên, hắn nói rằng đã ở trên núi được mười sáu năm... ....
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng phát hiện điều gì bất thường, vì nàng phát hiện Tiểu Thiên của Tiêu Đại Minh hình như khá giống như Hạ Thiên.
Nhưng Lãnh Băng Băng cảm thấy Hạ Thiên không giống như bị lừa bán, nếu người nào bị lừa bán đi mà được như hắn, sợ rằng ai mà chẳng muốn bị lừa bán?
- Có thể là mình suy nghĩ nhiều.
Lãnh Băng Băng chỉ biết tự nói với mình như vậy, nhưng tuy nàng nghĩ như vậy nhưng vẫn lưu lại địa chỉ trang web, nếu buổi tối Hạ Thiên về nhà thì nàng sẽ cho hắn cùng xem tin tức.
Một lúc sau có người gõ cửa:
- Cục trưởng.
- Chuyện gì?
Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi.
- Có một vị Tiêu tiên sinh muốn đến thẩm tra, cục trưởng cục công an thành phố nói nếu có thể thì chị có thể tự mình quan tâm đến vị này dùm, đã có thông báo từ cục công an thành phố.
Viên cảnh sát tiến vào nói.
- Tiêu tiên sinh?
Lãnh Băng Băng chợt sững sờ, nàng thầm nghĩ không trùng hợp như vậy chứ?
- Cục trưởng, nghe nói vị Tiêu tiên sinh kia là Tiêu Đại Minh, là phú thương từ bên ngoài đến, đến đây điều tra một vụ án năm xưa, tinh huống cụ thể tôi không biết rõ ràng.
Viên cảnh sát nói.
- Biết rồi, khi nào ông ấy đến đây thì báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ đích thân tiếp đãi.
Lãnh Băng Băng phân phó, khi biết được người kia là Tiêu Đại Minh thì nàng lập tức đồng ý.
- Vâng, cục trưởng.
Viên cảnh sát gật đầu nói.
Mười phút sau Tiêu Đại Minh đến cục cảnh sát, ông ta cũng không đến một mình, đi theo còn có thư ký văn phòng khối chính quyền thị ủy. Nhưng vị thư ký này biết rõ bối cảnh của Lãnh Băng Băng, vì vậy rất khách khí với nàng.
Tiêu Đại Minh hơn bốn mươi, dung mạo không sâu sắc, không cao, có hơi gầy. Ông ta đến đây nói rằng muốn điều tra vụ án mười sáu năm trước, cũng chính là vụ mà con trai của ông ta bị lừa bán đi. Nhưng cũng không phải ông ta muốn điều tra tư liệu báo án, chẳng qua chỉ muốn biết trong thời gian nửa năm có sự kiện đứa bé ba tuổi nào chết hay không?
- Tiêu tiên sinh, ông nghi con trai mình chết rồi sao?
Lãnh Băng Băng hỏi một câu như vậy, nàng nãy giờ luôn quan sát Tiêu Đại Minh, nàng muốn xem đối phương có gì đó tương tự Hạ Thiên hay không, nhưng cuối cùng nàng phát hiện ra hai người không có gì tương tự.