Khi Hạ Thiên ôm Tiểu Yêu Tinh chạy như điên khắp sân trược thì đám người khác sợ bị đụng nên phải vội vàng lui ra, lúc này tốc độ của 2 người càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức người ta không trông thấy rõ ràng. Mọi người trợn mắt há mồm, bọn họ không phải chưa từng gặp qua cao thủ trược băng, cũng không phải chưa được xem trược băng nghệ thuật, nhưng thật sự họ chưa thấy ai trược băng như Hạ Thiên.
Thực tế bọn họ cũng vô tình không xem Hạ Thiên là cao thủ trược băng, vì Hạ Thiên trược băng không có nhiều kỹ xảo, kém xa đám cao thủ kia, nhưng tốc độ của hắn là quá nhanh, nhanh đến mức khó tưởng.
Nghe được tiếng kêu hưng phấn của Tiểu Yêu Tinh thì 1 vài cô gái đã tỏ ra hâm mộ, cảm giác bay bổng kia thật sự rất đáng được nếm thử. Nhưng khi bọn họ chỉ dám hâm mộ thì chuyện khó tin đã xảy ra, bọn họ… Bọn họ rõ ràng thấy 2 người kia bay lên không trung vài vòng, cũng không thấy rơi xuống đất.
- Chắc là có dây thép … …
- Dây thép, dây thép đâu?
- Con bà nó, nhất định là chơi trò tạp kỹ … …
- Hình như hắn là siêu nhân … …
Một đám người to nhỏ nghị luận, cũng không ai tin Hạ Thiên có thể thật sự bay lên, điều này hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng. Mãi đến khi bọn họ thấy 2 người kia bay vài vòng rồi rơi xuống đất thì nghĩ rằng đây có lẽ là chương trình mà ông chủ nơi đây cố ý sắp xếp.
- Chồng chồng, anh đúng là rất tuyệt.
Tiểu Yêu Tinh lần đầu tiên được nếm thử cảm giác bay bổng trên không, nàng thật sự cảm thấy hưng phấn và kích động, lúc này nàng ép lên người Hạ Thiên như 1 con chuột túi con, nàng nói xong còn hôn hắn 2 cái.
- Con bà nó, thằng này không biết an phận chút sao? Làm vậy thì người khác lại tưởng rằng đó là siêu nhân mặc "xi-líp".
Triệu Hiểu Trác thật sự không nhịn được mà chạy đến trước mặt Hạ Thiên nói.
- Chú có phải muốn biến đổi giới tính rồi không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Trác. - .
- Được, xem như tôi chưa nói, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây thôi, đám người kia vẫn còn chưa tỉnh táo trở lại.
Triệu Hiểu Trác nhanh chóng nói.
Hạ Thiên cũng tán thành lời đề nghị của Triệu Hiểu Trác, hắn cảm thấy nơi đây không có gì vui, vì vậy nhanh chóng ôm Tiểu Yêu Tinh rời khỏi khu trược băng.
Bốn người lại ngồi lên chiếc Hummer của Triệu Hiểu Trác, lúc này Triệu Hiểu Trác khởi động xe rồi hỏi 1 câu:
- Bây giờ các người muốn đi đâu chơi?
Tiểu Yêu Tinh lúc này có vẻ thanh tỉnh hơn 1 chút, nhưng nàng vẫn hưng phấn đong đưa cánh tay của Hạ Thiên:
- Chồng chồng, vừa rồi chúng ta có phải thật sự bay lên không?
- Tất nhiên là bay lên, anh đã thật sự ôm em bay lên.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn bây giờ thật sự có thể bay lên không. À, nếu theo lời của Thần tiên tỷ tỷ thì cái này gọi là ngự khí phi hành, dù không bay cao được vạn thước nhưng cũng có thể đi trên không như dưới đất bằng.
- Ôi, chồng, anh thật sự có thể bay sao?
Tiểu Yêu Tinh thật sự hưng phấn:
- Chồng, khi nào thì anh mang em bay đi chơi?
- Lần sau đi, chỗ này bay lên cũng không tốt.
Hạ Thiên thuận miệng nói, cuối cùng hắn còn bổ sung 1 câu:
- Thật ra sau này em có thể tự bay.
- Thật sao?
Tiểu Yêu Tinh lại rất hưng phấn:
- Chồng, sau này em có thể bay sao?
- Tất nhiên, chỉ cần em siêng năng luyện công, sau vài tháng anh có thể làm cho em bay lượn được.
Hạ Thiên khẳng định nói.
- Ôi, chồng, em yêu chết anh mất, bây giờ em muốn về nhà luyện công.
Tiểu Yêu Tinh rất kích thích và hưng phấn, vì có thể nhanh chóng có được cảm giác bay lượn trên không, nàng dù không thích luyện công nhưng cũng quyết định về nhà luyện công, vì ước mơ bay lượn mà khổ luyện.
- Này, Yêu Yêu, em thật sự muốn về mà không đi chơi nữa sao?
Triệu Hiểu Trác lái xe phía trước không nhịn được phải hỏi, hắn hy vọng Tiểu Yêu Tinh không quấn lấy mình, như vậy hắn sẽ yên tâm tán gái. Hơn nữa điều quan trọng là Hạ Thiên tạo ra áp lực quá lớn cho hắn, thứ này quá trâu chó, mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, giữ lại ở bên cạnh sẽ làm chính mình tự ti.
Triệu Hiểu Trác nghe được lời đối thoại giữa Hạ Thiên và Tiểu Yêu Tinh thì cảm khái vì tài năng lừa bịp của Hạ Thiên, cũng có chút hâm mộ năng lực hùng mạnh của đối phương. Nếu hắn thật sự có thể bay lượn trên không thì tán gái sẽ dễ dàng hơn, nhưng hắn thật sự không biết nói gì hơn, tên khốn kia quá mạnh, nếu lấy ra tán gái thì tài lớn dùng vào việc nhỏ. Khốn nổi tên khốn nạn này không biết dùng năng lực vào sự việc gì đứng đắn sao?
- Đúng rồi, em không đi chơi nữa, em phải về, mau đưa chúng em về.
Tiểu Yêu Tinh ra vẻ không chờ đợi được nữa, nha đầu này tính tình nôn nóng, muốn làm gì phải làm ngay, muốn luyện công cũng muốn đi ngay.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì với Tiểu Yêu Tinh, vì hắn thật sự hy vọng vợ mình có thể chịu khó luyện công, như vậy các nàng sẽ luôn giữ được tuổi xuân ở bên cạnh hắn.
Triệu Hiểu Trác cũng không chần chừ, hắn giẫm ga, đúng lúc này 1 tiếng nổ lớn vang lên, hắn cảm thấy xe chấn động. Vì vậy hắn thắng xe lại rồi nổi giận nói:
- Con bà nó, thằng nào đập xe của ông?
Tiếng vang vừa rồi là 1 hòn đá được ném vào tấm kính phía trước, không những làm kính nát bấy, thiếu chút nữa đã ném vào mặt Triệu Hiểu Trác.
- Triệu Hiểu Trác, ông đập đấy, mày làm gì được ông?
Một âm thanh có chút đắc ý truyền đến, không ngờ đó chính là Cố Minh Tuấn vừa rồi bị Triệu Hiểu Trác đấm ngã xuống đất.
- Con bà nó, mày muốn chết sao?
Triệu Hiểu Trác nổi giận đùng đùng bước xuống xe, hắn đấm về phía Cố Minh Tuấn, lúc này hắn thật sự nổi giận.
Triệu Hiểu Trác không thể nào không nổi giận, vài tháng trước hắn vừa tròn 18 tuổi, dựa theo truyền thống của Triệu gia thì lúc này hắn có thể mặc sức tung hoành. Tuy nói hắn có thể mượn sức của gia tộc, nhưng chỉ cần hắn đi đến đâu cũng phải làm người ta cung kính, rất nhiều nam nữ chủ động đến nịnh bợ hắn. Ngẫu nhiên hắn cũng chịu chút thiệt thòi, ví dụ như khi ở trong tay Hạ Thiên, nhưng đây cũng không phải là người ngoài, hắn cũng không quá quan tâm.
Nhưng bây giờ có người đập bể xe của Triệu Hiểu Trác, điều này thật sự là khiêu khích cực độ, không đơn giản là khiêu khích hắn, còn là khiêu khích toàn bộ Triệu gia. Hắn đường đường là Triệu công tử mà bị người ta ném bể xe, đúng là đánh vào mặt Triệu gia.
Triệu Hiểu Trác nén giận ra tay, tất nhiên hắn sẽ không lưu tình, 1 quyền của hắn dù là tốc độ hay lực lượng cũng được phát huy đến mức vô tận, thậm chí còn mơ hồ mang theo tiếng sấm động.
Nắm đấm nhanh chóng đến trước mặt Cố Minh Tuấn, điều này làm hắn căn bản giống như không kịp phản ứng, nhưng quỷ dị chính là hắn không kinh hoàng.
Theo lý mà nói thì Cố Minh Tuấn phải sợ mới đúng, dù sao nếu 1 quyền kia đấm vào mặt hắn, dù không chết cũng tàn phế, sở dĩ hắn có biểu hiện thế này, nhất định là có chỗ dựa.
Khi thấy nắm đấm sắp va chạm vào đầu Cố Minh Tuấn thì đúng lúc có 1 bàn tay trắng nõn duỗi ra chặn lại.
Chỉ là vung tay chặn lại rất khẽ nhưng Triệu Hiểu Trác chợt phát hiện nắm đấm của mình không thể nào tiến lên, thậm chí khoảng khắc này hắn còn cảm thấy cánh tay mình mất đi tất cả lực lượng vốn có.
- Tiểu Triệu công tử, không cảm thấy mình ra tay quá ác độc sao?
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, giọng điệu bình thản, giống như có vài phần mất vui.
Vẻ mặt Triệu Hiểu Trác trở nên khó coi, hắn nhìn theo bàn tay trắng nõn và thấy 1 người đàn ông, người này có bộ dạng khá âm nhu, nếu nói tên này là thằng mặt trắng cũng không đủ, chỉ cần nhìn bàn tay này thì thấy không khác gì phụ nữ. Tên này khá cao, 2 hàng chân mày có vài phần tương tự như Cố Minh Tuấn. Lúc này coi như Triệu Hiểu Trác đã hiểu, Cố Minh Tuấn dám đập xe của mình cũng vì tìm được sự giúp đỡ mạnh mẽ từ tên này.
- Anh là ai?
Triệu Hiểu Trác gian nan mở miệng, hắn cũng không nhận ra đối phương, tuy có thể đoán đối phương có quan hệ với Cố Minh Tuấn, thậm chí là anh em của Cố Minh Tuấn, nhưng hắn thật sự không quen thuộc Cố Minh Tuấn, hắn cũng không quan tâm đến các gia tộc, vì vậy không quan tâm đến người ta.
Cố gia tuy là 1 gia tộc ở thủ đô nhưng thực tế không có địa vị gì, chỉ là 1 trong các tiểu gia tộc mà thôi, dù là bây giờ cũng không nằm trong hàng ngũ tứ đại gia tộc, chỉ thuộc về tứ tiểu gia tộc mà thôi, có thể nói là vô danh. Nếu không phải trước đó Triệu công tử có căn dặn Triệu Hiểu Trác không nên ra tay với Cố Minh Tuấn, sợ rằng Triệu Hiểu Trác đã sớm sữa đối phương 1 bài học rồi.
- Tôi là Cố Hàn Phong, Cố Minh Tuấn là em trai của tôi.
Người đàn ông âm nhu thản nhiên nói:
- Tiểu Triệu công tử, em trai của tôi dù đắc tội với cậu, thì cậu cũng đừng đánh gãy tay nó chứ? Tôi nghĩ rằng Minh Tuấn nói ngoa, nhưng vừa rồi 1 quyền của cậu thật sự muốn mạng của nó, tôi đã hiểu những lời nói trước đó của Minh Tuấn không chút khoa trương.
- Anh muốn thế nào?
Triệu Hiểu Trác cố gắng rút tay về nhưng không thành công, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác ngột ngạc, thủ đô chết tiệt sao lại xuất hiện nhiều cao thủ thế này?
- Thứ nhất, là cậu phải xin lỗi Minh Tuấn. Thứ hai, tôi có nghe nói các người đang tranh nhau 1 cô gái tên là Tần Tiểu Lạc, nếu cậu đảm bảo sau này không tới lui với Tần Tiểu Lạc, tôi sẽ xem như chưa có gì phát sinh.
Cố Hàn Phong thản nhiên nói.
- Nếu tôi làm không được thì sao?
Triệu Hiểu Trác cười lạnh 1 tiếng.
- Nếu làm không được thì đơn giản thôi, cậu đã đánh gãy tay Cố Minh Tuấn, tôi cũng đánh gãy tay cậu.
Cố Hàn Phong vẫn rất bình thản:
- Tiểu Triệu công tử, tôi cảm thấy như vậy rất công bằng, cậu thấy thế nào?
- Đúng vậy, tôi cũng hiểu rất công bằng.
Triệu Hiểu Trác khẽ cắn môi:
- Nếu tôi không phải là đối thủ của anh thì chịu thôi, nhưng muốn tôi nói xin lỗi thì được, muốn tôi đưa bạn gái của mình ra thì đừng hòng. Vì vậy cứ đến mà bẻ gãy tay đi, ông không quan tâm, ông mà nhíu mày thì sẽ xem là kẻ hèn nhát.