Một đá của Mị Nhi rất có chừng mực, tuy khá nặng nhưng không đến mức trí mạng, nhưng thật sự chỉ có thể trách Trình Hạo thật sự là bao cỏ, hắn cầm dao nhưng bị đá trúng một cước lại tỏ ra hoảng loạn, cuối cùng khi bị đá văng lên xe và rơi xuống đất thì không biết vì sao lại đâm dao vào bụng chính mình.
Con dao kia khá dài, khoảng ba mươi centimet, bây giờ ít nhất cũng có một nửa đâm vào bụng Trình Hạo, máu tươi cũng túa ra.
- Á, cứu mạng, có ai không, giết người, mau cứu mạng.
Bạn gái của Trình Hạo lớn tiếng hô hào.
Cũng có vài người lấy điện thoại ra báo cảnh sát và gọi xe cứu thương, Hạ Thiên thì tiếp tục nắm lấy vòng eo của Mị Nhi, tỏ vẻ không có chuyện gì phát sinh:
- Vợ Mị Nhi, chúng ta tiếp tục đi dạo thôi.
- Bắt lấy bọn họ, mau bắt lấy bọn họ, chúng nó là hung thủ... ....
Bạn gái của Trình Hạo hét lớn nhưng không ai đáp lời, vài người còn dứt khoát kéo bạn gái bỏ đi, không muốn dây vào phiền phức vô vị.
Đến khi xe cảnh sát và xe cứu thương chạy đến thì Hạ Thiên và Mị Nhi đã biến mất từ lâu.
... ....
Hạ Thiên vẫn cùng Mị Nhi đi song song trên đường, nhìn qua không khác gì những cặp tình nhân khác.
Mị Nhi trầm mặc một lúc lâu rồi mở miệng:
- Chúng ta nên về khách sạn thôi, nếu không lát nữa sẽ có người đến gây phiền toái cho cậu.
- Không sao, tôi không sợ đám người kia.
Hạ Thiên chẳng quan tâm.
- Cậu có biết Trình Hạo kia là ai không?
Mị Nhi suy nghĩ rồi hỏi.
- Không biết, tôi chưa từng gặp tên ngốc kia lần nào.
Hạ Thiên lắc đầu.
- Hắn là người Trình gia, cậu nên biết ở thủ đô có bốn tiểu gia tộc, bây giờ Trình gia là một trong số đó.
Mị Nhi giới thiệu tình huống của Trình Hạo, sau đó di chuyển chủ đề;
- Triệu gia rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cậu và Yêu Yêu không phải có quan hệ không bình thường sao? Vừa rồi Trình Hạo nói Triệu gia đã phủi sạch quan hệ với cậu, đây không phải thật chứ?
- Vợ Tiểu Yêu Tinh mỗi ngày chỉ biết đi chơi, cũng không quan tâm đến vấn đề gì, còn Triệu gia, trước nay tôi và Triệu gia vốn không có quan hệ gì, sau này tôi còn phải tìm tính sổ tên Triệu Công Tử kia nữa.
Hạ Thiên dùng giọng lập lờ nước đôi nói, bây giờ hắn không thể nào nói rõ sự thật cho Mị Nhi, chỉ có thể nói như vậy để lừa gạt nàng:
- Vì vậy tôi cũng không muốn Triệu gia giúp đỡ, chị yên tâm, tôi tốt lên sẽ xử lý tất cả đám Trình gia hay Viên gia kia.
Thật ra lần này không phải Triệu Công Tử bỏ đá xuống giếng, nói là Triệu gia phủi sạch quan hệ với Hạ Thiên, đây cũng là một phần trong kế hoạch của Hạ Thiên. Nếu người khác biết hắn còn quan hệ với Triệu gia, chỉ sợ bọn họ sẽ không dám đến gây phiền toái. Bây giờ đám người kia biết Hạ Thiên mất gần hết võ công, y thuật cũng không còn linh nghiệm, ngay cả Mộc Hàm cũng từ bỏ hắn, vì vậy lúc này có thể nói là không chỗ nương tựa. Tất nhiên điều này cũng là nguyên nhân để đầu tiên là Viên Thế Phong, sau đó là Trình Hạo vốn không có thù oán cũng muốn dạy bảo Hạ Thiên một bài học.
Đối với đám con cháu gia tộc ở thủ đô, dạy bảo Hạ Thiên không phải vì báo thù mà muốn tìm khoái cảm. Nhớ ngày trước bọn họ phải vì Hạ Thiên mà sống an phận, mỗi khi người này đến thủ đô thì bọn họ đều phải kẹp đuôi làm người, cảm giác này rất ngột ngạt. Bây giờ bọn họ muốn tìm khoái cảm trên người Hạ Thiên, nhưng đến lúc này dù là Viên Thế Phong hay Trình Hạo cũng chưa làm được gì, ngược lại còn tự hại chính mình.
- Kẻ địch của cậu sợ rằng sẽ ngày càng xuất hiện.
Trong giọng nói của Mị Nhi có chút bực bội, tuy bây giờ thực lực của nàng rất mạnh, trong thủ đô không có vài người chống lại nàng, nhưng thực tế theo nàng biết thì ngoài Hạ Thiên, trong thủ đô này căn bản không còn ai thắng được nàng. Dù là Mộc Hàm thì cũng có chút chênh lệch với nàng, vì nàng trời sinh là người có thân thể cực âm, vì thế mà có thiên phú võ thuật cực tốt, nhưng kẻ địch của Hạ Thiên quá nhiều, nàng vẫn có chút lo lắng vì khó lòng phòng bị.
Hạ Thiên không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, hắn chỉ ước gì đám người kia xuất hiện một lượt, như vậy vừa vặn giải quyết tất cả.
- Đại ca.
Một âm thanh cực kỳ quen thuộc vang lên, một chiếc Audi dừng lại, một tên thanh niên mặc tây trang trắng nhưng đen như than chạy đến, đúng là Bạch Tiểu Lỗi.
- Tiểu Hắc, sao chú đến đây?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên. :
- Đại ca, em nghe nói bây giờ sức khỏe anh không được tốt, vì vậy định đưa anh đi tịnh dưỡng vài ngày.
Bạch Tiểu Lỗi nói thẳng ý nghĩ của mình:
- Tuy hoàn cảnh chỗ em không quá tốt nhưng tuyệt đối an toàn.
- À, không cần, anh đang ở khách sạn với vợ.
Hạ Thiên lắc đầu, tên tiểu đệ này cũng không tệ, cho là hắn gặp nguy hiểm nên đến chủ động bảo vệ.
- Vị chị dâu này à?
Bạch Tiểu Lỗi nhìn về phía Mị Nhi rồi dùng giọng khách khí nói.
Trong thủ đô cũng không có mấy người biết Mị Nhi, Bạch Tiểu Lỗi tất nhiên cũng nằm trong số đó, lúc này trong lòng hắn có chút buồn bực, từ khi nào thì trong thủ đô xuất hiện một người đẹp thế này?
Dù không nhìn rõ diện mạo của Mị Nhi, nhưng chỉ cần dáng người nóng bỏng của nàng cũng đủ làm cho Bạch Tiểu Lỗi tin, nàng là một tuyệt sắc mỹ nữ, dù sao với ánh mắt của Hạ Thiên thì cũng không thể tìm phụ nữ xấu.
- Đúng vậy, tóm lại chú cứ về với vợ đi, anh tiếp tục đi dạo với vợ.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Nhưng, đại ca, nếu như vậy sẽ không quá an toàn... ....
Bạch Tiểu Lỗi có chút chần chừ, cuối cùng mới nhịn không được phải nói.
Mị Nhi lúc này mở miệng cắt ngang lời Bạch Tiểu Lỗi:
- Cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.
Bạch Tiểu Lỗi không khỏi ngẩn ngơ, xem ra người phụ nữ này không chỉ có dáng người nóng nảy, thân thủ cũng rất lợi hại, trách không được Hạ Thiên lại yên tâm đi dạo như vậy.
Một chiếc xe cảnh sát chạy đến, bốn tên cảnh sát võ trang đầy đủ xuống xe rồi đi về phía Hạ Thiên.
- Cậu là Hạ Thiên?
Một tên cảnh sát mở miệng hỏi.
- Nói nhảm, tất nhiên tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên tức giận nhìn tên cảnh sát.
- Có phải cậu vừa đả thương một người tên là Trình Hạo?
Lại một tên cảnh sát mở miệng.
- Là tôi đả thương.
Mị Nhi nói, đồng thời lấy ra giấy chứng nhận:
- Nhìn rõ một chút, đừng đến tìm phiền toái, dù là Trình Hạo hay là các người, tôi có quyền giết chết bất cứ lúc nào.
Giọng điệu của Mị Nhi lạnh như băng và bùng ra khí tức bức người, điều này làm cho trong lòng bốn tên cảnh sát bùng lên hàn khí, vô tình không nói nên lời.
Nhưng vài giây sau bọn họ lại rút súng lục ra chĩa về phía Mị Nhi.
- Không được nhúc nhích.
- Giơ tay lên.
- Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống.
- Mau ngồi xổm xuống đặt tay sau gáy, nếu không tôi nổ súng.
Bốn tên cảnh sát quát lên, nhưng mệnh lệnh của bọn họ có chút hỗn loạn.
- Các người làm gì vậy?
Bạch Tiểu Lỗi lập tức nổi giận:
- Ai cho các anh làm điều xằng bậy? Mua bỏ súng xuống, tôi sẽ điện thoại cho cục trưởng La.
- Bạch Tam thiếu gia, tốt nhất anh nên điện thoại cho Trình thiếu gia.
Một tên cảnh sát mở miệng, rõ ràng hắn biết Bạch Tiểu Lỗi, mà hắn mở miệng cũng làm Bạch Tiểu Lỗi hiểu ra, bốn tên cảnh sát này cũng không bình thường.
- Tôi cho các anh một cơ hội, cút đi ngay, nếu không các anh cũng chẳng còn cơ hội.
Lúc này Mị Nhi thật sự nổi giận, vài tên cảnh sát này thật sự không thèm quan tâm đến Ám tổ, nàng đã đưa ra giấy chứng nhận nhưng bọn họ cũng không quan tâm, đúng là miệt thị Ám tổ.
- Xem ra hôm nay tất cả mọi người đều cho rằng tôi dễ bị ức hiếp.
Hạ Thiên ở bên cạnh lầm bầm nói một câu, hắn chi đi dạo một vòng mà đã có nhiều người đến tìm phiền toái.
- Vị tiểu thư này lần sau đừng nên làm như vậy, đừng tưởng rằng một cái chứng cứ có thể gạt được chúng tôi. Còn nữa, tôi cũng cho cô một cơ hội cuối cùng, lập tức bó tay chịu trói, nếu không đừng trách chúng tôi.
Một tên cảnh sát lạnh lùng nói, hắn vừa nói vừa làm ra vẻ có thể bóp cò.
- Đùng, đùng, đùng, đùng.
Bốn tiếng súng vang lên.
- Á... ....
Bốn tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, lúc này nếu nhìn lên đầu của bốn tên cảnh sát thì sẽ thấy có một lỗ máu, khi bọn họ ngã xuống thì phụ cận liên tục vang lên những tiếng gào thét.
Bạch Tiểu Lỗi chợt choáng váng, người phụ nữ này cứ như vậy mà giết chết bốn người sao? Hắn chẳng phải chưa từng thấy phụ nữ hung hãn, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên hắn gặp một người như vậy.
- Hôm nay đám người này liên tục đến tìm phiền toái, nếu bọn họ đã muốn tìm phiền toái, xem như tôi cho bọn họ ra đi sớm hơn.
Trong giọng nói của Mị Nhi có chút tàn độc, nàng thật sự đã nhẫn nhịn quá đủ, mà đám cảnh sát kia cũng đã chọc giận nàng, dù sao nàng cũng là tổ trưởng Thiên tổ, sao có thể để người khác chĩa súng vào người như vậy?
- Vợ Mị Nhi, không cần tức giận với loại ngu ngốc này, nếu không chúng ta đừng đi dạo nữa, mà về thôi.
Hạ Thiên lúc này mở miệng an ủi Mị Nhi.
- Được, trở về.
Mị Nhi vốn cũng không muốn dạo phố, tất nhiên nàng sẽ đồng ý.
- Đại ca, đại tẩu, tôi đưa anh chị về.
Bạch Tiểu Lỗi lúc này mới kịp phản ứng, hắn mở miệng nói.
Hạ Thiên cũng không từ chối, hắn kéo Mị Nhi lên xe của Bạch Tiểu Lỗi, vài phút sau bọn họ đã về đến khách sạn Đô Thành.
- Đại ca, em cũng không quấy rầy anh, nếu có chuyện gì anh cứ điện thoại cho em, em nhất định sẽ đến ngay.
Bạch Tiểu Lỗi đưa hai người đến phòng rồi nhanh chóng cáo từ.
- Chú có việc gì cũng nên điện thoại cho anh.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn cảm thấy mình chưa chắc xảy ra chuyện, sợ rằng Bạch Tiểu Lỗi mới dễ xảy ra chuyện.
Hạ Thiên dự đoán rất đúng, Bạch Tiểu Lỗi vừa rời khỏi khách sạn và về đến nhà thì phát hiện có người chờ mình.
- Lão Tam, cậu đang giở trò quỷ gì vậy? Lúc này còn chạy đến với Hạ Thiên?
Người này vừa thấy Bạch Tiểu Lỗi vào nhà thì nổi giận đùng đùng chất vấn.