Một người giúp việc đang chuẩn bị đi nghe điện thoại, nhưng Thường Đông Lâm đứng lên.
- Để cho ta nghe, điện thoại hẳn là tìm ta.
Thường Đông Lâm rất nhanh cầm lấy điện thoại.
- Ta là Thường Đông Lâm.
- Thường lão tiên sinh, có người để nhờ ta nhắn cho ngươi một câu.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh có chút trầm thấp.
- Ngươi là ai?
Thường Đông Lâm mở miệng hỏi.
- Thường lão tiên sinh, tôi là ai cũng không quan trọng, tôi chỉ là người chuyển lời.
Người đầu dây bên kia lại không chịu tiết lộ thân phận của mình.
- Có người để nhờ tôi cho ông biết, ông tuổi cũng không nhỏ, an tâm dưỡng lão, đừng nên cai quản chuyện người khác, tốt nhất không cần lo."
"Có nên quản hay không, là chính ta quyết định, còn chưa tới phiên loại người như ngươi ngay cả tên của mình cũng không dám nói lại đối với Thường Đông Lâm ta nói này nói nọ!
Thường Đông Lâm chìm hừ một tiếng.
- Thường lão tiên sinh, tôi đã nói xong lời nhắn, ông có làm hay không là chuyện của ông, nếu ông cứ khư khư cố chấp, muốn cùng Hạ Thiên ở chung một chỗ, ông rất nhanh sẽ có biết hậu quả.
Trong giọng nói người đầu dây bên kia đã có một tia tức giận
- Người của ông bị nắm, địa bàn của ông bị niêm phong, những cái này chẳng qua cũng chỉ là bước đầu tiên mà thôi!
Nói xong những lời này, đối phương liền cúp điện thoại.
Thường Đông Lâm cũng rất mau bỏ điện thoại xuống, thần tình có chút âm trầm, nhưng rất nhanh, ánh mắt của ông liền khôi phục bình thường.
- Hạ thần y, chuyện nhà không tốt, ăn cơm trước đi.
Dừng một chút, rồi Thường Đông Lâm kêu những người khác.
- Tiểu Bảo, A Vinh, các ngươi tất cả rồi, cũng tới dùng cơm đi, chuyện này tạm thời cũng đừng quản.
Thường Tiểu Bảo cùng đám người Thường Vinh cũng đến bên cạnh bàn, chỉ là đều có chút ăn không biết ngon, cũng là Hạ Thiên như không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa Sở Dao lại ăn một điểm thục nữ phong phạm cũng không có. So sánh với Thường Tiểu Bảo bọn họ, Thường Đông Lâm cũng tương đối bình tĩnh, dù sao cũng là người trải qua bao sóng to gió lớn, tâm lý xem ra rất hơn hẳn bọn họ.
Bữa ăn này đối với mọi người Thường gia khó nói là bữa ăn tối có chút gian nan, rốt cục ăn cho tới khi nào xong thôi, đã qua bảy giờ đồng hồ rồi, bất quá trong lúc này, cũng là không có điện thoại của ai vang lên, hết thảy dường như thực bình tĩnh, bình tĩnh có chút bất bình thường.
- Ông, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?
Thường Tiểu Bảo rốt cục không nhịn được hỏi.
- Cái gì cũng đừng làm, để ta xem cảnh sát có thể đem trên vạn người cùng nhốt tại cục cảnh sát được mấy ngày.
Thường Đông Lâm thản nhiên nói.
- Bọn chúng nghĩ sử dụng chiêu này làm ta sợ, ta sẽ giúp bọn chúng biết, đây là hù dọa không đúng người.
- Nhưng mà, Lâm thúc, nếu người của chúng ta đều bị giam tại cục cảnh sát, sau mấy ngày, địa bàn của chúng ta chỉ sợ cũng...
Thường Vinh thấp giọng nói, mặc dù nói còn chưa dứt lời, nhưng tất cả mọi người hiểu được ý tứ của hắn, mặc dù Thường gia thực tế khống chế phân nửa hắc đạo của kinh thành, nhưng cũng chỉ là phân nửa mà thôi, một khi những người này toàn bộ vào tù, những thế lực khác nhất định sẽ nhân cơ hội nuốt sạch địa bàn của bọn họ.
- Đoạt, đã bị đoạt sao.
Thường Đông Lâm thản nhiên nói.
- Đến lúc đó ta đoạt lại là được.
- Nhưng mà...
Thường Tiểu Bảo muốn nói cái gì đó, địa bàn này một khi bị đoạt đi, muốn đoạt lại cũng không phải là dễ dàng như vậy.
- Thật ra thì không cần lo lắng, ta để cho Tiểu Hắc Bang coi chừng địa bàn của các ngươi là được.
Hạ Thiên lúc này mới nói một câu nói.
- Tiểu Hắc?
Thường Tiểu Bảo sửng sốt.
- Thiên ca, người nói tới ai?
- A, chính là Bạch Tiểu Lỗi, hắn cũng là hắc đạo mà.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Ta sẽ để cho hắn giúp các ngươi nhìn mấy ngày, đợi người của các ngươi đi ra, sẽ đem địa bàn trả lại cho các ngươi là được.
- A, là Bạch Tam Thiểu à!
Thường Tiểu Bảo nhất thời hiểu được, chỉ là có chút lo lắng.
- Thiên ca, Bạch Tam Thiểu nghe lời người sao?
- Hắn là tiểu đệ của tôi, dĩ nhiên nghe lời của ta.
Hạ Thiên có chút kỳ quái nhìn Thường Tiểu Bảo
- Làm sao ngươi lại hỏi vấn đề ngốc như vậy?
Hơi dừng lại một chút, Hạ Thiên lại nói.
- Bây giờ ta gọi điện thoại cho hắn là được.
Hạ Thiên lấy điện thoại di động ra, rồi gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Lỗi.
- Tiểu Hắc, ngươi đang ở đâu?
- Đại ca, tôi đang ở nhà, anh có chuyện gì không?
Bạch Tiểu Lỗi liền vội vàng hỏi.
- À, không có gì, ngươi biết chuyện cảnh sát thủ đô đang bắt người không?
Hạ Thiên lười biếng hỏi.
- Biết, có người nói với tôi, nhưng mà bọn họ bây giờ là nhằm vào địa bàn Thường gia, tạm thời còn không có tìm phiền toái cho tôi.
Bạch Tiểu Lỗi thật mau trả lời.
- Anh hiện tại đang ở Thường gia.
Hạ Thiên không nhanh không chậm nói.
- Bọn cảnh sát chút ít ngu ngốc kia là hướng về phía ta.
- Là như vậy sao?
Bạch Tiểu Lỗi hơi sửng sờ, hắn cũng là không quá rõ ràng quan hệ của Hạ Thiên và Thường gia.
- Không sai, nhưng mà bây giờ ta có không tâm tình đi tìm những thứ phiền toái ngu ngốc kia, cho nên ngươi trước tiên đem những địa bàn kia trong nôm, mấy ngày nữa đợi người Thường gia từ cục cảnh sát trở về, ngươi đem địa phương trả lại cho bọn họ, hiểu chưa?
Hạ Thiên phân phó nói.
- Dạ hiểu.
Bạch Tiểu Lỗi dĩ nhiên hiểu được, hắn cũng rất sảng khoái đáp ứng.
- Đại ca, anh yên tâm, ta sẽ giúp họ trong nôm những chỗ này.
- Vậy thì được, cứ như vậy đi.
Hạ Thiên cũng không nói nhảm, lập tức cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Thường Tiểu Bảo.
- Không cần lo lắng rồi, Tiểu Hắc nói sẽ tìm người trong nôm địa bàn tốt.
Thường Tiểu Bảo còn có chút không quá yên tâm, nhưng Thường Đông Lâm nói chuyện.
- Nếu như Hạ thần y đã an bài tốt, vậy các ngươi cũng không cần quan tâm, bảo với mọi người, không cần làm gì cả, không nên đến cục cảnh sát bảo lãnh người, mấy ngày nữa, bọn họ sẽ chủ động tới van xin chúng ta đi thôi.
- Chồng, cuối cùng là ai muốn hại anh?
Sở Dao lúc này mở miệng hỏi.
- Anh nói cho em biết, em đi chém chết bọn chúng!
- Bây giờ, rất nhiều người cũng muốn hại anh, không có biện pháp, người ghen tỵ với anh nhiều lắm.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Anh cũng không biết cụ thể người kia là ai.
Nói đến đây, Hạ Thiên nhớ tới chuyện, liền quay đầu nhìn Thường Đông Lâm.
- Ông biết người mới vừa gọi điện thoại uy hiếp ông là ai không?
- Hạ thần y, tôi cũng không rõ, bất quá, tôi sẽ cho người đi thăm dò một chút, mới có thể điều tra ra.
Thường Đông Lâm trả lời.
- Còn không bằng để mình tự tìm.
Hạ Thiên lấy điện thoại di động ra, rồi gọi một cú điện thoại.
- Vợ, giúp anh điều tra người nào mới vừa gọi điện thoại đến Thường gia, đúng, chính là Thường gia Thường Đông Lâm.
Đợi đại khái mười giây đồng hồ, Hạ Thiên liền cúp điện thoại, sau đó nói cho mọi người.
- À, là người của Trình gia gọi tới, trước tiên xem bọn họ làm khỉ gió gì, mấy ngày nữa ta đến tìm bọn họ tính sổ.
Thường Đông Lâm và đám người Thường Tiểu Bảo nhất thời có chút sững sờ, tốc độ này quá nhanh đi? Lúc này mới không tới một phút đồng hồ, đã điều tra ra rồi?
- Chồng, anh điện thoại cho ai vậy?
Sở Dao có chút kỳ quái.
- Vợ Dao Dao, mấy ngày nữa em sẽ biết.
Hạ Thiên lúc này lại không nói cho Sở Dao, cũng không phải nghĩ giấu diếm nàng, chẳng qua là bên cạnh còn có người, hắn vẫn cảm thấy không nói trước sẽ tốt hơn.
Hắn đương nhiên là điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, bây giờ hắn không muốn cho người khác biết hắn và Tiểu Yêu Tinh vẫn quan hệ mật thiết như vậy, nếu như người khác biết, người ta sẽ cảm thấy Triệu gia còn có thể giúp hắn, những người đang ẩn nấp kia sẽ không dám hiện thân.
- Chồng à, có điện thoại kìa...
Điện thoại của Hạ Thiên lúc này lại vang lên.
Hạ Thiên nhìn số điện thoại một chút, rồi nhận điện thoại.
- À, tam sư phụ, người lại muốn ta giúp người tán gái sao?
Điện thoại chính là Lữ Nhân tam sư phụ của Hạ Thiên điện tới, hắn nghe được lời của Hạ Thiên, nhất thời muốn nổi nóng.
- Thúi lắm, ta đang theo sư mẫu của ngươi trải qua những ngày thật tốt đây này, lại còn tán gái sao?"
- Vậy người tìm tôi làm cái gì? Không có tiền sao? Cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền cho người.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Tiểu tử chết bầm, ta phải tới tìm ngươi xin tiền sao?
Lữ Nhân tức giận nói.
- Ta nghe nói tiểu tử ngươi gần đây rất không thuận lợi, còn nói bị trọng thương, không phải là thật sao? Có muốn ta hỗ trợ hay không?"
- À, không có chuyện gì, không cần người hỗ trợ, nếu người thật muốn giúp ta ... vậy thì mau sinh một tiểu sư muội xinh đẹp ra đi!
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Tiểu tử ngươi cần tiểu sư muội phải đẹp làm cái gì?
Lữ Nhân bất mãn hỏi.
- Đương nhiên là cho ta làm vợ rồi!
Hạ Thiên một bộ dạng đương nhiên.
- Người nhìn xem, nhị sư phụ cũng sinh cho ta một sư tỷ xinh đẹp, người không sinh một sư muội xinh đẹp, người có ý tốt sao?
- Biến, tiểu tử chết bầm, cho dù ta sinh con gái, cũng sẽ làm cho nó cách ngươi xa một chút!
Lữ Nhân mắng một tiếng, lập tức tắt điện thoại.
- Cái gì mà sư phụ chứ, ta giúp hắn có bà vợ xinh đẹp, hắn lại không thể sinh con gái cho ta làm vợ sao?
Hạ Thiên nói thầm một câu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, người nầy thật sự là cường đại, để cho sư phụ hắn sinh sư muội xinh đẹp ra đưa cho hắn làm vợ, đây không phải là chuẩn bị sau này trâu già gặm cỏ non sao? Quả thực chính là tai họa cho bông hoa nhỏ của tổ quốc trong tương lai!
- Thường lão gia, phía ngoài có người cầu kiến.
Một người giúp việc lúc này đi đến.
- Là ai?
Thường Đông Lâm hỏi.
- Là Nhị thiếu gia của Cố gia, Cố Hàn Phong.
Người giúp việc trả lời.
- Là hắn?
Thường Đông Lâm hơi sửng sờ, suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng vuốt cằm.
- Mời hắn vào.
- Không cần mời, tôi đã đi vào.
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, kèm theo cái âm thanh này, một người đẹp trai hơi có chút nữ tính xuất hiện ở bên trong phòng, không phải người khác, chính là Cố Hàn Phong.
- Cố nhị thiếu gần đây ở thủ đô danh tiếng vang dội, chẳng qua là không biết Cố nhị thiếu tới Thường gia ta là gì muốn làm gì?
Thường Đông Lâm đứng dậy, chậm rãi hỏi.
- Thường lão gia tử, tôi không phải tới tìm ông.
Cố Hàn Phong nhàn nhạt trả lời, sau đó quay đầu, tầm mắt rơi vào trên người Hạ Thiên.
- Tôi là tới tìm hắn.
Cố Hàn Phong ngó chừng Hạ Thiên, trong mắt bắn ra hai tia sáng, giọng nói đột nhiên trở nên băng lạnh lên. :
- Hạ Thiên, những chuyện nhục nhã, ta luôn luôn ghi nhớ trong lòng, bây giờ, tà nên đem phần sỉ nhục này trả lại cho ngươi rồi!
- Cố nhị thiếu, nơi này là Thường gia, Hạ thần y là khách quý của Thường gia chúng ta, cho dù cậu và Hạ thần y có gì đụng chạm, vậy xin đợi Hạ thần y rời khỏi đây rồi hãy nói.
Thường Đông Lâm trầm giọng nói.
- Thường lão gia tử, tôi tôn kính ông là người lớn tuổi, nhưng không có nghĩa là tôi sợ ông.
Cố Hàn Phong lạnh lùng nói.
- Tôi đã tới đây, không cắt đứt tay của Hạ Thiên, ta sẽ không rời đi.
- Muốn đánh gãy tay chồng ta, lão nương chém chết ngươi trước!
Sở Dao nổi giận, nhảy dựng lên một cái, ánh đao sáng như tuyết hiện lên, đao ảnh đầy trời liền cuốn vế hướng Cố Hàn Phong, trong không khí, trong nháy mắt liền có mùi sát khí đầy trời!