- Chú cũng họ Viên sao?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn xác nhận người đàn ông áo bào xám có quan hệ với Viên gia, đồng thời hắn cũng có thể xác nhận tên này chính là người mà chị Mộng từng nhắc đến, vì người này vừa mở miệng đã nhắc đến Thanh Phong sơn.
- Đúng vậy, tôi họ Viên.
Viên Thiên Chính thản nhiên nói:
- Tôi biết cậu là Hạ Thiên, nhưng tôi càng muốn biết, có phải cậu đến từ Thanh Phong sơn?
- Anh từ đâu tới không liên quan đến chú.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nhưng anh cũng mặc kệ chú từ đâu đến, bây giờ chú tốt nhất nên đứng cách xa anh ra một chút.
- Hạ Thiên, bây giờ mày từ đâu đến cũng không muốn thừa nhận sao?
Viên Thế Tài cười lạnh một tiếng:
- Nhưng không sao, tao sẽ nhanh chóng để mày thừa nhận.
- Các người muốn làm gì?
Sở Dao dùng ánh mắt hung hăng nhìn Viên Thế Tài:
- Ngươi mau cút đi, nếu không ta sẽ một đao chém chết.
- Cô chưa có bản lĩnh này.
Viên Thế Tài dùng ánh mắt khinh thường nhì Sở Dao:
- Nếu cô thức thời thì bây giờ nên đứng cách Hạ Thiên ra một chút, tôi còn có thể tha cho cô một mạng, nếu cô thật sự cảm thấy không làm được, tôi đây không sợ nói cho cô biết, đối với một người phụ nữ như cô thì sẽ là mục tiêu tranh cướp của đám người ở Địa Hạ Thiên Đường.
- Mẹ mày mới là người mà đám Địa Hạ Thiên Đường muốn đoạt!
Sở Dao mở miệng mắng ngay:
- Không đúng, mẹ mày nhất định là rất xấu, cùng lắm chỉ có thể nhắm mắt đưa chân mà thôi.
Địa Hạ Thiên Đường chính là một câu lạc bộ nổi tiếng ở thủ đô, nghe nói tố chất của tiểu thư bên trong tương đối cao, cũng vì thế mà Sở Dao nghe Viên Thế Tài nói muốn đưa mình đi làm tiểu thư thì lập tức mắng ngay, mà tiêu chuẩn mắng người cũng rất khá.
Vì vậy Viên Thế Tài bị mắng đến mức gương mặt đỏ bừng bừng, sau đó giận tím mặt:
- Con **, muốn chết sao?
- Mày mới là **, cả nhà mày đều là **.
Sở Dao lập tức phản kích.
- Tiểu cô nương, nói chuyện khách khí một chút, tôi cũng không muốn ức hiếp cô, nhưng nếu cô nói chuyện lỗ mãng như vậy, đừng trách tôi không khách khí.
Viên Thiên Chính thản nhiên nói.
- Ai dám ức hiếp vợ anh, anh sẽ xử lý kẻ đó.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Viên Thiên Chính.
- Hạ Thiên, tôi tin cậu trước đó có năng lực cực mạnh, nhưng bây giờ cậu căn bản không phải là đối thủ của tôi.
Viên Thiên Chính chậm rãi nói:
- Hôm nay tôi đến đây là muốn biết, có phải cậu xuất thân từ Thanh Phong sơn, chỉ cần lấy được đáp án này thì tôi sẽ bỏ đi ngay.
- À, anh đến từ Thanh Phong sơn, vậy bây giờ chú có thể đi được chưa?
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Rất tốt, tôi sẽ bỏ đi ngay, nhưng tôi phải mang cậu đi.
Viên Thiên Chính nhàn nhạt nói một câu rồi đột nhiên đánh về phía Hạ Thiên.
- Chồng, chạy mau.
Sở Dao nhấc tay lên bắn ra bốn thanh phi đao, tay kia lại kéo Hạ Thiên lui về phía sau. Nàng biết mình không phải là đối thủ của Viên Thiên Chính, lựa chọn duy nhất chỉ có thể bỏ trốn, nàng cũng không muốn cho chồng bị bắt.
- Muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy.
Viên Thế Chính khẽ nói một câu, sau đó bóng xám lóe lên, hắn xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, tay phải chợt vung ra nhanh như chớp.
Còn bốn thanh phi đao mà Sở Dao bắn ra căn bản không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với Viên Thiên Chính.
Sở Dao chợt căng thẳng, nàng tiếp tục phóng ra bốn thanh phi đao, nhưng lúc này phi đao của nàng cũng không bắn về phía Viên Thiên Chính, mà bắn về phía một tên đàn ông nào đó không biết tên và Viên Thế Tài.
Sở Dao vừa ném ra phi đao vừa kéo Hạ Thiên chạy trốn, nàng dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía Viên Thế Tài, nàng quyết định đánh nam cứu bắc.
Viên Thiên Chính cũng không quay đầu lại, hắn tùy ý dùng tay trái đánh ra vài chưởng, vì vậy mà tất cả phi đao của Sở Dao đều bị đánh rơi. Lúc này Sở Dao đang phóng về phía Viên Thế Tài cũng đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ phóng về phía mình, thân thể nàng chợt mất đi khống chế rồi bay lên không.
Tay phải của Viên Thiên Chính vẫn duỗi về phía Hạ Thiên, tuy Hạ Thiên có ý muốn lui về phía sau vài bước nhưng tốc độ rõ ràng không thể sánh với Viên Thiên Chính. Vì vậy mà chỉ sau khoảnh khắc thì bàn tay của Viên Thiên Chính đã đến trước ngực Hạ Thiên chưa đến một tất.
Vẻ mặt Viên Thiên Chính lúc này có chút thoải mái, thậm chí có vẻ như trút đi gánh nặng. Vài ngày trước đó hắn từng thấy năng lực hùng mạnh của Hạ Thiên, mà những ngày này hắn thật sự khó tin có người tu tiên với năng lực khủng bố như vậy lại mất đi công lực, cho nên mãi đến tối nay hắn mới chạy đến xem thế nào.
Khi thấy Hạ Thiên thì Viên Thiên Chính có chút tin tưởng những lời đồn bên ngoài, vì hắn thấy Hạ Thiên không có chút sóng chân khí dao động. Khoảnh khắc này coi như hắn hoàn toàn tin, cũng chính vì như vậy hắn mới dễ dàng tiếp cận đối phương.
Nhưng vẻ thoải mái trên mặt Viên Thiên Chính chỉ xuất hiện chưa đến một giây đồng hồ, ngay sau đó đã biến thành cực kỳ ngưng trọng, vì hắn đột nhiên thấy một sợi tơ trắng dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía mình.
Đáng lý đó là một sợi tơ màu trắng nhưng lúc này lại phóng đến như một mũi rên thẳng tắp, tốc độ lưu chuyển của không khí giống như cũng vì sự xuất hiện của mũi tên này mà trở nên nhanh hơn hẳn. Với năng lực của Viên Thiên Chính thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra trong sợi tơ trắng kia ẩn giấu một lực lượng mà hắn khó thể nào coi thường.
Viên Thiên Chính không thể nào không thu tay, hắn nhanh chóng lui về phía sau, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nơi đó có một người phụ nữ mặc trường bào màu trắng chợt xuất hiện.
Những từ ngữ như quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại hay bất kỳ những câu nói nào miêu tả về vẻ đẹp hầu như đều có thể dùng với người phụ nữ này, nàng giống như một tiên nữ từ trên trời hạ xuống rồi đứng trước mặt Hạ Thiên.
- Xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào.
Viên Thiên Chính dừng ở trước mặt người phụ nữ áo bào trắng xinh đẹp, hắn dùng giọng có chút khách khí nói.
Từ xưa đến nay thủ đô là chốn ngọa hổ tàng long, Viên Thiên Chính lúc này cảm thấy điều này rất đúng, hắn vừa mới xuất quan thì đã cho rằng trên đời này khó còn địch thủ, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra, không chỉ có người ở Thanh Phong sơn có thực lực hùng mạnh, ở thủ đô này vẫn có người là đối thủ hùng mạnh của hắn.
Người phụ nữ áo bào trắng vẫn chưa trả lời câu hỏi của Viên Thiên Chính, nhưng Viên Thế Tài ở bên kia đã hô lên kinh hoàng:
- Tống Ngọc Mị?
- Thế Tài, ngươi nhận ra cô ta?
Viên Thiên Chính không khỏi quay đầu hỏi.
- Đúng vậy, cô ấy là Tống gia đại tiểu thư, Tống Ngọc Mị.
Viên Thế Tài khẽ trả lời, trong lòng lại cực kỳ kinh hoàng, hắn dù thế nào cũng không ngờ, Tống gia đại tiểu thư nhìn có vẻ yếu đuối kia lại hùng mạnh đến mức độ như vậy.
- Cô ta bao nhiêu tuổi rồi?
Viên Thiên Chính không khỏi hỏi một câu.
- Đầy hai mươi, vẫn chưa đến hai mốt.
Viên Thế Tài tất nhiên biết rõ điều này.
Vẻ mặt Viên Thiên Chính không khỏi biến đổi, trước đó nghe nói Hạ Thiên chưa đến hai mươi thì hắn thật sự rất kinh hoàng, vì hắn thấy người tu tiên có tu vi cao, ngoài thiên phú thì cần phải có thời gian, nếu hai mươi tuổi mà mạnh như Tống Ngọc Mị vào lúc này cũng hoàn toàn khó tưởng tượng.
- Viên tiên sinh, tôi nghĩ bây giờ cũng không cần phải giới thiệu nữa.
Giọng điệu của Tống Ngọc Mị có chút lãnh đạm:
- Tôi không muốn là địch của Viên gia các người, nhưng tôi hy vọng anh hiểu, trước khi tình hình vết thương của Hạ Thiên tốt hẳn lên, nếu các người muốn ra tay với cậu ấy, trước hết phải hỏi tôi có đồng ý hay không đã.
- Tống đại tiểu thư, cô hình như không có quan hệ gì với Hạ Thiên thì phải?
Viên Thiên Chính chậm rãi nói.
- Ngu ngốc, chị ấy là vợ tôi.
Hạ Thiên tức giận nói, sau đó hắn còn thuận tay ôm eo Tống Ngọc Mị, điều này coi như đã chứng minh quan hệ giữa hai người.
- Con bà nó!
Viên Thế Tài thật sự nổi giận, tên khốn này tìm đâu ra nhiều vợ như vậy, hơn nữa cả đám còn chạy ra giúp đỡ thằng này mới chết.
Trước đó là Mị Nhi, sau đó là Sở Dao, bây giờ là Tống Ngọc Mị.
- Hạ Thiên, nếu là đàn ông thì cũng đừng mãi đứng sau lưng đàn bà.
Viên Thế Tài nổi giận rống về phía Hạ Thiên.
- Nếu mày là đàn ông thì tiến lên đánh tay đôi với bà, bà sẽ lập tức chém mày thành mười tám mảnh.
Sở Dao dùng giọng khinh thường nói.
Viên Thế Tài chợt á khẩu không biết nói lời nào. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Tống đại tiểu thư, nói như vậy là cô nhất định muốn giúp Hạ Thiên?
Viên Thiên Chính hỏi, sau đó hắn không tự giác phải nhìn bàn tay Hạ Thiên ôm eo Tống Ngọc Mị, trong lòng thật ra đã có đáp án.
- Viên tiên sinh, theo tôi được biết thì Hạ Thiên và Viên gia cũng chẳng phải có thù hận đến mức không thể giải, tối đa chỉ là đám đàn ông tranh giành tình nhân với nhau mà thôi.
Tống Ngọc Mị nhìn Viên Thế Tài, sau đó nàng tiếp tục nói:
- Chút chuyện như vậy mà dẫn đến kết quả anh sống tôi chết, chẳng lẽ các người không cảm thấy điều này là không đáng sao?
- Tống đại tiểu thư, tôi thấy cô có chỗ không biết.
Viên Thiên Chính lắc đầu:
- Tôi và Hạ Thiên có ân oán, cũng không phải vì tranh giành tình nhân, nhưng sư môn của Hạ Thiên lại chiếm một thứ vốn thuộc về tôi.
- Sư môn của Hạ Thiên? Lấy thứ thuộc về anh?
Tống Ngọc Mị chợt có chút mê hoặc, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, giọng điệu cũng lập tức trở nên dịu dàng:
- Cậu có hiểu anh ta nói gì không?
- Tuy không rõ lắm nhưng tôi có thể phỏng đoán.
Hạ Thiên cười hì hì trả lời:
- Người này cho rằng Thanh Phong sơn là của hắn, muốn lấy lại, nhưng đúng là nằm mơ, Thanh Phong sơn bây giờ là của Thần tiên tỷ tỷ, sao có thể trả lại?
- Hạ Thiên, Thanh Phong sơn vẫn luôn là của tôi, năm xưa tôi vì chút nguyên nhân đặc thù mà rời khỏi nơi đó, bây giờ tôi quay về, các người nên trả lại.
Viên Thiên Chính chợt có chút tức giận:
- Hành vi của các người có khác nào là cường đạo.
- Này, chú nói gì? Chú nói Thanh Phong sơn là của mình, vậy chú đến đó còn không vào được, vậy mà dám không biết xấu hổ nói Thanh Phong sơn là của mình sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Viên Thiên Chính:
- Còn nữa, cho dù trước kia là của chú, bây giờ đã bị anh chiếm, như vậy là của anh, chú cảm thấy anh là cường đạo cũng được, không có vấn đề gì.
- Cậu.
Viên Thiên Chính cảm thấy khó thở.
- Cậu cái gì? Anh muốn cướp Thanh Phong sơn, chú làm gì được anh?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Viên Thiên Chính, hắn không có ý muốn nhường lại Thanh Phong sơn, vì nơi đó là nhà của hắn và Thần tiên tỷ tỷ, hắn sao có thể trả lại cho bất kỳ ai khác?
- Được, xem ra không thể thương lượng.
Viên Thiên Chính tức giận hừ một tiếng, sau đó hắn đánh về phía Hạ Thiên như chớp.
Mà Tống Ngọc Mị cũng không chậm, sợi tơ bạch sắc rung lên, sau đó phóng vào bàn tay Viên Thiên Chính.