Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Tiểu Yêu Tinh nói một hơi thật nhiều trường học giống như muốn học không phải là công chúa Sama mà thật sự là chính mình vậy, nhưng nàng đang nói rất hưng phấn thì Hạ Thiên lại cắt ngang:

- Nói với vợ công chúa, để cô ấy đến học ở đại học Giang Hải.

- Đại học Giang Hải? Chồng chồng, sao lại chạy đến Giang Hải, không học ở thủ đô?

Tiểu Yêu Tinh ngây người, sau đó hỏi.

- Ngốc quá, đại học Giang Hải, không học ở thủ đô.

Hạ Thiên tức giận nói.

- Chồng chồng, người ta chỉ số thông minh hơn hai trăm, sao có thể ngốc?

Tiểu Yêu Tinh chợt kháng nghị:

- Là anh không nói rõ, còn nữa, sao anh lại để cho công chúa Sama đến học ở thành phố Giang Hải?

- Còn nói em không ngốc sao? Hỏi vấn đề quá ngốc.

Hạ Thiên tiếp tục đả kích Tiểu Yêu Tinh:

- Sau này tôi muốn về Giang Hải, tất nhiên sẽ để cho vợ công chúa đến thành phố Giang Hải. Không riêng gì cô ấy, em và vợ Đại Yêu Tinh cũng phải đi, em chuẩn bị chuyển Yêu Tinh Biệt Uyển lên Thần Tiên đảo đi.

- Sao?

Tiểu Yêu Tinh chợt ngây người:

- Chúng em cũng phải đi sao? Chị Hàm cũng đi sao?

- Vợ Tiểu Yêu Tinh, anh nghi ngờ chỉ số thông minh của em chỉ có hai mươi, chứ không vì sao em lại hỏi câu ngốc nghếch như vậy? Tất nhiên các chị ấy cũng phải đi.

Hạ Thiên dùng giọng không vui nói:

- Chỉ cần là vợ của tôi, sau này tất cả đều phải đến thành phố Giang Hải, chờ tôi xây xong nhà, mọi người sẽ phải dời sang, không ai ngoại lệ.

- Biết rồi, không được thì thôi, xem ra em phải giám sát Tiền Đa Đa, em muốn tạo nên một đảo Yêu Tinh.

Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói, sau đó nàng cúp điện thoại, nàng có chút nôn nóng, bây giờ có hơn phân nửa đang điện thoại cho Tiền Đa Đa.

Hạ Thiên điện thoại cho Triệu Vũ Cơ, để nàng sắp xếp cho công chúa Sama du học ở đại học Giang Hải, sau đó hắn báo cho Kiều Tiểu Kiều, để nàng hỗ trợ xử lý.

Công chúa Sama mới mười sáu tuổi, nàng còn đi học cũng là bình thường, ít nhất xem ra là bình thường với người khác, nhưng đối với Hạ Thiên thì công chúa Sama muốn làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là nàng ở cách hắn quá xa, nàng muốn học cũng không sao, nhưng không thể học ở thủ đô, phải đến thành phố Giang Hải học mới được.

Sáng nay Hạ Thiên gọi điện thoại khá nhiều, sau khi sắp xếp xong tất cả thì đã gần đến mười hai giờ, lúc này Mộc Hàm cũng điện thoại đến cho hắn.

- Chồng, chuyên cơ đã xong, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh, khi nào cậu đi?

Mộc Hàm dò hỏi.

Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn nhanh chóng đưa ra quyết định:

- Vợ, bây giờ tôi nên đi, như vậy đến tối có thể quay lại.

- À, vậy cũng được, sau khi cậu đến thành phố Thục Đô thì phi cơ sẽ chờ cậu ở phi trường, cậu làm xong việc có thể quay về ngay.

Mộc Hàm rõ ràng đã nghĩ đến khả năng hạ thiên muốn đi ngay, vì vậy còn làm sẵn những chuẩn bị khác:

- Chồng, mười phút sau cậu xuống lầu sẽ có xe đưa ra sân bay, tôi đã chuẩn bị cơm trưa cho cậu trên máy bay.

Dù sau này thế nào thì hiện tại Mộc Hàm thật sự luôn là người sắp xếp thỏa đáng cho Hạ Thiên, mà Hạ Thiên cũng hiểu bà vợ này thật sự rất tốt, vừa xinh đẹp gợi cảm lại vừa nghe lời, thứ gì cũng suy nghĩ cho hắn, trừ hắn ra thì trên đời được mấy người tìm được bà vợ tốt như vậy?

Hạ Thiên có được một bà vợ đẹp và sắp xếp tốt tất cả như Mộc Hàm, hắn cũng không cần chuẩn bị thứ gì. Mười phút sau hắn đưa Cố Hàm Sương xuống lầu, quả nhiên thấy một chiếc xe đang chờ sẵn, hắn lên xe vào sân bay, sau đó thấy bên cạnh một chiếc máy bay là một người đẹp tóc vàng gợi cảm, đó là Mộc Hàm.

- Chồng, đây là máy bay, bên trên có hai người, một là phi công và một là tiếp viên, đều là thành viên Ám tổ, rất đáng tin cậy, không có vấn đề, cậu cứ yên tâm.

Mộc Hàm nói, sau đó nàng đưa Hạ Thiên lên máy bay, còn giới thiệu thân phận một vị tiếp viên duy nhất, sau đó mới đi xuống.

Mười phút sau máy bay cất cánh, mà Mộc Hàm lúc này mới rời khỏi sân bay.

Máy bay phóng đi được hơn mười phút thì đã phi hành trên độ cao vài chục ngàn mét, lúc này Hạ Thiên mới ăn cơm trưa. - https://truyenfull.vn

Trong chuyên cơ đã được cải tạo lại, thực tế không khác gì một phòng khách trên không, có nhà ăn, phòng ngủ. Thức ăn trên máy bay lúc này do Mộc Hàm chuẩn bị, nàng biết Hạ Thiên thích ăn thứ gì, vì vậy mà bữa cơm trưa làm cho Hạ Thiên rất hài lòng. Ngược lại thì Cố Hàm Sương cũng không ăn được nhiều, vì phần lớn là thức ăn mặn.

- Tổ trưởng, máy bay còn bay nửa giờ nữa, trước tiên anh cứ nghỉ ngơi một chút.

Hạ Thiên cơm nước xong thì vị nhân viên hàng không xinh đẹp nói.

Vị tiếp viên hàng không này thật sự có chút duyên phận với Mộc Hàm, vì khi Mộc Hàm giả làm tiếp viên hàng không thì dùng tên giả là Hàn Mộc, mà bây giờ vị tiếp viên hàng không này cũng họ Hàn, tất nhiên nàng không phải là Hàn Mộc, gọi là Hàn Lan Lan,

- À, tôi không cần nghỉ ngơi, cô cũng không cần quan tâm đến tôi, cô đến phía trước chờ đi.

Hạ Thiên cũng không có hứng thú với Hàn Lan Lan, cô tiếp viên hàng không này tuy có chút xinh đẹp nhưng nếu so với Mộc Hàm thì kém quá xa.

- Vâng, tổ trưởng.

Hàn Lan Lan cũng không nói nhiều mà thức thời bỏ đi, nhưng trước khi đi nàng cũng không quên nhìn sang Cố Hàm Sương, trong lòng thầm nghĩ, vị tổ trưởng có vẻ háo sắc này chẳng lẽ muốn cùng người phụ nữ xinh đẹp mặt đồ đạo cô này "vụng trộm" trên đây?

Hàn Lan Lan ngược lại có chút phán đoán đúng, Hạ Thiên thật sự có chuyện cần nói với Cố Hàm Sương, nhưng không phải là "vụng trộm".

- Sương nha đầu, trước nay chị đã đi máy bay chưa?

Sau khi Hàn Lan Lan đi ra khỏi phòng, Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.

- Không.

Cố Hàm Sương lắc đầu.

- Sương nha đầu, sao nhìn chị có vẻ căng thẳng như vậy? Chị sợ máy bay sao?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Cố Hàm Sương, hắn kinh ngạc hỏi. Hắn ở cùng nàng vài ngày, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng có chút căng thẳng. Phải biết rằng trước đó nàng luôn cực kỳ bình tĩnh, tâm tình không bao giờ biến đổi, thật sự quá khác thường.

- Thiếu gia, tôi cảm thấy máy bay không an toàn.

Cố Hàm Sương có chút chần chừ, sau đó nàng mở miệng.

- Sương nha đầu, chị yên tâm, cũng chẳng thứ gì làm khó được thiếu gia, dù máy bay nổ tung thì chúng ta cũng không có chuyện gì.

Hạ Thiên thuận miệng an ủi Cố Hàm Sương một câu, hắn thật sự không khoác lác, trước kia nếu máy bay gặp chuyện không may thì hắn thật sự khó thể nào chứng minh mình không có vấn đề, nhưng bây giờ hắn đã có thể ngự khí phi hành, dù mày bay có nổ thì hắn vẫn có thể ngự khí phi hành xuống mặt đất trước khi nổ, đảm bảo lông tóc không có vấn đề.

- Biết rồi, thiếu gia.

Cố Hàm Sương khẽ gật đầu, sau đó nàng giống như không hề căng thẳng, có lẽ nàng biết thực lực của Hạ Thiên, biết hắn có thể bay trên không như đi trên đất bằng.

- Đúng rồi, Sương nha đầu, tôi luôn quên hỏi chị về tình huống của người tu tiên, ngoài chị ra thì còn bao nhiêu người?

Hạ Thiên cuối cùng cũng đi vào chính đề, đây mới là thứ hắn thật sự cần hỏi.

- Thiếu gia, nhóm người tu tiên cùng thời với chúng tôi, bây giờ đã cơ bản không còn tồn tại.

Cố Hàm Sương khẽ nói:

- Khi tôi bắt đầu tu luyện thì Tu Tiên Giới hầu như đã diệt vong, khi đó các tiền bối có nói, thật ra nhiều năm trước trên địa cầu có tồn tại những người tu tiên hùng mạnh, nhưng sau này linh khí ngày càng kém, càng ít, hơn nữa còn vì các duyên cớ mà người tu tiên cũng càng ít. Đến thời của chúng tôi thì cả Tu Tiên Giới, tất cả đám người tu tiên tập hợp lại, thậm chí chưa đủ một trăm.

- À, Sương nha đầu, chị nói một trăm năm trước thì người tu tiên chỉ còn lại chưa đủ một trăm người sao?

Hạ Thiên tùy ý hỏi.

- Đúng vậy, thiếu gia, thật ra tôi còn nhớ con số cụ thể, tổng cộng là tám mươi bảy người, mà trong đó có hơn năm mươi người đã hơn sáu mươi, có chưa đủ mười người hai mươi tuổi như tôi, độ tuổi ba bốn mươi có khoảng ba mươi người.

- Tám mươi bảy người, ngoài chị, Viên Thiên Chính và Trang Vân Đông thì tất cả đều chết hết rồi sao?

Hạ Thiên lại hỏi.

Cố Hàm Sương lắc đầu nói:

- Thiếu gia, cũng không chết hết, thật ra bây giờ còn nhiều người sống, nhưng bọn họ chết cũng không phải thời gian trăm năm này, bọn họ có một nửa bị chết trong cơn ác mộng của Tu Tiên Giới trăm năm trước.

- Khi đó có gì xảy ra sao?

Hạ Thiên tỏ ra hiếu kỳ.

- Trăm năm trước quốc gia rung chuyển, một vị tiền bối đức cao vọng trọng tập hợp tất cả mọi người tu tiên, để chúng tôi vào động phủ của ông ấy cùng bàn kế hoạch cứu quốc. Lúc đó ông ấy nói cho chúng tôi biết, Địa Cầu đã không còn thích hợp với sự sinh tồn của người tu tiên, chúng tôi cũng không còn cách nào tu thành Kim Đan. Vì vậy mọi người nếu cứ tiếp tục mù quáng tu luyện, không bằng cùng nhau liên hợp cống hiến cho dân tộc.

Cố Hàm Sương dùng giọng búp bê nói ra sự kiện trước kia:

- Chúng tôi đều hưởng ứng lời kêu gọi của vị tiền bối kia, rời khỏi chỗ tu luyện của mình, mang theo đan dược và vũ khí tốt nhất để đến chiến trường. Viên Thiên Chính khi đó cũng rời khỏi Thanh Phong Sơn, tôi và Trang Vân Đông cũng rời khỏi thủ đô.

Cố Hàm Sương thoáng dừng lại, Cố Hàm Sương còn nói thêm:

- Lúc đó cũng không phải mọi người đều hưởng ứng lời kêu gọi của vị tiền bối kia, nhưng vì vị tiền bối kia có uy vọng cao nhất, công lực mạnh nhất, vì vậy ai cũng đi. Nhưng không ngờ chúng tôi vừa bước chân vào Chung Nam Sơn, vừa bước vào vị trí tu luyện của vị tiền bối kia, lại bước một chân vào bẫy rập.

- Bẫy rập?

Hạ Thiên hỏi một câu:

- Vị tiền bối kia muốn giết các người sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui