Mọi người sống sót nhưng Hạ Thiên lại buồn bực, không phải hắn đau lòng vì máy bay, mà căn bản hắn phát hiện vị trí của mình là một vùng núi nào đó không biết tên, coi như hắn lạc đường.
Lạc đường cũng không phải là vấn đề, điều quan trọng là Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn phát hiện nơi này không có sóng điện thoại, cũng không biết ở góc nào. Hắn nhìn quanh và thấy khắp nơi là núi non, còn có nhiều cánh rừng rậm tít tắp, điều này thiếu chút nữa làm hắn nghi ngờ mình đi vào rừng rậm nguyên thủy.
- Tổ trưởng, chúng ta nên làm thế nào đây?
Hàn Lan Lan vẫn còn kinh hồn, tuy nàng cũng được Ám tổ huấn luyện nhưng chưa từng gặp chuyện này, tất nhiên dù là ai cũng kinh hoàng, vì lúc này hai vị phi công còn ngồi dưới đất, chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hạ Thiên suy nghĩ, hắn chợt nhớ đến chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, vì vậy mà tâm tình tốt hẳn lên, hắn nhớ rõ thứ này có thể liên lạc với vợ ở bất kỳ nơi nào.
Nhưng khi Hạ Thiên định chủ động liên lạc với Mộc Hàm, đúng lúc cổ tay chấn động, Mộc Hàm chủ động điện thoại đến.
- Vợ, tôi đang lạc đường, chị biết bây giờ tôi ở đâu sao?
Điện thoại nối thông, Hạ Thiên hỏi ngay.
- Chồng, cậu không sao chứ?
Âm thanh của Mộc Hàm tràn đầy lo lắng.
- Tôi không sao, không biết tên ngốc nào muốn dùng máy bay chiến đấu để xử lý tôi, tôi đã nhảy xuống và thuận tiện xử lý bọn họ, nhưng máy bay của chúng ta cũng bị tên lửa bắn trúng, đã rơi rồi.
Hạ Thiên hời hợt nói tình huống bên này:
- Tôi và Sương nha đầu thì không có vấn đề, các nhân viên cũng không sao, nhưng bọn họ có lẽ hơi nhát gan, bị dọa cho hoảng sợ.
- Chồng, cậu không có việc gì là tốt rồi, bây giờ vị trí của cậu còn cách Thục Đô một trăm kilomet, tôi sẽ lập tức đến đón.
Mộc Hàm khẽ thở ra, chuyện này phát sinh quá đột ngột, không có dấu hiệu nào, cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng. Nàng vốn cho rằng máy bay đã được chuẩn bị cực kỳ thỏa đáng, trước khi máy bay cất cánh thì đã kiểm tra vài lần, phi công và tiếp viên đều là thành viên Ám tổ, không có vấn đề. Nàng tưởng rằng mọi thứ đã rất cẩn thận, không ngờ lại có một chiếc máy bay chiến đấu xông lên tấn công.
Mộc Hàm cảm thấy rất hoảng sợ, nếu không phải chồng nàng có năng lực mạnh mẽ, sợ rằng lúc này đã chạy trời không khỏi nắng.
Mộc Hàm nghĩ vậy thì nói thêm:
- Chồng cứ yên tâm, tôi sẽ kiểm tra được ai là người ở phía sau, bây giờ dù ai giở trò cũng không thể bỏ qua.
- À, tìm được nhớ báo cho tôi biết, tôi sẽ bắt bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Ừ!
Mộc Hàm lên tiếng:
- Chồng, không tiếp tục nói nữa, cậu chờ một chút, nói chung cần một giờ.
- Được rồi, tôi ở lại chỗ này là được.
... ....
Thủ đô, căn cứ Ám tổ.
Mộc Hàm liên tục gọi đi mười cuộc điện thoại, cuối cùng nàng dừng lại, gương mặt xinh đẹp có chút tức giận.
- Cậu ta không sao chứ?
Sau lưng Mộc Hàm truyền đến âm thanh.
Mộc Hàm xoay người thì thấy Mị Nhi, vẻ mặt có chút hòa hoãn:
- Chồng không có việc gì, cũng đừng lo, không những mình cậu ấy chẳng có vấn đề, ngay cả phi công và tiếp viên cũng được cứu, máy bay bị một chiếc máy bay chiến đấu chết tiệt bắn rơi.
- Phi công trên máy bay kia còn sống không?
Mị Nhi mở miệng hỏi.
- Đúng rồi, tôi quên hỏi chuyện này, tôi liên lạc với chồng xem thế nào, để xem có thể tìm được phi công kia hay không.
Mộc Hàm kịp phản ứng, máy bay gặp chuyện không may thì phi công chưa chắc sẽ chết, dù sao thì trên máy bay chiến đấu cũng có hệ thống đẩy phi công ra ngoài, an toàn hơn.
Mộc Hàm và Hạ Thiên lại liên lạc với nhau, sau khi kết thúc thì nàng nhìn về phía Mị Nhi rồi mở miệng hỏi:
- Chị có điều tra được gì không?
- Quân khu Thục Đô đang có một hành động diễn tập máy bay chiến đấu, nhưng bọn họ không giải thích được vì sao một chiếc máy bay bỏ đội ngũ, chỉ cho rằng đó là phi công làm trái lệnh.
Mị Nhi dùng giọng bất mãn nói:
- Có chiến đấu cơ rời khỏi đội ngũ mà bọn họ không phát hiện ra, trong này nhất định có vấn đề.
- Chồng cưỡi máy bay đến Thục Đô cũng không có vài người biết rõ, nhưng mới đi được hơn nửa giờ thì gặp công kích, nói cách khác thì đối phương có một giờ để sắp xếp những chuyện này, vì vậy lực lượng của đối phương trong quân đội là rất lớn.
Mộc Hàm dùng giọng lạnh lùng nói:
- Có thù oán với chồng, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn mà có được sắp xếp như vậy, rõ ràng không có vài người, mà thực tế thì tôi chỉ nghĩ đến một người.
- Nhạc Chi Phong?
Mị Nhi khẽ nói ra một cái tên.
Mộc Hàm khẽ gật đầu:
- Trừ hắn ra thì không còn ai khác.
- Đáng tiếc là chúng ta bây giờ không có chứng cứ.
Mị Nhi rõ ràng cũng cho rằng kẻ ra tay là Nhạc Chi Phong, nàng cũng biết gần đây đối phương luôn gây phiền cho Hạ Thiên, vài ngày trước còn giở trò cho tổ điều tra đặc biệt đến thẩm tra năng lực tổ trưởng của Hạ Thiên.
- Tôi sẽ điều tra thêm, chỉ cần tôi xác định đó là hắn, dù có chứng cứ hay không, cũng sẽ không bỏ qua.
Mộc Hàm cắn răng nói:
- Chồng do tôi sắp xếp máy bay, tôi thiếu chút nữa đã đẩy chồng lên đường chết.
- Với năng lực của cậu ấy thì cũng không dễ dàng chết đi như vậy, dù máy bay thật sự bị tên lửa bắn trúng, cậu ấy cũng không sao.
Mị Nhi chần chừ nói.
Mộc Hàm cũng không nói gì, nàng biết Mị Nhi nói không sai, nhưng nàng thật sự không tiếp nhận tình huống có người dùng tên lửa bắn chồng mình. Nhưng cũng vì đối phương sử dụng thủ đoạn này mà nàng cũng dần xác định sự kiện không chút ngẫu nhiên, đối phương tuyệt đối đến vì Hạ Thiên, vì đối phương biết rõ dùng phương thức bình thường căn bản không thể giết chết Hạ Thiên. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
... ....
Hạ Thiên kéo Cố Hàm Sương chạy vội trên rừng, không sai, đây là trên rừng rậm, vì bọn họ đang giẫm chân lên ngọn cây cổ thụ và nghe ngóng khắp bốn phía. Tất nhiên bọn họ không phải đi ngắm cảnh, chính là tìm đám phi công của máy bay chiến đấu.
- Thiếu gia, bên kia... .....
Cố Hàm Sương chợt phát hiện cách đó không xa có một chiếc dù.
Hạ Thiên bay qua, sau đó hắn phát hiện người này đã chết.
Sau khi kiểm tra được một lúc thì Hạ Thiên nói với Mộc Hàm:
- Vợ, tìm được tên phi công kia, nhưng tên này đã uống thuốc độc tự sát.
- Tự sát sao?
Mộc Hàm có chút thất vọng.
- Đúng vậy, là tự sát, người này đã nhảy ra khỏi máy bay mà còn tự sát, đúng là có bệnh, muốn chết sao không chết luôn trên máy bay.
Hạ Thiên cũng oán trách.
- Hắn bị phóng ra khỏi máy bay, sau đó thấy mình đáng chết và tự tử.
Mộc Hàm khẽ nói:
- Chồng, cậu đừng động vào chuyện này, tôi sẽ điều tra rõ ràng.
- Được rồi, chờ tôi giải quyết xong vấn đề của sư phụ, sẽ quay về thủ đô.
Hạ Thiên cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, có lẽ vì dó là thói quen.
Chấm dứt liên lạc điện thoại, Hạ Thiên nghĩ rằng còn một lúc nữa sẽ có người đến đón, vì vậy quyết định đưa Cố Hàm Sương đi dao một vòng, nhưng sau khi đi được mười phút thì hắn cảm thấy có chút nhàm chán.
Hạ Thiên đang chuẩn bị về tụ tập với ba người Hạ Thiên, nhưng hắn chợt bay qua sơn cốc và thấy được một đầm nước, vì thế trong đầu có một ý nghĩ.
- Sương nha đầu, bây giờ tôi không có gì làm, tôi sẽ giúp chị dùng nghịch thiên đệ tứ châm để tẩy tủy.
Hạ Thiên mang theo Cố Hàm Sương bay xuống bên cạnh đầm nước rồi mở miệng nói.
- Vâng, cám ơn thiếu gia.
Cố Hàm Sương chợt có chút dao động.
- À, sương nha đầu, chị cởi quần áo ra đi.
Hạ Thiên tùy ý mở miệng.
Cố Hàm Sương có chút chần chừ, vài giây sau nàng mới khẽ hỏi:
- Thiếu gia, là cởi áo ngoài sao?
- Áo nào cũng cởi cả ra, tóm lại phải cởi sạch.
Hạ Thiên vẫn tỏ ra hời hợt, điều này làm cho người ta cảm thấy hắn giống như đứng trước mặt một cô gái cởi truồng cũng không có vấn đề.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương do dự thêm vài giây, cuối cùng nàng cởi dây áo, sau đó từng phần cơ thể lộ ra ngoài không khí.
Ánh mắt Hạ Thiên trở nên nóng bỏng, sương nha đầu này có dáng người tốt hơn dự đoán của hắn trước đó, đường cong duyên dáng, da thịt trong suốt, bộ vị no đủ, mông đẹp và khá lớn, đùi thon dài đẹp, có thể nói cởi đồ ra càng hoàn mỹ và mê người.
- Đúng là cực phẩm nha hoàn.
Hạ Thiên thì thào nói, bàn tay cũng vô tình rơi lên người Cố Hàm Sương, chậm rãi vuốt ve da thịt của nàng. Tuy nàng làm người ta sinh ra cảm giác khá lạnh, nhưng da thịt của nàng lại rất ấm, vuốt ve như ngọc, dịu dàng và tràn đầy cảm xúc.
Cố Hàm Sương khẽ run lên nhè nhẹ, điều này càng làm cho Hạ Thiên vui vẻ, vì hắn phát hiện nàng cũng không phải không quan tâm đến bất kỳ vấn đề gì, ít nhất bây giờ cũng làm cho nàng có phản ứng. Cái hắn cần là một nha hoàn xinh đẹp còn sống sờ sờ, không phải là một búp bê trầm lặng như máy.
Tuy Cố Hàm Sương còn chưa thích ứng nhưng Hạ Thiên cũng không quan tâm, vì hắn vững tin, một thời gian sau nàng sẽ thích ứng và phục vụ hắn.
- Lúc này xem như lời lớn, Trang Vân Đông quá ngu, vợ tốt mà không muốn chỉ biết tu luyện thành siêu cấp ngu ngốc.
Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó hắn lưu luyến thu tay và hít vào một hơi, dùng giọng tỉnh táo nói:
- Sương nha đầu, bây giờ tôi sẽ tẩy tủy cho chị.
Hạ Thiên nói dứt lời thì đã đâm ngân châm vào người Cố Hàm Sương, nghịch thiên đệ tứ châm tẩy tủy lại được thi triển.