- Chưa từng nghe qua.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Thằng ngu nào vậy?
- À, anh chưa từng nghe qua sao?
Hoa Mỹ Vân chợt ngây người, nàng quay đầu nhìn Cố Hàm Sương:
- Cố tiểu thư, chị cũng chưa từng nghe qua cái tên Vương Khải sao?
- Không, tôi biết rất ít người.
Cố Hàm Sương trả lời, đây cũng là sự thật, nàng quen biết rất ít.
Thân là tổng giám đốc khách sạn, Hoa Mỹ Vân có thể coi lÀ một người kiến thức rộng, đồng thời cũng đã gặp đủ hạng người, giỏi nhìn mặt nói chuyện. Khi thấy phản ứng và biểu hiện của Hạ Thiên và Cố Hàm Sương, nàng thật sự xác định hai người chưa từng nghe qua cái tên Vương Khải.
Mà điều làm cho Hoa Mỹ Vân có thể xác định, chính là Hạ Thiên và Cố Hàm Sương không phải là diễn viên, không có liên quan gì đến giới văn nghệ, nếu không thì bọn họ dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng phải biết Vương Khải là ai.
- Tám phần là con cháu thế gia ở thủ đô, xem ra phải cẩn thận ứng phó.
Hoa Mỹ Vân chợt có phán đoán như vậy, mang theo một nha hoàn trang phục kỳ dị và xinh đẹp từ thủ đô đến Thục Đô, lại ở phòng tổng thống, cũng dám ra tay với người ở phòng tổng thống khác, điều này rõ ràng chứng minh đối phương không phải người thường. Hoa Mỹ Vân thấy, cũng chỉ có đám con cháu thế gia trong thủ đô mới dám làm ra những chuyện như vậy.
- Vương Khải là một ngôi sao rất nổi tiếng, từ Hongkong đến đây, bọn họ mới vào ở ngày hôm qua, trước đó chúng tôi đảm bảo không có ai quấy rầy bọn họ. Lúc đó giám đốc Hoa có nói phòng tổng thống chỉ cho bọn họ vào ở, có lẽ vì ngôn ngữ nội địa và Hongkong khác nhau, vì vậy bọn họ không nghe rõ, cho rằng cả tầng cao nhất đều là của bọn họ, vì thế mới có hiểu lầm trước đó.
Mạnh Lượng mở miệng đơn giản nói ra tình huống:
- Hạ tiên sinh, việc này dù bọn họ có sai trước, nhưng dù sao anh cũng ra tay đánh người, nếu bọn họ báo cảnh sát thì sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt. Vì thế khách sạn chúng tôi làm trung tâm hòa giải, nếu anh không ngại thì đi nói một lời xin lỗi, coi như bỏ qua, dù sao cũng không ai muốn làm lớn chuyện.
- Tôi không quan tâm.
Hạ Thiên tức giận nhìn Mạnh Lương:
- Tôi cũng không muốn xin lỗi người khác, không làm phiền tôi thì không có vấn đề, nếu làm phiền tôi thì sẽ gặp chuyện không may.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung một câu:
- Thuận tiện nói cho anh biết, đến bây giờ tôi cũng không sợ làm lớn chuyện, anh tốt nhất nói cho tên Vương Khải kia biết mà đừng đến làm phiền tôi, hắn không chọc đến tôi thì tôi cũng không quan tâm, nhưng nếu hắn muốn gây chuyện, tôi sẽ xử lý hắn bất cứ lúc nào.
- Điều này... ....
Mạnh Lượng muốn nói lại thôi, sau đó hắn đưa mắt nhìn Hoa Mỹ Vân. Hai vị khách ở phòng tổng thống có mâu thuẫn, đúng là khó giải quyết, dù sao thì khách nhân ở phòng tổng thống đều có bối cảnh, tuy bây giờ bọn họ không biết Hạ Thiên có lai lịch gì, nhưng chỉ cần nhìn vào hành vi của đối phương cũng biết, tên này không tầm thường.
Hoa Mỹ Vân cười thản nhiên nói:
- Tốt, Hạ tiên sinh, chúng tôi sẽ chuyển lời của anh, bây giờ cũng không quấy rầy anh.
Hoa Mỹ Vân đã ý thức được Hạ Thiên không nhượng bộ, vì vậy cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mà thôi.
Hoa Mỹ Vân ra hiệu với Mạnh Lượng, nàng đứng lên nói:
- Hạ tiên sinh, Cố tiểu thư, chúng tôi đi trước, các người nếu có cần gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể điện thoại.
- Các người đi thôi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn kéo Cố Hàm Sương đứng lên:
- Sương nha đầu, chúng ta ra ngoài ăn thứ gì đó đã.
Hoa Mỹ Vân và Mạnh Lượng đi về phía cửa phòng, khi thấy Hạ Thiên và Cố Hàm Sương cũng đi đến, Hoa Mỹ Vân vội vàng kéo cửa:
- Hạ tiên sinh, Cố tiểu thư, mời hai vị.
Hạ Thiên cũng không khách khí, hắn kéo Cố Hàm Sương đi ra ngoài, mà Hoa Mỹ Vân và Mạnh Lượng cũng nhanh chóng ra khỏi phòng. Sau khi đóng chặt cửa, Hoa Mỹ Vân nhanh chóng chạy về phía thang máy, nhấn nút gọi thang máy.
- Vương tiên sinh, chính là bọn họ.
Đúng lúc này một âm thanh tức giận vang lên.
Hoa Mỹ Vân vô thức quay đầu, nàng thấy có chút không ổn, kẻ vừa nói chính là hai tên vệ sĩ đã bị đánh của Vương Khải. Lúc này ngoài hai tên vệ sĩ còn có một nam ba nữ, trong đó có một người đàn ông hơn bốn mươi, bộ dạng rất tốt, anh tuấn cao lớn. Hoa Mỹ Vân liếc mắt cũng có thể nhận ra, tên này là ngôi sao Hongkong, là Vương Khải.
Còn ba phụ nữ, có một nười ba mươi tuổi đang kéo tay của Vương Khải, tướng mạo bình thường, ăn mặc đẹp đẽ. Hoa Mỹ Vân cũng biết người này, đó là vợ của Vương Khải, Trần Tiểu Huệ, còn hai cô gái khác đều trẻ hơn một chút, hấp dẫn hơn hẳn Trần Tiểu Huệ, nhưng Hoa Mỹ Vân không biết tên của hai cô gái này, chỉ biết các nàng là trợ lý của Vương Khải.
- Chào Vương tiên sinh, chào Trần tiểu thư.
Khi thấy đám người này thì Hoa Mỹ Vân đành phải mỉm cười chào hỏi, trong lòng có chút lo lắng.
- Giám đốc Hoa, chính là bọn họ đả thương vệ sĩ của tôi, chị cũng biết chứ?
Vương Khải đi đến dùng giọng phổ thông không quá tiêu chuẩn nói.
- Vương tiên sinh, có lẽ là hiểu lầm... ....
Hoa Mỹ Vân cười nói.
- Đừng nói đó là hiểu lầm, bọn họ đánh người của tôi, phải xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ cho bọn họ ngồi tù.
Vương Khải cắt đứt lời Hoa Mỹ Vân, bộ dạng nổi giận đùng đùng. Sau đó hắn quay sang nói với Hạ Thiên và Cố Hàm Sương:
- Hai người phải không? Lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu không thì cứ đợi cảnh sát đến gông đi.
- Chú em là thằng ngu Vương Khải sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Vương Khải, thằng này dám nói cảnh sát đến bắt mình, đúng là bệnh không nhẹ.
- Cậu dám nói chồng tôi vậy sao?
Trần Tiểu Huệ chợt nổi giận, nàng nũng nịu quát:
- Mau xin lỗi chồng tôi ngay.
- Vương tiên sinh, Trần tiểu thư, xin hai người đừng nóng, hãy nghe tôi nói... ....
Hoa Mỹ Vân còn muốn khuyên can, nhưng đáng tiếc lần này nàng chưa nói xong thì Trần Tiểu Huệ đã cắt lời.
- Giám đốc Hoa, chị cũng đừng nói nữa, hãy nghe tôi nói, để cho đôi cẩu nam nữ này quỳ xuống xin lỗi, nếu không chồng tôi chỉ cần nói một câu, đám người này sẽ không còn tiếp tục công tác được nữa.
Trần Tiểu Huệ nổi giận đùng đùng nói.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Các chú là loại chó má gì? Anh muốn công tác ở đây sao?
- Thế nào? Không phải là diễn viên à?
Trần Tiểu Huệ cười lạnh một tiếng:
- Tôi cho hai người biết, dù là đại lục hay Hongkong, chồng tôi chỉ cần nói một câu, như vậy cũng đủ cho các người khỏi quay phim, hết quảng cáo.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Cố Hàm Sương rồi buồn bực nói:
- Sương nha đầu, chị xem lại hình như cách ăn mặc không phù hợp, ai cũng nghĩ chị là diễn viên.
- Thiếu gia, tôi có thể đổi cách ăn mặc.
Cố Hàm Sương khẽ nói.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Thôi khỏi, tôi cảm thấy như vậy tốt hơn, hơn nữa chị là nha hoàn của tôi, không phải người thường.
- Biết rồi, thiếu gia, tôi sẽ không đổi.
Cố Hàm Sương dịu dàng đáp ứng.
Hai người bọn họ đứng đây diễn tuồng thiếu gia sắc lang nha hoàn đa tình mà không coi ai ra gì, điều này làm Vương Khải thật sự không nhịn được, vì hắn chợt phát hiện không biết ngôi sao ở đâu ra mà quá đẹp, giá trị tuyệt đối là quá cao, càng có cơ hội làm ngôi sao lớn.
- Không dám thừa nhận mình là diễn viên sao? Không thừa nhận cũng đúng, trừ khi các người sau này không diễn, nếu không tôi sẽ cho các người không có việc làm, tốt nhất nên xem lại hậu quả... ....
Vương Khải còn đang vênh váo tự đắc.
Hạ Thiên cũng bất mãn nhìn Vương Khải:
- Chú câm mồm cho anh, chú muốn anh làm diễn viên sao? Diễn viên là thứ quái quỷ gì? Đừng tưởng chú có chút nổi tiếng mà ngon, vài bà vợ của anh còn nổi tiếng hơn cả chú.
- Kỳ lạ, còn có vài bà vợ nữa sao?
Trần Tiểu Huệ dùng giọng châm chọc nói. :
- Sương nha đầu, đám ngu ngốc này nghĩ chúng ta là diễn viên, nếu không chúng ta cho bọn họ biết tay nhé?
Hạ Thiên thương lượng với Cố Hàm Sương.
- Thiếu gia, cậu cứ làm chủ.
Cố Hàm Sương trả lời, trong lòng không tự giác có chút khác thường, vì nàng phát hiện không biết thiếu gia này đã hỏi ý nàng từ khi nào, vì trước kia hắn đều không làm vậy.
Hạ Thiên nhìn Hoa Mỹ Vân:
- Này, các người đều từ Hongkong đến đây phải không?
- Hạ tiên sinh, bọn họ thật sự là người Hongkong.
Hoa Mỹ Vân khẽ nói, bây giờ nàng thật sự có chút bối rối, vì nàng thấy căn bản không thể nào xen vào, dù là Vương Khải hay Hạ Thiên cũng không lùi bước.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Hình như có người nào từng nói với mình, đám ngôi sao này tùy tiện có tiền là chơi được thì phải. À, hình như mình có quen biết lão Hứa Thanh Sơn rất có tiền ở Hongkong, nhưng mình không biết số điện thoại của lão. À, vợ quỷ keo kiệt có số điện thoại, mình hỏi xin là được.
Vì vậy mà Hạ Thiên cho ra quyết định, sau đó lấy điện thoại bấm số của Ninh Khiết.
Từ sau khi rời khỏi Cảng Thành vào dịp tết âm lịch thì Hạ Thiên cũng ít liên lạc với Ninh Khiết, mà Ninh Khiết cũng ít chủ động điện thoại cho hắn, nhưng lần này hắn
thuận lợi gọi đến cho nàng.
- Chồng, sao vậy? Có gì sao?
Giọng điệu Ninh Khiết vẫn không thay đổi, rõ ràng không vì những ngày qua ít liên lạc mà lạnh nhạt.
- Vợ quỷ keo kiệt, chị ở bên kia có khỏe không?
Hạ Thiên hỏi.
- Tôi rất tốt, chồng, bây giờ tôi đã là nhà thiết kế thời trang chính thức, đúng rồi, tôi còn chưa nói cho cậu biết, thật ra bây giờ tôi cũng không ở Cảng Thành, mà đã sang Hongkong. Chồng, cậu nhớ Vệ Hiểu Đồng không? Là chồng của Hứa Gia Thịnh ấy?
Ninh Khiết nói có chút vui vẻ.
- Nhớ, sao vậy?
Hạ Thiên kỳ quái hỏi.
- Trước kia cô ấy là người mẫu, cô ấy giúp tôi giới thiệu vài vị khách, bây giờ tôi là nửa danh nhân rồi. Hì hì, chồng, tôi nói cho cậu biết một chuyện, tôi dùng danh nghĩa của cậu mà lấy được vài món trang điểm từ tập đoàn Thần Y để tặng cho cô ấy.
Ninh Khiết khoảng thời gian qua phát triển rất tốt, vì nàng đã có công việc mình thích làm.