Cố Hàm Sương đi theo Gia Cát Vấn Thiên lên sân thượng biệt thự, sau đó nàng phát hiện trên này có một chiếc bàn lớn, bên cạnh có hai chiếc ghế nằm, trên bàn còn có rượu có ly, thậm chí còn có vài món ăn, vài đồ vật này nọ.
- Lúc trưa lên đây uống rượu, cũng chưa kịp dọn dẹp.
Khi thấy rượu và thức ăn trên bàn, Gia Cát Vấn Thiên mới như chợt nhớ ra:
- Đúng rồi, Hàm Sương, khó có cơ hội gặp lại, chúng ta cùng uống một ly Gia Cát Vấn Thiên cũng không đợi Cố Hàm Sương lên tiếng, hắn xoay người xuống lầu, chưa đến một phút sau đã đưa lên một ly rượu.
- Hàm Sương, ngồi xuống đi.
Gia Cát Vấn Thiên nói với Cố Hàm Sương, chính hắn ngồi xuống trước, nhưng lại cầm cái ly vừa lấy lên đặt trước mặt nàng, sau đó cầm bình rượu, mở nắp, vừa rót rượu cho Cố Hàm Sương vừa nói:
- Thật ra thời đại này cũng không tệ, loại rượu nho này có hương vị rất tốt, cô cũng thử xem.
Cố Hàm Sương nâng ly rượu lên, nàng khẽ nhấp một ngụm, sau đó buông ly xuống nói:
- Chú Gia Cát, chú rốt cuộc có nghi kỵ gì?
- Hàm Sương, thật ra tôi muốn hỏi chuyện của Trang Vân Đông, cô nói hắn đã chết, rốt cuộc hắn chết thế nào?
Gia Cát Vấn Thiên khẽ hỏi, tuy hắn cảm thấy chỗ này cách rất xa Hạ Thiên nhưng vẫn cố gắng hạ thấp âm thanh, nhưng điều hắn thật sự không ngờ chính là thính lực của Hạ Thiên không giống người thường, chỉ cần là những thứ hắn thật sự muốn nghe, dù khoảng cách có xa thế nào cũng rót vào tai rất rõ ràng.
- Chú Gia Cát, chuyện liên quan đến Trang Vân Đông, chú đừng hỏi cháu.
Cố Hàm Sương có chút do dự, nàng nói.
Gia Cát Vấn Thiên tiếp tục truy vấn:
- Dựa theo tình huống bình thường, bây giờ Trang Vân Đông sẽ không chết, vì thế hắn bị người ta giết chết phải không? Mà người giết chết hắn, ngoài cao thủ Kim Đan Kỳ là Hạ Thiên ra, tôi thật sự không tưởng còn có người khác làm được. Hàm Sương, cô nói xem, có phải Hạ Thiên giết chết Trang Vân Đông, sau đó ép cô làm nha hoàn không?
- Không, không phải như vậy, chú Gia Cát, chú đừng hiểu lầm.
Cố Hàm Sương lắc đầu:
- Trang Vân Đông chết còn chưa hết tội, chú thật sự không cần phải hỏi.
- Hàm Sương, nếu tôi không hỏi rõ ràng, sao biết Hạ Thiên là người thế nào? Nếu hắn thật sự giết chết Trang Vân Đông, sao tôi có thể tin hắn cho mình sống thêm vài chục năm?
Gia Cát Vấn Thiên khẽ thở dài, sau đó hắn rót cho mình một ly rượu rồi cạn sạch:
- Đã già rồi, tôi cũng không muốn mất đi vài ngày tháng cuối cùng.
Cố Hàm Sương trầm mặc không nói, vô tình nàng nâng ly rượu lên uống cạn, sau đó nàng nói khẽ:
- Chú Gia Cát, chú đã muốn biết, vậy cháu sẽ nói cho chú biết.
Cố Hàm Sương chậm rãi tự thuật lại những gì đã phát sinh trước đó mà không hề giấu diếm. Khi nàng nói ra tất cả thì trong lòng thật sự nhẹ nhàng hơn, tuy cảm thấy những ngày qua nàng không quan tâm đến tất cả, nhưng nàng hiểu, hành động của vị hôn phu trên danh nghĩa là Trang Vân Đông kia thật sự tạo nên đả kích rất lớn cho nàng.
- Thì ra là như vậy, xem ra Trang Vân Đông thật sự chết còn chưa hết tội.
Gia Cát Vấn Thiên chậm rãi gật đầu, bộ dạng giống như có thể hiểu được Cố Hàm Sương, nhưng đúng lúc này hắn lại đổi chủ đề:
- Nhưng thật ra tôi cũng hiểu cách làm của Trang Vân Đông?
- Cái gì?
Cố Hàm Sương có chút sững sờ, nàng tưởng lỗ tai của mình có vấn đề:
- Chú Gia Cát, chú nói gì?
Gia Cát Vấn Thiên không trả lời mà chụp vào cổ tay Cố Hàm Sương.
Cố Hàm Sương vô thức muốn tránh, nhưng nàng chợt phát hiện mình không có chút sức lực nào, mà một giây sau nàng chợt phát hiện mình bay lên, Gia Cát Vấn Thiên đang kéo nàng phóng đi.
- Sao có thể như vậy?
Cố Hàm Sương thiếu chút nữa thì khóc rống lên, nàng cũn không ngốc, nàng biết rõ ly rượu vừa rồi có vấn đề, mà lúc này nàng cũng biết, vì sao Gia Cát Vấn Thiên nói hiểu cho Trang Vân Đông. Vì lúc này Gia Cát Vấn Thiên thật sự có hành động giống như Trang Vân Đông.
Đầu tiên là Trang Vân Đông, bây giờ là Gia Cát Vấn Thiên, một người là hôn phu của Cố Hàm Sương, một người trước kia luôn quan tâm chăm sóc cho nàng, nhưng hai việc mà bọn họ đã làm thật sự làm cho trái tim nàng băng giá. Trang Vân Đông muốn ném nàng cho Hạ Thiên để đổi lấy kết quả thành đan, mà mục đích của Gia Cát Vấn Thiên tạm thời chưa rõ, nhưng nàng cũng có thể suy đoán được, chắc chắn cũng giống như Trang Vân Đông, cũng muốn bắt nàng để trao đổi điều kiện với Hạ Thiên.
Lúc này Cố Hàm Sương thật sự nản lòng, vì vậy nàng đã quên cầu cứu, mãi đến khi nàng phát hiện mình bị Gia Cát Vấn Thiên đặt xuống mới tỉnh táo trở lại.
- Hàm Sương, không nên oán trách tôi, tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng thiếu gia của cô không giúp tôi thành Kim Đan, tôi cũng chỉ có thể dùng hạ sách này mà thôi.
Gia Cát Vấn Thiên nhìn Cố Hàm Sương:
- Đây là sân thượng một nhà hàng bình thường, căn bản sẽ không có người đến, vì vậy tạm thời cố sẽ an toàn, cô trúng độc sẽ không mất mạng, còn sau này cô có an toàn hay không, điều này phải xem thiếu gia của cô có thật sự quan tâm đến cô không.
- Đối với chú, việc tu tiên thật sự quan trọng như vậy sao?
Cố Hàm Sương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Gia Cát Vấn Thiên.
- Hàm Sương, chẳng lẽ cô còn chưa rõ sao? Cô tu luyện cả trăm năm làm gì? Không phải nó quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác sao?
Gia Cát Vấn Thiên không tự giác được phải lớn tiếng:
- Tôi vốn đã bỏ đi, nhưng các người xuất hiện trước mặt tôi, cho tôi hy vọng, các người sau đó lại làm cho tôi thất vọng, tôi cũng chỉ làm cho các người thất vọng mà thôi.
- Anh sẽ hối hận.
Cố Hàm Sương thản nhiên nói, nàng tin Gia Cát Vấn Thiên bây giờ đi tìm Hạ Thiên thì tuyệt đối là tìm chết, nhưng nàng không nhắc nhở hắn, vì nàng biết hắn đã không đáng để nàng quan tâm.
- Hối hận thì sao? Cùng lắm là đi tìm chết.
Gia Cát Vấn Thiên hừ một tiếng:
- Cô chờ ở đây, chờ tôi thành Kim Đan, tôi sẽ nói Hạ Thiên biết cô đang ở đây, hy vọng khi đó cô còn sống.
Gia Cát Vấn Thiên nói xong thì lóe người rồi biến mất.
Vài phút sau Gia Cát Vấn Thiên về đến biệt thự, nhưng hắn tìm một vòng mà không thấy Hạ Thiên. Khi hắn đang cảm thấy kỳ quái thì nghe thấy động tĩnh trên mái nhà, vì vậy chạy lên sân thượng, đúng lúc hắn thấy Hạ Thiên đang nằm trên ghế, bộ dạng thích ý thoải mái.
- Hạ Thiên, cậu nhất định rất yêu thích Hàm Sương phải không?
Gia Cát Vấn Thiên mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, tôi rất thích chị ấy, nha hoàn xinh đẹp lại ngoan ngoãn, rất khó kiếm, tôi cảm thấy khó có được nha hoàn như vậy. - .
Hạ Thiên chân thành trả lời.
- Như vậy, vì cô ấy, cậu phải tình nguyện có chút hy sinh chứ?
Gia Cát Vấn Thiên lại hỏi.
- À, anh muốn nói cho anh biến thành cao thủ Kim Đan Kỳ sao?
Hạ Thiên lười biếng hỏi.
Vẻ mặt Gia Cát Vấn Thiên chợt biến đổi:
- Cậu...Sao cậu biết?
- Tôi không thứ gì không làm được, đồng thời không thứ gì không biết.
Hạ Thiên đứng lên duỗi lưng nói:
- Nhưng tôi muốn nói cho anh một tin tức không may, tuy tôi tình nguyện làm chút chuyện cho Sương nha đầu, cũng không biến anh thành cao thủ Kim Đan, tôi định biến anh thành một thứ khác hay hơn.
- Cái gì?
Gia Cát Vấn Thiên có chút không ổn, Hạ Thiên quá trấn tĩnh, quá khác thường.
- Người chết.
Hạ Thiên bĩu môi nói.
- Ngươi, ngươi muốn giết ta?
Vẻ mặt Gia Cát Vấn Thiên chợt biến đổi:
- Hạ Thiên, nếu ngươi giết ta, Cố Hàm Sương sẽ chết chắc, ta cho ngươi biết, nàng ta đã bị giấu ở một địa phương không thể tìm được, hơn nữa còn bị trúng độc, nếu để quá lâu là không tốt. Nếu ngươi nhanh chóng biến ta thành cao thủ Kim Đan Kỳ, ta sẽ nói tung tích của nàng ta cho ngươi biết, nếu không thì...Á, điều này...Điều này sao có thể?
Gia Cát Vấn Thiên còn chưa nói dứt lời thì vẻ mặt chợt trở nên quỷ dị, hắn thấy một đạo cô xinh đẹp xuất hiện sau lưng Hạ Thiên, đó chính là Cố Hàm Sương.
Cố Hàm Sương xuất hiện làm cho Gia Cát Vấn Thiên hoảng sợ ngây người, khi hắn đang ngẩn người thì Hạ Thiên chợt vỗ một chưởng.
- Phụt!
Gia Cát Vấn Thiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, uể oải té xuống đất, mặt trắng như giấy, thoáng chốc đã già đi vài chục tuổi. Lần này một chưởng của Hạ Thiên là không chút lưu tình.
- Không...Không thể nào, ta rõ ràng đã đưa nàng ta đến đó, nàng...Sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?
Gia Cát Vấn Thiên vừa chống tay đỡ người vừa dùng ánh mắt khó tin nhìn Cố Hàm Sương, hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra, Cố Hàm Sương bị trúng độc mang đi, sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn mà không có vấn đề gì?
- Sương nha đầu, chị muốn đích thân ra tay xử lý tên này không?
Hạ Thiên cũng không muốn xử lý Gia Cát Vấn Thiên, hắn quay sang hỏi Cố Hàm Sương.
- Thiếu gia, cậu xử lý hắn đi.
Cố Hàm Sương khẽ lắc đầu, nàng cũng không muốn ra tay.
- Nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt.
Gia Cát Vấn Thiên biết mình sẽ phải chết, bây giờ điều hắn muốn biết chính là vì sao Cố Hàm Sương không có vấn đề gì.
- Chú chết không nhắm mắt thì cứ tự nhiên, không liên quan gì đến tôi.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn tiến lên giẫm chân lên ngực Gia Cát Vấn Thiên, sau đó dùng sức ấn xuống, một tiếng rên khẽ vang lên, trên đời này thiếu đi một người tu tiên.
Hạ Thiên thu chân, hắn lấy điện thoại ra bấm số của Mộc Hàm:
- Vợ, đã xong, chị cho tên Đào Chí Trạch kia đến lấy xác tòng phạm.