- Cháu hiểu, đây cũng chính là một nguyên nhân cháu đến gặp Mị Di.
Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu:
- Cháu hy vọng Mị Di có thể hóa giải thù hận với Hạ Thiên, nếu bọn họ vẫn đối địch thì rất bất lợi cho Tống gia.
- Tiểu thư rất hận Hạ Thiên, mà Hạ Thiên thì hại tiểu thư thê thảm, nếu muốn hai bên hòa giải thì rất khó.
Tống Kim Bình khẽ thở dài.
- Thật ra cháu cảm thấy không khó.
Tống Ngọc Mị lắc đầu:
- Mị Di trước kia vẫn cho rằng Hạ Thiên là phàm nhân ti tiện, nhưng bây giờ Mị Di đã biết cậu ấy không còn là phàm nhân. Còn Hạ Thiên, tôi tin trên đời này không đàn ông nào không thích Mị Di, tôi tin, chỉ cần bọn họ có thể hòa bình nghỉ ngơi một thời gian, nhất định sẽ đổi mới tư tưởng lẫn nhau.
- Điều này, Ngọc Mị, ý của cháu là, để cho...
Tống Kim Bình lắp bắp kinh hãi, hắn không nói ra toàn bộ vì cảm thấy quá khó tin, cô cháu gái này giống như muốn kéo tiểu thư vào cùng một chỗ với Hạ Thiên thì phải.
Tống Ngọc Mị tất nhiên hiểu ý của Tống Kim Bình, nàng không phủ nhận mà khẽ gật đầu rồi nói:
- Ngoài vấn đề đó ra, cháu không còn biện pháp nào khác.
Tống Kim Bình há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng không nên lời.
...
Nhà hàng Rome.
Tuy lúc đầu có chút khúc chiết nhưng bữa cơm tối nay thật sự sẽ là ký ức đẹp với Thư Tịnh, vì hai vị đầu bếp của nhà hàng Rome đều phô bày kỹ thuật, Trung Tây kết hợp không có khe hở, hai người lúc thì ăn đồ Tây khi thì dùng món Trung nhưng không có gì cách biệt, ngay cả Hạ Thiên cũng không thể không thừa nhận, hai người đầu bếp kia thật sự có bản lĩnh.
Thư Tịnh cũng ăn rất nhiều, còn Hạ Thiên thì phát huy bản sắc ăn uống cực kỳ tinh tế.
- Ôi, tôi ăn không vô nữa, no quá rồi.
Thư Tịnh cuối cùng cũng không thể tiếp tục, nàng vuốt vuốt bụng, sau đó ngã xuống bên cạnh Hạ Thiên. Tối nay nàng có uống chút rượu, bây giờ có chút hơi men, nàng bắt đầu làm nũng với Hạ Thiên.
- Sau khi chúng ta ăn xong sẽ làm chút hoạt động để tiêu hóa thức ăn.
Hạ Thiên cười hì hì.
- Tốt, chúng ta đi tản bộ.
Thư Tịnh cười quyến rũ, sau đó nàng hạ giọng:
- Cậu đừng nghĩ bây giờ làm chuyện xấu, sau khi ăn xong thì không nên hoạt động mạnh.
- Được, chúng ta đi tản bộ.
Hạ Thiên cũng không quan tâm mà ôm Thư Tịnh đứng lên, hắn móc thẻ tín dụng trong túi rồi thuận tay kín đáo đưa cho người đàn ông trung niên phục vụ ở bên cạnh:
- Này, tính tiền.
- Vâng, Hạ tiên sinh.
Người đàn ông trung niên nhận thẻ tín dụng, nhanh chóng bỏ đi.
Hạ Thiên ôm Thư Tịnh ra khỏi phòng, lúc này Thư Tịnh dựa hẳn lên người hắn, cũng không phải vì nàng say rượu, căn bản là vì ăn quá nhiều, đi không nổi.
- Tôi phải nghỉ ngơi một chút.
Thư Tịnh lầm bầm một câu:
- Sau này không nên ăn như vậy, ăn nhiều quá sẽ béo núc lên mất.
- Vợ Tịnh Tịnh, vận động nhiều sẽ không béo lên.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chị đi theo tôi, chắc chắn sẽ không béo, vì mỗi ngày chúng ta đều làm nhiều vận động.
- Sắc lang.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, ánh mắt rất quyến rũ.
Hạ Thiên không ngại bị gọi là sắc lang, lúc này hắn đang thực hiện hành động của sắc lang, một tay ôm eo Thư Tịnh, một tay đặt lên mông nàng ve vuốt.
- Có người đến.
Thư Tịnh véo tay Hạ Thiên.
Quả thật có người đến, là người đàn ông trung niên phục vụ và hai tên đầu bếp La và Mã.
- Hạ tiên sinh, thẻ của anh.
Người đàn ông trung niên trả thẻ lại cho Hạ Thiên, tiện thể còn đưa đến một hóa đơn, con số bên trên thật sự là rất dài. Có thể nói là ăn một bữa cơm nơi đây đủ cho một gia đình trung lưu phá sản, rõ ràng chỗ này chỉ dành cho phú hào mà thôi.
- Hạ tiên sinh, anh có hài lòng với các món ăn hôm nay không?
Đầu bếp La cung kính hỏi.
- À, rất thỏa mãn, vì vậy tôi đã làm ra quyết định.
Hạ Thiên nhìn hai tên đầu bếp:
- Các người đừng mở nhà hàng, sau này đến làm đầu bếp cho nhà tôi là được.
Hai người đầu bếp chợt sững sờ, không biết nói gì cho phải.
- Bây giờ tôi có việc, sẽ không nói rõ được, sau này sẽ có người đến tìm.
Hạ Thiên nói một câu rồi rời khỏi nhà hàng Rome.
Hai tên đầu bếp chợt buồn bực, trước đó bọn họ lo lắng hầu hạ không tốt sẽ đắc tội đại gia, vì thế mà làm việc cật lực. Nhưng bây giờ bọn họ thấy mình hầu hạ quá tốt cũng không hay, lúc này Hạ Thiên vừa ý bọn họ, sau này kéo bọn họ về nhà nấu ăn, sợ rằng khó mở nhà hàng được nữa.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không biết cảm giác của hai vị đầu bếp, hắn bây giờ chỉ ôm Thư Tịnh không nhanh không chậm đi về phía trước. Theo lời nói của Thư Tịnh, bọn họ cần phải có hoạt động cho tiêu cơm, vì thế mà bọn họ không đi xe, phải đi bộ đến khách sạn. Đối với Hạ Thiên thì không có vấn đề, tuy không phải là khách sạn Đế Vương, nhưng đó cũng là khách sạn mà hắn khá quen thuộc, là nơi mà hắn từng vài lần vui chơi với Mộc Hàm, khách sạn Khải Duyệt.
- Này, cậu thật sự muốn thu hai người bọn họ làm đầu bếp sao?
Thư Tịnh dựa lên người Hạ Thiên, vừa đi vừa hỏi.
- Không phải đầu bếp cho tôi, là cho chúng ta, sau này chúng ta đến Thần Tiên đảo, cũng phải có đầu bếp riêng chứ?
Hạ Thiên chân thành gật đầu:
- Nấu cơm cho chúng ta phải là đầu bếp tốt nhất, tôi cảm thấy hai người bọn họ rất thích hợp.
- Nhưng đầu bếp nấu quá ngon, ăn nhiều béo lên thì làm sao?
Thư Tịnh lại lo lắng.
- Yên tâm, vợ Tịnh Tịnh, tôi đã nói rồi, chị đi theo tôi sẽ không có vấn đề.
Hạ Thiên lại tin tưởng mười phần:
- Hơn nữa dù thật sự béo thì tôi cũng có thể làm cho chị gầy xuống, trước đó Tô Tiểu Xán nặng hơn bốn trăm cân, bây giờ chẳng phải chỉ còn chưa đến hai trăm cân sao?
- Phải không? Tô Tiểu Xán kia trước đó béo vậy à?
Thư Tịnh có chút ngạc nhiên, nàng cũng từng gặp qua Tô Tiểu Xán, khi đó nàng đến làm người mẫu xe hơi, khi Hạ Thiên cướp nàng đi thì Tô Tiểu Xán đứng ngay bên cạnh.
- Ừ, Tô Tiểu Xán là một người rất mập.
Hạ Thiên khẽ gật đầu. Bạn đang đọc truyện được tại
- Vậy cậu giúp anh ta giảm béo thế nào? Cho uống thuốc sao? Ôi, nếu là có thuốc như vậy, cậu sẽ phát tài.
Thư Tịnh có chút hưng phấn.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi đã phát tài từ lâu rồi.
Hạ Thiên không nhịn được phải nói.
- À, tôi quên.
Thư Tịnh lập tức mất hưng phấn.
- Thật ra tôi dùng ngân châm giúp Tô Tiểu Xán giảm béo, nhưng tôi cũng biết thuốc giảm béo. À, tôi nghĩ vài ngày nữa sẽ chỉ cho mỹ nữ tỷ tỷ cách điều chế, để chị ấy lấy thuốc giảm béo đi bán, sau này sẽ có nhiều tiền để tôi nuôi vợ...
Hạ Thiên lầm bầm nói.
- Cậu còn muốn nuôi thêm nhiều vợ sao?
Thư Tịnh bĩu môi, nàng tức giận cắt đứt lời Hạ Thiên:
- Đã bao nhiêu rồi mà còn ham nữa?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị nghi oan cho tôi, tôi nghe nói mỗi năm có thêm vài trăm ngàn dân, tôi mới có hơn mười bà vợ mà thôi.
Hạ Thiên nghiêng trang trả lời.
- Cậu mới có mười mấy...
Thư Tịnh chợt nổi giận:
- Tôi muốn cắn chết cậu.
Thư Tịnh hôm nay có chút men say, mà tối nay cũng không bình thường, nàng nói muốn cắn thì há miệng cắn thật, nhưng nàng chợt phát hiện mình không cắn trúng thứ gì, ngược lại môi anh đào còn bị hắn hôn lên, sau đó cả hai bắt đầu hoạt động tấn công bằng miệng.
Thư Tịnh bị hôn đến mức hồ đồ, vì vậy nàng căn bản không biết Hạ Thiên đã không cùng nàng tản bộ mà chạy nhanh về phía trước, chỉ sau giây lát đã đến khách sạn Khải Duyệt.
- Cho chúng tôi đặt phòng.
Mãi đến khi âm thanh của Hạ Thiên vang lên thì Thư Tịnh mới tỉnh táo lại, nàng vội vàng tiếp lời:
- Tôi đặt phòng, tôi họ Thư, phòng trăng mật.
Vài phút sau Hạ Thiên và Thư Tịnh vào phòng trăng mật, bọn họ đóng cửa, sau đó hắn ôm nàng ném xuống giường.
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta bắt đầu tuần trăng mật.
Hạ Thiên nói xong thì cúi đầu hôn lên cổ trắng của Thư Tịnh, hai tay cũng bắt đầu tuần tra tới lui
- Không phải một tuần, là một đêm...
Thư Tịnh khẽ than một tiếng, nàng thì thào, một tối mà nào phải là cả tuần trăng mật?
Nàng tin sắc lang Hạ Thiên ngày mai sẽ đến với người phụ nữ khác mà thôi.
Cảm giác khác thường từ các bộ vị trên cơ thể bùng lên, nhanh chóng lan tràn toàn thân, Thư Tịnh nhanh chóng thất lạc, nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều mà bám víu lấy kế hoạch trước đó của mình, nàng muốn có một buổi tối vui vẻ.
Hai chân thon dài không biết đã quấn lên lưng Hạ Thiên từ khi nào, giây phút đau đớn ngắn ngủi trôi qua, cảm giác trùng kích thật sự làm cho Thư Tịnh có một đêm mê người không thể quên, đêm đó bọn họ thật sự không thể phân chia, một đêm mật ngọt.
Sáng sớm Thư Tịnh vô lực ghé vào lòng Hạ Thiên, nàng khẽ nỉ non:
- Bây giờ thứ gì tôi cũng đã cho cậu, cậu đừng quên lời hứa làm giấy kết hôn, đừng làm hàng giả, tôi muốn dùng nó để về gạt bố...
Thư Tịnh càng nói càng nhỏ, cuối cùng ngủ say.
...
Cùng là buổi sáng hôm đó.
Chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Thần Y là Diệp Mộng Oánh quyết định mở hội nghị tổng bộ.
Có một trăm trên phóng viên kéo đến, truyền hình trực tiếp trên tivi, sự kiện lần này liên quan đến tập đoàn Thần Y, cũng liên quan đến Hạ Thiên, thậm chí còn liên quan đến sự kiện ba vị ngôi sao trước đó. Sáng nay hầu như không phải chỉ người trong nước, nước ngoài cũng rất quan tâm.
Mười giờ hội nghị bắt đầu, không có lời mở đầu hay ho, không có lễ khai mạc đặc biệt, Diệp Mộng Oánh chỉ đơn giản nói:
- Tôi là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Thần Y, mọi người có thể đặt bất kỳ câu hỏi nào về tập đoàn Thần Y, tôi sẽ trả lời.