- Không phải, tôi ngủ rất ngon, bây giờ chỉ cần nằm xuống giường là có thể ngủ ngay được.
Liễu Vân Mạn lắc đầu:
- Nhưng bây giờ bận rộn nhiều việc, nhân thủ lại không đủ, tuy tôi đã để cho Mai tam thẩm hỗ trợ tìm người, nhưng muốn có được người thích hợp cũng không dễ dàng, vì vậy mà có rất nhiều việc tôi phải tự mình đi làm, căn bản ít thời gian được ngủ.
Liễu Vân Mạn không đợi Hạ Thiên kịp nói mà tiếp tục:
- Nhưng cũng không có vấn đề gì, bây giờ đã rất khá, sau khoảng thời gian này thì hoàn toàn có thể thả lỏng hơn.
- Chị Vân Mạn, sao hôm qua chị phải chạy sang thành phố bên kia?
Hạ Thiên lại hỏi một câu.
- Tôi đến để tiếp nhận thêm vài đứa bé.
Liễu Vân Mạn đáp lời:
- Bây giờ những đứa trẻ bị vứt bỏ thường dược đưa đến những viện mồ côi cơ nhỡ, nhưng những địa phương đó cũng rất khó khăn, những đứa bé bị bệnh là gánh nặng rất lớn với bọn họ. Vài ngày qua tôi nhận được tin tức viện trẻ mồ côi ở thành phố láng giềng đã không thể nào tiếp nhận thêm trẻ nhỏ, vào không bằng ra, bây giờ cũng không thể nào tiếp tục trị liệu cho những đứa bé. Tôi nghĩ cậu đã trở lại, vì vậy tranh thủ thời gian liên hệ với bọn họ, muốn thu nhận vài đứa bé, tuy bọn họ chấp nhận nhưng còn có nhiều thủ tục, phải mất chút thời gian, vì vậy đến trưa hôm nay mới về.
- Chị Vân Mạn, bây giờ có rất nhiều trẻ nhỏ cần được chữa bệnh sao?
Hạ Thiên liền hỏi.
Liễu Vân Mạn lắc đầu:
- Không nhiều lắm, dù sao cũng mới thành lập chưa lâu, bây giờ những đứa bé ở đây đều là chúng ta chủ động tìm về, chỉ có vài đứa bé bị vứt bỏ thời gian gần đây mà thôi. Bây giờ tổng nhân số là mười bảy, có ba đứa trẻ hoàn toàn bình thường, chỉ là ăn uống không đủ chất mà thôi. Mười bốn đứa trẻ còn lại có một phần bị tàn tật nhưng không nguy hiểm tính mạng, còn có vài đứa trẻ bị bệnh trí mạng nhưng tạm thời đã ổn định. Chỉ có ba đứa bé có tình hình nghiêm trọng, có một bé hôm qua tôi đưa về, nếu cậu bận rộn thì chữa cho ba bé này trước, những bé còn lại chữa trị sau cũng không muộn.
- Không sao, tôi sẽ chữa tốt cho tất cả, bây giờ tôi sẽ bắt đầu.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn đã đến đây, như vậy phải giải quyết cho gọn gàng, như vậy Liễu Vân Mạn cũng không còn khổ sở chăm sóc, vì đứa trẻ bình thường và có bệnh là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
- Bây giờ chúng ta đến xem xét tình huống nhé?
Liễu Vân Mạn suy nghĩ rồi nói.
- Tốt.
Hạ Thiên cũng nhanh chóng muốn làm xong việc.
Dưới sự dẫn đường của Liễu Vân Mạn, Hạ Thiên đi vào trong trạm xá của viện mồ côi cơ nhỡ, tuy trong này không lớn nhưng đầy đủ trang thiết bị, có vài chục giường bệnh, có một bác sĩ và hai y tá, nhưng bây giờ phần lớn là giường trống, chỉ có ba chiếc giường có ba đứa bé, một đứa đang được truyền dịch.
- Liễu tiểu thư.
Bác sĩ thấy Liễu Vân Mạn tiến vào thì dùng giọng khách khí chào hỏi.
- Giới thiệu với các anh chị, đây là Hạ Thiên, các người có lẽ cũng đã từng được nhắc đến tên cậu ấy.
Liễu Vân Mạn giới thiệu thân phận của Hạ Thiên, sau đó lại giải thích với Hạ Thiên:
- Vì tôi biết rõ cậu không thể nào cứ ở đây chữa bệnh cho đám trẻ, vì vậy trạm xá chúng tôi đã chuẩn bị các loại thiết bị, bất cứ lúc nào cũng có hai bác sĩ chuyên khoa và bốn y tá, chia làm hai ca, phụ trách những đứa trẻ này. Mặt khác tôi còn đạt thành hiệp nghị với giám đốc bệnh viện Phụ Nhất, nếu có trường hợp nguy hiểm thì sẽ đưa đến Phụ Nhất giải phẫu, nếu những cuộc giải phẫu thông thường, bọn họ sẽ cung cấp bác sĩ, tóm lại nếu cậu không có mặt ở đây, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp chữa trị cho đám trẻ này.
- Chị Vân Mạn, tôi biết rồi, sau này mỗi tháng tôi sẽ bỏ ra một ngày chữa bệnh cho chúng.
Hạ Thiên nhìn ba đứa trẻ rồi tiếp tục:
- Trước tiên tôi chữa bệnh cho chúng, chị đưa tất cả những đứa trẻ khác đến đây.
- À, được.
Liễu Vân Mạn thấy Hạ Thiên đồng ý thì nhanh chóng lên tiếng với vị bác sĩ và y tá trong phòng:
- Các anh chị phối hợp bên cạnh Hạ Thiên là được.
- Vâng, Liễu tiểu thư.
Ba người đồng thanh đáp, ánh mắt nhìn Hạ Thiên có chút sùng bái, vì trong giới y học ở thành phố Giang Hải, Hạ Thiên đã sớm là truyền kỳ.
Hạ Thiên đã lấy ra ngân châm, hắn đi đến bên giường của đứa bé đang được truyền dịch, sau đó bắt mạch, đâm vài châm lên người đối phương, sau đó lại kéo kim truyền dịch ra, tiếp tục thi châm.
Mười phút sau, Hạ Thiên bắt đầu di dời trận địa, chữa bệnh cho đứa trẻ thứ hai.
Hạ Thiên tổng cộng mất hơn hai mươi phút chữa trị cho ba đứa trẻ này, những đứa trẻ còn lại cũng mất khá nhiều thời gian, đặc biệt là vài đứa bé tàn tật, muốn trị liệu thật ra càng phiền toái hơn. Khi hắn chữa trị tốt cho tất cả, gồm ba đứa trẻ bị thiếu dinh dưỡng được hắn cho vài châm, lúc này đã hơn bảy giờ tối, toàn bộ quá trình Hạ Thiên mất hơn ba giờ.
- Đã trễ vậy rồi à?
Hạ Thiên thu hồi ngân châm rồi lầm bầm.
Bầu không khí trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc này trong phòng không chỉ là Liễu Vân Mạn và vị bác sĩ y tá kia nữa, còn có những nhân viên chăm sóc đám trẻ, tổng cộng là mười mấy người, ai cũng tận mắt nhìn thấy y thuật thần kỳ của Hạ Thiên, mà y thuật thần kỳ này thật sự làm cho bọn họ rất phấn chấn, vì bọn họ cảm thấy mình cùng Hạ Thiên tạo ra một kỳ tích vĩ đại.
- Chị Vân Mạn, chúng ta trở về đi.
Hạ Thiên cũng không chú ý đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt của đám người, hắn chỉ lười biếng hỏi một câu.
- Không cần đi về, tôi có chỗ ở trong này.
Liễu Vân Mạn khẽ nói:
- Như thế này nhé, chúng ta đi ăn chút gì đó, sau đó nghỉ ngơi, tôi cũng có chút mệt mỏi rồi.
- Được rồi.
Hạ Thiên cảm thấy không có vấn đề.
Liễu Vân Mạn lúc này quét mắt nhìn mọi người rồi lên tiếng:
- Thời gian không còn sớm, mọi người nên đi ăn, sau đó nghỉ ngơi, có lẽ tối nay mọi người sẽ ngủ an tâm hơn.
Mọi người đều đều đồng ý, vẻ mặt ai cũng rất vui sướng. Liễu Vân Mạn nói không sai, những đứa trẻ này được chữa hết bệnh, lúc này bọn họ hoàn toàn có thể ngủ ngon.
Liễu Vân Mạn cũng không dừng lại, nàng đưa Hạ Thiên đi đến căn tin cách đó không xa, phân phó đầu bếp nấu vài món.
- Hạ Thiên, khi nào thì cậu đi?
Lúc ăn cơm Liễu Vân Mạn khẽ hỏi.
- Vài ngày nữa tôi sẽ đến Thanh Phong Sơn, sau đó quay về sẽ chẳng đi đâu nữa.
Hạ Thiên trả lời.
- Thật sao?
Liễu Vân Mạn tỏ ra vui mừng:
- Sau này cậu vẫn ở lại Giang Hải sao?
- Đúng vậy, đợi đến khi nhà trên Thần Tiên đảo xây xong, chúng ta sẽ đến đó ở.
Hạ Thiên gật đầu nói.
- Đến khi đó thì quá tốt.
Liễu Vân Mạn lộ ra vẻ mặt mơ ước, nàng cũng không muốn như bây giờ, lâu lâu mới gặp chồng một lần. Tuy nàng không phải loại phụ nữ không có đàn ông thì khó sống được, nhưng nàng cũng không muốn đàn ông của mình vài tháng mới gặp lại một lần.
Nàng thấy lý tưởng nhất chính là, có thể làm công tác riêng của mình, khi nào nàng nhớ hắn thì có thể về bên cạnh, nàng mệt mỏi cũng cần hắn an ủi.
- Chị Vân Mạn, chị cứ yên tâm, nhanh thôi, vài tháng nữa là xong rồi.
Hạ Thiên rất tin tưởng.
- Ừ, tôi tin cậu.
Liễu Vân Mạn khẽ gật đầu.
Liễu Vân Mạn trầm mặc một lúc rồi dịu dàng hỏi:
- Đúng rồi, khi nào cậu đến Thanh Phong Sơn? Cô cô cũng luôn ở đó.
- Hai ba ngày nữa. - .
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên, hắn lấy ra xem rồi chợt ngây người, mới nói đến Liễu Mộng thì nàng đã điện thoại đến.
- Chị Mộng, chị không đóng phim sao?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi hỏi một câu.
- Tiểu bại hoại, cậu không phải nói đến tìm chị sao? Thế nào còn chưa tới? Nếu kéo dài vài ngày nữa thì chị sẽ nổi giận.
Liễu Mộng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng tỏ ra rất mất hứng.
- Chị Mộng, tôi vừa mới về thành phố Giang Hải, còn có chút việc cần làm, bây giờ sẽ đi.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Gạt người, bây giờ cậu chắc chắn đang ở bên cạnh một cô gái nào đó.
Liễu Mộng thở phì phò nói:
- Tóm lại chị mặc kệ, ngày mai cậu phải đến tìm chị, nếu không chị sẽ chẳng chơi với cậu.
- Được rồi, Chị Mộng, ngày mai tôi sẽ đến tìm chị.
Hạ Thiên không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đồng ý, hắn cảm thấy chị Mộng gần đây thật sự không phân biệt trái phải gì cả.
- Hì hì, coi như cậu ngoan, còn nữa, tiểu bại hoại, cậu thật ngốc, bây giờ là buổi tối, tất nhiên không quay phim, tôi lên núi tìm chị Nguyệt, ngày mai tôi chờ cậu đến chơi.
Liễu Mộng lập tức vui vẻ, nói xong thì cúp điện thoại.
Hạ Thiên nhìn Liễu Vân Mạn, hắn có chút bất đắc dĩ:
- Chị Mộng nổi giận, vì vậy ngày mai tối sẽ lên Thanh Phong Sơn.
Vì kế hoạch không thể không thay đổi, Hạ Thiên vốn định đi chơi với Vương Tiểu Nha, sau đó còn cùng đến với Tiểu Kiều, ăn sạch Tiểu Kiều, nhưng vì một cuộc điện thoại của Liễu Mộng mà thay đổi.
Sau khi ăn tối xong, Liễu Vân Mạn đưa Hạ Thiên vào chỗ ở của mình, cũng không phải là phòng tập thể, chính là phòng làm việc của hiệu trưởng, bên trong có phòng ngủ, bây giờ nàng ở đây.
Mà Hạ Thiên bắt đầu liên tục gọi điện thoại, trước tiên gọi cho Tống Ngọc Mị, nói ngày mai sẽ đi Thanh Phong Sơn, sau đó điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều và Lãnh Băng Băng, cuối cùng là điện thoại cho Vương Tiểu Nha, nói cho nàng biết, sau khi xuống núi sẽ đi chơi, thời gian điện thoại là hơn nửa giờ.
- Chị Vân Mạn...
Hạ Thiên vừa đặt điện thoại xuống thì ngẩng đầu nhìn Liễu Vân Mạn, hắn định nói gì đó nhưng chợt ngẩn ngơ.
Liễu Vân Mạn rõ ràng vừa tắm xong, nàng mặc trên người một bộ áo tắm, nhưng bộ quần áo này khá mỏng, căn bản bộc lộ nhiều bộ vị trước mặt Hạ Thiên.
- Mai cậu phải đi sớm, đêm nay chúng ta ngủ sớm một chút.
Liễu Vân Mạn dịu dàng nói, áo tắm khẽ chảy xuống.