Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Ký hay không cũng chẳng có vấn đề.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Tôi có thể chữa cho con của các vị hết bệnh bại não, cũng sẽ biến con của anh chị trở thành kẻ bại não, nếu đổi ý thì tôi sẽ xử lý.

Hạ Thiên nói xong thì dùng châm đâm lên đầu của Bành Tiểu Đông.

- Bành tiên sinh, chuyện hiệp nghị chúng ta sẽ nói sau.

Liễu Vân Mạn cũng nói một câu, nàng thật sự không ngờ đến câu uy hiếp của Hạ Thiên, nhưng như vậy mới thật sự đúng với tính cách của hắn.

Bành Tuấn Tài gật đầu, không nói gì nữa, chỉ là dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Hạ Thiên đang thi châm. Mạnh Tiểu Mi cũng giống như vậy, tuy có lời đồn y thuật của Hạ Thiên rất thần kỳ, bệnh nào cũng chữa hết, nhưng lời đồn là một chuyện, có thật hay không lại là chuyện khác, bọn họ chỉ có thể tận mắt thấy con được chữa tốt mới an tâm.

Bành Tuấn Tài và Mạnh Tiểu Mi đều rất căng thẳng, mà dù là Liễu Vân Mạn đứng bàng quan hay Hạ Thiên đang thi châm cũng đều cảm thấy rất bình thường. Liễu Vân Mạn tất nhiên tuyệt đối tin tưởng y thuật của Hạ Thiên, mà Hạ Thiên thì càng tin vào chính mình. Thực tế dù là trên người đứa bé Bành Tiểu Đông có rất nhiều căn bệnh khác, nhưng đối với Hạ Thiên thì không phải là vấn đề.

Chưa đến mười phút sau, Hạ Thiên đã thu hồi ngân châm, sau đó nói với Liễu Vân Mạn:

- Chị Vân Mạn, tôi đến chỗ Tiểu Kiều trước đây.

- Ừ, được.

Liễu Vân Mạn dịu dàng đồng ý.

Khi thấy Hạ Thiên đột nhiên đi ra, Bành Tuấn Tài và Mạnh Tiểu Mi chợt không có phản ứng kịp thời, mãi mười giây sau bọn họ mới nhìn về phía Liễu Vân Mạn, đồng

thanh nói:

- Liễu tiểu thư, Hạ thần y thế nào...

Liễu Vân Mạn tất nhiên hiểu hai người bọn họ muốn nói gì, vì vậy mà bọn họ chưa dứt lời thì nàng đã nói:

- Bành tiên sinh, Mạnh tiểu thư, bệnh của con hai anh chị đã được chữa xong, nếu anh chị không tin thì có thể đến bệnh viện kiểm tra, hoặc là kiểm tra ở trong bệnh viện của chúng tôi nơi đây, chúng tôi có đầy đủ các thiết bị, trước kia tôi cũng là bác sĩ về thần kinh.

- Đã tốt rồi?

Mạnh Tiểu Mi thật sự có chút khó tin, sau đó nàng vội vàng đi đến bên giường, đỡ con mình ngồi lên. Khi nàng thấy con mình có thể ngồi vững trên giường thì nước mắt rơi như mưa, vài năm bôn ba, bây giờ nàng thật sự cảm thấy rất đáng giá.

Bành Tuấn Tài thấy tình huống như vậy thì cũng cực kỳ kích động, hắn nhìn Liễu Vân Mạn mà dùng giọng run rẩy nói:

- Không...Không cần kiểm tra, tôi tin Liễu tiểu thư.

- Bành tiên sinh, hai anh chị cứ xem lại con mình, tôi về phòng làm việc của mình, nếu chút nữa Bành tiên sinh có rãnh, làm phiền đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi có một số việc cần thương lượng với Bành tiên sinh.

Liễu Vân Mạn mỉm cười, sau đó nàng đi ngay.

Hạ Thiên trở lại biệt thự của Kiều Tiểu Kiều thì không thấy Kiều Tiểu Kiều, trong biệt thự chỉ có một người, chính là Cố Hàm Sương.

- Sương nha đầu, biết mọi người đi đâu không?

Hạ Thiên liền hỏi. Bạn đang đọc truyện được tại

- Thiếu gia, các vị phu nhân đến trường học.

Cố Hàm Sương trả lời.

Hạ Thiên lắng nghe Cố Hàm Sương nói một lúc, cuối cùng mới hiểu, hôm nay là ngày đầu tiên công chúa Sama đến trường, vì vậy Kiều Tiểu Kiều rất ít khi đến trường cũng đi theo. Kiều Tiểu Kiều đi thì Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng không thể ở lại trong biệt thự, mà Tiểu Yêu Tinh nhàm chán cũng chạy đi. Gần đây Tiểu Yêu Tinh không những làm thân với công chúa Sama, còn rất quen thuộc với Triệu Thanh Thanh, điều này cũng là bình thường, vì hai người vốn là chị em họ.

- Sương nha đầu, xem ra chị là người ngoan nhất, biết ở lại chờ tôi.

Hạ Thiên ôm lấy Cố Hàm Sương, hai tay bắt đầu lục lọi trên người nàng. Trước tiên hắn lột trần nàng, sau đó bắt đầu tấn công.

Cố Hàm Sương vốn xinh đẹp tuyệt trần, nàng bị Hạ Thiên làm cho đỏ mặt tía tai, vì vậy mà càng thêm mê người, vô tình nàng sinh ra xúc động muốn lột trần Hạ Thiên. Sau đó Hạ Thiên ôm nàng lên lầu, đặt xuống giường.

- Sương nha đầu, thấy chị ngoan như vậy, tôi quyết định sớm ban thưởng.

Hạ Thiên mở miệng nói.

Cố Hàm Sương nhắm cặp mặt đẹp, không nói gì, nàng đã dự liệu được sự việc gì sắp phát sinh.

Ngay sau đó một thứ gì đó cứng ngắc đâm vào người, Cố Hàm Sương không khỏi trừng mắt, nàng buồn bực nhìn Hạ Thiên, hôm nay thiếu gia làm gì vậy.

Thứ đâm lên người Cố Hàm Sương chính là một vật nhỏ lạnh như băng, hoàn toàn không phải thứ mà nàng tưởng tượng, đó là một cây ngân châm. Điều này làm cho nàng cảm thấy không rõ, chẳng lẽ thiếu gia muốn dùng ngân châm để trợ hứng? Nàng và hắn ở cùng nhau chưa lâu nhưng kinh nghiệm lại không tính là ít, đến bây giờ nàng cũng chưa từng thấy thiếu gia dùng ngân châm để trợ hứng.

- Sương nha đầu, vài ngày nữa tôi sẽ đi xa nhà, không thể đưa chị đi, cũng không biết đi bao lâu mới về, vì vậy trước tiên tôi thi triển nghịch thiên đệ ngũ châm cho chị tăng tiến tu vi đến mức Kim Đan Kỳ.

Hạ Thiên lúc này mở miệng:

- À, khi linh khí tiến vào người, chị nhớ vận công.

Cố Hàm Sương nghe nói như vậy thì muốn tìm một lỗ hổng nào đó để chui vào, thì ra Thiếu gia chỉ muốn thi châm cho nàng mà thôi, nàng lại cho rằng hắn sẽ làm chuyện kia, làm nàng phải trông ngóng...

Vô tình hai gò má của Cố Hàm Sương nóng như lửa đốt, tim cũng nhanh chóng gia tốc, đầu óc rối loạn.

- Sương nha đầu, chỉ là Kim Đan Kỳ mà thôi, cũng không cần kích động, đợi đến khi tôi học được đệ lục châm, thất châm, thậm chí là bát châm, chị có thể thật sự trở thành thần tiên.

Hạ Thiên cảm nhận được sóng dao động của Cố Hàm Sương, hắn ở bên cạnh dùng lời nói để trấn an nàng, đồng thời cũng đưa băng hỏa linh khí thông qua ngân châm tiến vào người nàng, để tâm tình hòa hoãn trở lại.

- Tôi biết rồi, cám ơn thiếu gia.

Cố Hàm Sương dù sao cũng là người tu tâm nhiều năm, hơn nữa được Hạ Thiên trợ giúp, tất nhiên sẽ nhanh chóng trấn tĩnh.

- Lúc thi châm chị cần phải giữ sự tỉnh táo, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

Hạ Thiên còn nói.

- À, tôi biết rõ.

Cố Hàm Sương lại gật đầu, lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo.

Hạ Thiên rút ngân châm ra, lại đâm vào, rút ra, đâm vào vị trí khác, lúc này đệ ngũ châm được tái hiện.

Nghịch thiên đệ ngũ châm và tứ châm có chút tương tự, dù là đệ tứ hay đệ ngũ đều có nhiệm vụ hấp thu linh khí, trong lúc thi châm thì đối tượng sẽ là vật thu hút linh khí, dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu linh khí bốn phương tám hướng, nếu nói khác nhau thì đệ ngũ châm hấp thu nhiều hơn.

Cũng như đệ tứ châm, khi Hạ Thiên thi châm cũng hấp thu được nhiều linh khí, nói cách khác, cũng giống như trước, hắn thi châm càng nhiều thì công lực càng tinh tiến.

Khi công lực tăng trưởng, thời gian hắn thi triển đệ ngũ châm sẽ ngày càng ngắn.

Tất nhiên đối với đệ ngũ châm lần đầu tiên phải mất cả buổi tối, dù thời gian có rút ngắn lại một chút nhưng cũng không lâu, vì vậy mà Thiên bắt đầu thi châm cho Cố Hàm Sương từ đầu giờ chiều, đến khi kết thúc đã hơn mười giờ tối.

- Sương nha đầu, chị tiếp tục giữ ổn định tu vi Kim Đan Kỳ, tôi đi ra ngoài, yên tâm, sẽ không ai quấy rầy chị.

Hạ Thiên thu hồi ngân châm rồi mở miệng phân phó, sau đó đi ra.

Đi vào phòng khách, Hạ Thiên nghe được âm thanh có chút bất mãn của Kiều Phượng Nhi:

- Này, lưu manh đáng chết về khi nào vậy?

- Cô quan tâm tôi về khi nào làm gì? Tôi cũng không quan tâm cô về khi nào.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Dù sao tôi cũng về trước anh.

Kiều Phượng Nhi hừ một tiếng, nàng dùng ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên:

- Cũng có chút kỳ quái, lưu manh anh sao lại quay về? Đã trễ thế này rồi, anh phải ở bên ngoài lêu lổng với người phụ nữ khác mới đúng chứ?

- À, tôi đói bụng, muốn ăn chút gì đó.

Hạ Thiên không muốn tranh chấp với Kiều Phượng Nhi, hắn cũng lười nói cho nàng biết, hắn đã về từ lâu rồi.

- Muốn ăn thì tự làm, tôi không rãnh nấu cho anh ăn.

Kiều Phượng Nhi căm giận nói, lưu manh này thật sự quá đáng ghét, thường xuyên lừa gạt đe dọa và chiếm tiện nghi của nàng, mà chẳng có chút trách nhiệm nào.

- Vì cái gì nha hoàn của vợ mà không nghe lời tôi?

Hạ Thiên không khỏi lắc đầu, A Cửu không nghe lời, Kiều Phượng Nhi này cũng vậy.

Ôi, ai bảo những cô vợ này tìm phải những nha hoàn cứng đầu, như Sương nha đầu có phải là hay không?

Kiều Phượng Nhi không nhịn được phải phản bác:

- Nha hoàn của anh nghe lời như vậy, sao không nói cô ấy nấu cơm cho?

- Nha hoàn của tôi đang luyện công, tôi giúp chị ấy hộ pháp, nha hoàn thành thật mới có lợi, cô xem Sương nha đầu ngoan ngoãn như vậy thì sẽ có thể trường sinh bất lão, mà cô không ngoan, vài năm sau sẽ già chát. Đến khi đó dù Tiểu Kiều không đuổi cô đi, cô cũng sẽ không thể làm nha hoàn, vì sắp toi đến nơi rồi.

Hạ Thiên vừa tán thưởng Cố Hàm Sương vừa đả kích Kiều Phượng Nhi.

- Anh mới là người già.

Kiều Phượng Nhi căm giận nói:

- Mỗi ngày anh đều lêu lổng với nhiều người phụ nữ, một ngày nào đó anh sẽ bất lực, đến lúc đó dù Kiều tiểu thư có muốn anh, anh cũng xấu hổ khi ở lại.

- Tôi sẽ không già, nhưng cô nhất định sẽ biến thành bà già.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Nhưng cô nếu ngoan hơn một chút, tôi sẽ xem xét tẩy tủy cho cô, nếu ngoan hơn thì sau này biết đâu sẽ trường sinh bất tử như Sương nha đầu, vì vậy cô có già hay không là phụ thuộc vào sự ngoan ngoãn của mình.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói:

- Anh là lưu manh đáng chết, anh uy hiếp tôi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui