Hai ngày giết ba người?
Trước đó còn có người muốn xem náo nhiệt, bây giờ ai cũng dựng tóc gáy, mỹ nữ kia không muốn giết bọn họ đấy chứ?
Nghiêm Tiểu Sinh mặt mũi đầy hơi rượu chợt cảm thấy không đúng, hắn rút súng chỉa vào Dạ Ngọc Mị:
- Không được nhúc nhích, nếu không tôi bắn chết cô.
Những người này không phải ai cũng có súng, thực tế đám người kia chỉ có một khẩu súng, chính là súng của đồn trưởng Nghiêm Tiểu Sinh, bây giờ thấy Nghiêm Tiểu Sinh chĩa súng vào Dạ Ngọc Mị, ai cũng thở ra.
Nhưng lúc này tiếng kêu thê lương lại làm cho đám người vừa thở phào nhẹ nhõm cảm thấy sợ hãi.
- Á...
Nghiêm Tiểu Sinh kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, cổ họng bùng máu, lần này ai cũng thấy cổ họng hắn có một lỗ nhỏ.
- Lại giết một người, à, bốn năm rồi.
Hạ Thiên ra vẻ hài lòng:
- Này, Bánh Bao Lớn, chị giết người có tính chất dã man, lần đầu tiên tôi thấy có kẻ giết người bằng hột tiêu, tôi cũng không giết người như vậy bao giờ.
Hột tiêu giết người?
Điều này...Đây là chuyện người ta có thể làm sao?
Lúc này dù là đám người Nghiêm Trường Lâm hay đám người trong nhà hàng, ai cũng cực kỳ sợ hãi, mà tiếng thét sợ hãi cũng bùng lên.
- Quỷ...Quỷ giết người rồi.
Có người kêu lớn, đúng là Tam Tử, lúc này hắn thật sự cảm thấy Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị là quỷ, vì hắn tận mắt thấy Nghiêm Thiên Long lái xe đâm chết Hạ Thiên, cũng thấy Hạ Thiên văng xa vài chục mét. Bây giờ hắn thấy vài người chết đi không hiểu nguyên nhân, là những chuyện mà không ai có thể tưởng tượng được, vì vậy hai người
kia nhất định là quỷ.
Tam Tử hô lên, điều này càng làm cho đám người bị hù dọa nãy giờ càng thêm vỡ mật, vì vậy mà bọn họ sợ hãi gào lên rồi chạy thục mạng, ai cũng nhào về phía cửa quán ăn.
Chỉ một lát sau trong quán ăn không còn ai, thậm chí cả ông chủ cũng chạy mất, cũng chỉ còn Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị ở lại, tất nhiên còn có ba thi thể trên mặt đất.
- Bánh Bao Lớn, tôi sẽ giam chị bốn năm.
Hạ Thiên tiếp tục ăn, vừa đùa giỡn Dạ Ngọc Mị.
- Cậu không hại người khác sao?
Dạ Ngọc Mị phản kích, nói xong thì nhìn ba thi thể nằm trên mặt đất.
Dạ Ngọc Mị chỉ giết hai người, mà người thứ ba không phải do nàng giết, chính là Nghiêm Trường Lâm.
- Bánh Bao Lớn, không phải tôi giết hắn, hắn bị người ta giết chết.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn thật sự cũng không nói xạo, vì Nghiêm Trường Lâm thật sự bị kẻ khác giết chết, vì Nghiêm Trường Lâm ngã khi mọi người bỏ chạy, vì thế mà bị vài chục người chạy qua giẫm đạp chết tươi.
- Nếu cậu không dùng hột tiêu bắn trúng đầu gối hắn, hắn sẽ ngã xuống sao? Nếu không ngã thì sẽ bị chết sao?
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:
- Cuối cùng hắn là bị cậu giết.
- Tôi chỉ thử cảm giác dùng tiêu đánh người mà thôi, đến khi hắn ngã xuống và bị người ta giẫm chết, đó là vấn đề của hắn, chị xem, tôi có ngã xuống và bị giẫm đạp cũng không chết được.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tóm lại chị phải nhớ, chị đã giết bốn người rồi.
- Chẳng qua chỉ là đám phàm nhân ti tiện mà thôi.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
- Này, chị đừng dùng chữ phàm nhân ti tiện có được không? Tuy đám người bị giết thật sự không tên nào tốt nhưng chị đừng nói phàm nhân này nọ, chị có biết nói vậy là rất đáng ghét không?
Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn ghét nhất là hạng phụ nữ xem thường từ trong khung xương, không phải chỉ là tu tiên sao? Tu tiên cũng không có gì là ngon lành, vì
hắn có nha hoàn là người tu tiên.
Dạ Ngọc Mị cũng không trả lời Hạ Thiên, chỉ dùng ánh mắt kinh thường nhìn Hạ Thiên, ánh mắt đó làm cho hắn có chút phát điên, người phụ nữ chết tiệt này dám xem thường hắn.
- Người phụ nữ chết tiệt, cứ đợi đến ngày cầu xin một tên phàm nhân giày vò tha thứ đi.
Hạ Thiên thầm suy nghĩ, điều này làm cho hắn càng thêm quyết tâm, nhất định phải tán đổ người phụ nữ này, sau đó hung hăng ức hiếp nàng, nếu không thật sự không thể nào phát tiết ức chế.
Hạ Thiên cũng không biết khi mình mắng Dạ Ngọc Mị, thì nàng cũng đang thầm nguyền rủa hắn:
- Tên Hạ Thiên khốn nạn này, cứ chờ đấy, khi ta đây tìm được phương pháp quay về, cứ chờ đó mà chịu tội.
Vài chục người ở trên đường hô có quỷ, lại nói quỷ giết người, như vậy sẽ sinh ra hậu quả gì?
Tối hôm đó đám người thị trấn Phong Lâm đã được thể nghiệm cảm giác sợ hãi, sau đó từng nhà đóng cửa lại thật chặt, đến sáng hôm sau chuyện về một đôi quỷ uyên ương giết chết cha con Nghiêm Trường Lâm và Nghiêm Tiểu Sinh đã truyền ra xôn xao khắp thị trấn, rất nhiều người đốt pháo, đốt vàng mã tỏ lòng biết ơn đôi quỷ uyên
ương kia.
Không ít người ở chỗ này cảm thán trời không có mắt thì địa ngục đã có mắt, cha con Nghiêm gia trước nay hoành hành ngang ngược trong thị trấn, dù trên trời không phái thần tiên xuống thanh trừ nhưng địa ngục lại phái hai con quỷ đến xử lý kẻ ác. Một số người đã quyết định, sau này cần phải đốt thêm nhiều tiền, coi như cống cho những con quỷ ác dưới địa ngục. :
- Mày thật sự thấy quỷ sao thằng kia?
Sáng sớm, ông chủ khách sạn hỏi con của mình.
- Bố, con thấy rõ ràng, lúc đó con uống rượu ở đấy, nữ quỷ đặc biệt xinh đẹp...Á...
Tên thanh niên vừa nói xong thì chợt kêu lên thành tiếng.
- Quỷ gì? Quỷ gì?
Ông chủ khách sạn có chút mất hứng.
- Quỷ, trời ơi quỷ, bọn họ, chính là bọn họ...
Tên thanh niên là con của ông chủ khách sạn chỉ vào hai người cách đó không xa.
- Bọn họ là quỷ sao?
Vẻ mặt ông chủ khách sạn chợt biến đổi:
- Tối hôm qua bọn họ ở trong khách sạn của chúng ta, hôm nay vừa mới trả phòng.
Ông chủ khách sạn lập tức mở ngăn kéo:
- Nguy rồi, để xem tối qua bọn họ trả tiền gì?
- Cái gì, cặp quỷ uyên ương kia đến nhà chúng ta cả buổi tối sao?
Đứa con của ông chủ sợ hãi:
- Chỗ ở của chúng ta chẳng phải sẽ là Quỷ Điếm xứng danh sao?
Chắc chắn năm sau ở thị trấn Phong Lâm sẽ có một khách sạn có cái tên rất dọa người, Quỷ Điếm.
Hôm nay Hạ Thiên coi như ăn sáng không tốn tiền, vì vừa đi đến quán ăn sáng đã có người hô lớn:
- Quỷ sứ!
Sau đó người đến ăn điểm tâm đã bỏ chạy, người bán thức ăn cũng bỏ chạy, chỉ để lại một mớ bánh trái, vì vậy mà Hạ Thiên dứt khoát bỏ một mớ vào bọc, vừa đi vừa ăn.
- Cho chị một ổ bánh mì.
Hạ Thiên ăn rồi ném một ổ bánh mì cho Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị cũng không khách khí mà ăn sạch.
Hạ Thiên thầm nói, người phụ nữ này đúng là thứ gì cũng ăn, có nên cho nàng ăn chút xuân dược? Hắn tin với trình độ phối thuốc của mình, tuyệt đối có thể làm cho người phụ nữ này cởi sạch ra chờ lên thớt.
Nhưng nếu làm như vậy thì thần tiên tỷ tỷ sẽ mất hứng, sau khi người phụ nữ này tỉnh lại cũng sẽ liều mạng với hắn, vì vậy hắn quyết định không dùng phương pháp kia, vì thần tiên tỷ tỷ nói không nên dùng sức mạnh, mà phương án vừa rồi hình như cũng có sức mạnh.
- Cho chị một cái!
Hạ Thiên lại ném cho Dạ Ngọc Mị một cái bánh quẩy.
Ăn xong bữa sáng thì Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đã rời khỏi thị trấn Phong Lâm, còn những chuyện vừa phát sinh, giống như không liên quan đến bọn họ.
- Bây giờ còn cách đích cuối cùng xa không?
Đi được một lúc, Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng mở miệng hỏi, tuy nàng vài ngày nay đi bộ cảm thấy rất bình thường, trước đó nàng vẫn luôn bình tĩnh. Nhưng sau khi đi cùng Hạ Thiên một thời gian càng lâu, nàng cảm thấy tên này đáng giận, là loại khốn nạn cần phải sửa trị, nhưng đối với nàng thì trước khi sửa trị hắn phải tìm ra phương pháp quay về, vì ở thế giới này nàng thật sự không thắng được hắn, nàng phải về thế giới kia.
- Đừng nóng vội, hai ba tháng nữa sẽ đến đích.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Nguyệt Thanh Nhã có phải đã nói với cậu là cố ý kéo dài thời gian, để tôi không tìm được biện pháp quay về không?
Dạ Ngọc Mị còn nói thêm.
- Không, thần tiên tỷ tỷ không nói như vậy.
Hạ Thiên phủ nhận ngay.
- Cậu có nghĩ đến vấn đề, Nguyệt Thanh Nhã thích sống ở đại lục Tiên Vân?
Dạ Ngọc Mị cũng không quá lạnh lùng:
- Nếu cậu thật sự thích cô ta, sao không cùng cô ấy sống ở đại lục Tiên Vân? Dù sao cậu cũng căn bản không quan tâm đến thế giới này.
- Này, ai nói tôi không quan tâm đến thế giới này?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Chị không phải vợ tôi, chị cũng không biết về tôi, vì vậy đừng nói bậy bạ.
- Cậu cũng là người không khác gì tôi, cậu cũng không quan tâm đến thế giới này, cậu có thể tùy tiện giết chết bọn họ, trong mắt của cậu thì bọn họ cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:
- Cậu thích hợp đến sống ở đại lục Tiên Vân, nếu đã như vậy thì mau đến giúp tôi tìm phương pháp quay về.
- Này, tôi không giống chị, tôi không giết người như vậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Còn nữa, tôi không xem người ta là con kiến hôi, à, thật ra, tôi còn rất quan tâm đến bọn họ.
- Quan tâm đến bọn họ làm gì?
Dạ Ngọc Mị mỉa mai nói:
- Trừ những bà vợ kia của cậu, cậu còn quan tâm đến ai?
Đúng lúc này một chiếc xe khách chạy qua bọn họ, trên xe còn truyền đến những âm thanh trong trẻo, trên xe có vài hàng chữ lớn, nhà trẻ Phong Lâm, rõ ràng đây là xe đưa đón trẻ em đi học.
Xe khách chạy rất nhanh, hình như căn bản không chú ý đến một chiếc xe tải đang chở nông cụ chạy ra khỏi góc cua phía trước, đợi đến khi lái xe phát hiện ra thì hình như đã không còn kịp. Hai chiếc xe sắp tông vào nhau, một thảm kịch sắp xảy ra.
Đúng lúc này Hạ Thiên lóe lên hiện ở giữa hai chiếc xe, hắn đưa hai tay ra chống lên hai chiếc xe, sau đó nói với Dạ Ngọc Mị:
- Này, thấy không, tôi rất quan tâm đến sống chết của bọn họ.