- Bắt đầu từ Hoàng Tĩnh Di và Bạch Vân Sơn.
Dạ Ngọc Mị khẽ nói, nàng đã quyết định cả đời này cố gắng chém giết tất cả đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn, mà đám đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn đến đây chính là mục tiêu đầu tiên của nàng.
Lúc này Dạ Ngọc Mị thật sự không còn coi chuyện đuổi giết đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn là giúp đỡ Hạ Thiên, mà đó chính là mục tiêu của nàng.
- Cũng không hẳn là như vậy.
Dạ Ngọc Mị tự nói với mình, đợi nàng chém giết tất cả đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn ở đây, lại tìm được biện pháp quay về đại lục Tiên Vân, khi đó sẽ đến lúc nàng tính sổ với Hạ Thiên.
Từ khi đi vào thành phố Nhạc Nam, cuối cùng Hạ Thiên cũng có một giấc ngủ ngon, khi tỉnh lại thì đã hơn ba giờ chiều, trong biệt thự không còn ai, Hào Phỉ Phỉ và Liễu Vân Anh chưa trở lại, điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái là không có Dạ Ngọc Mị.
- Người phụ nữ chết tiệt kia không chạy mất đấy chứ?
Hạ Thiên thật sự có chút lo lắng, nhưng khi hắn ngưng thần cảm nhận động tĩnh khắp bốn phía, hắn chợt phát hiện ra Dạ Ngọc Mị.
Hạ Thiên đi ra biệt thự, đi đến bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc, hắn cũng không biết Dạ Ngọc Mị đã đứng đó được bao nhiêu giờ, hắn chỉ có chút hiếu kỳ hỏi một câu:
- Em Chân Dài, nhìn gì vậy, trên núi có anh đẹp trai sao?
Dạ Ngọc Mị không thèm quan tâm đến Hạ Thiên, nàng vẫn lẳng lặng đứng đó, dù tư thái tuyệt đẹp nhưng lại giống như người ở ngoài xa ngàn dặm. Hạ Thiên thấy người phụ nữ này rõ ràng muốn quyến rũ mình, nhưng lại tỏ ra không quan tâm đến mình, đúng là muốn ăn đòn. :
Nhưng bây giờ Hạ Thiên muốn đánh Dạ Ngọc Mị cũng không dễ dàng như vậy, tất nhiên hắn cũng có lòng tin, hắn chỉ cần thi triển được nhiều hơn năm châm, có thể lợi hại hơn Dạ Ngọc Mị, đến khi đó hắn có thể mang theo vợ và nha hoàn đi ức hiếp Dạ Ngọc Mị, muốn đánh đối phương cũng không khó.
Hạ Thiên nhìn theo ánh mắt Dạ Ngọc Mị, nhìn về phía Thần Sơn, ánh mắt rơi lên Thiên Thần Đỉnh, sau đó lầm bầm:
- Không có anh đẹp trai, chỉ có một ông già.
Lúc này trên Thiên Thần Đỉnh thật sự có vài người, điều này cũng không có gì là lạ, vì mỗi ngày đều có người lên du lịch ở Thần Sơn, hơn nữa nhân số cũng không ít, tất nhiên đến khi trời tối thì trên núi căn bản không có người.
- Em Chân Dài, chẳng lẽ lão già kia là tình nhân của chị? Hừ, gọi là lão tình nhân, tất nhiên phải là tình nhân già lão, nhưng này Em Chân Dài, ánh mắt của chị quá kém, chị muốn tìm tình nhân cũng nên tìm người giống tôi, vì tôi đẹp trai hơn nhiều, chị xem...
Hạ Thiên muốn trêu chọc Dạ Ngọc Mị, nhưng lúc này hắn còn chưa dứt lời thì nàng đã xoay người, hai luồng hàn quang từ trong mắt nàng bắn ra.
Không thể không nói Dạ Ngọc Mị khôi phục lại công lực như xưa và lực sát thương mạnh hơn hẳn, vì vậy Hạ Thiên không khỏi ngẩn ngơ, lời nói trêu chọc cũng không thể tiếp tục.
- Nhàm chán.
Dạ Ngọc Mị nói ra hai chữ lạnh băng, sau đó xoay người đi về phía biệt thự, bộ dạng không thích đứng cùng với Hạ Thiên.
- Em Chân Dài, chị không dùng cơm sao?
Hạ Thiên nhìn bóng lưng Dạ Ngọc Mị rồi nói một câu:
- Tôi định đi ăn lẩu, chị có đi không?
- Cậu muốn hạ độc tôi nữa sao?
Dạ Ngọc Mị dừng bước nhưng không quay đầu, nàng lạnh lùng hỏi.
- Tất nhiên là không, tối qua tôi đã hạ độc rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Cậu.
Dạ Ngọc Mị chợt xoay người dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Cậu còn dám hạ độc tôi?
- Ủa, trước đó tôi chưa nói cho chị biết sao?
Hạ Thiên gãi gãi đầu, sau đó tỏ ra vô tội:
- Xem ra là tôi quên chưa nói, nhưng chị cũng đừng lo lắng, bây giờ độc sẽ chưa bộc phát, vì tôi đã phát minh ra một loại độc dược mới, gọi là độc dược đúng giờ.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Chị yên tâm, độc dược đúng giờ này tuy không khác gì bom hẹn giờ nhưng không nằm trong Kim Đan, mà nằm ở một vị trí bí ẩn trong kinh mạch của chị, chị tốt nhất không nên đi tìm nó, nếu chị tìm được, sợ rằng sẽ nổ sớm, như vậy chị sẽ trúng độc.
- Ngoài những thủ đoạn hèn hạ như vậy, cậu nói xem, cậu còn làm gì nữa?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, bộ dạng hèn mọn.
- Này, chị nói gì vậy? Tôi hỏi chị, ngoài tôi ra, ai có thể chữa Kim Đan đã vỡ cho chị? Ngoài tôi ra, ai có thể thanh trừ âm hỏa cho chị? Ngoài tôi thì ai có thể làm cho công lực của chị tăng tiến như vậy? Hôm qua chị còn chưa đến Kim Đan Kỳ, bây giờ chỉ kém Nguyên Anh một bước, đây là thủ đoạn hèn hạ sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Tôi nói cho chị biết, tôi không gì không làm được, vì vậy thủ đoạn gì tôi cũng có.
Dạ Ngọc Mị định phản bác nhưng lúc này phát hiện mình không thể nói gì hơn, năng lực thần kỳ của Nghịch Thiên Bát Châm thật sự không thể thay thế, thậm chí nàng còn cảm thấy tên khốn kia nếu ở đại lục Tiên Vân, chỉ sợ cũng sẽ có cuộc sống rất thoải mái.
Với năng lực thần kỳ của hắn, sợ rằng sẽ được tất cả môn phái cung phụng, tất nhiên cũng có vài môn phái tu tiên sẽ xử lý hắn, vì năng lực của hắn là tai nạn với các môn phái tu tiên.
- Còn nữa, nếu tôi muốn hạ độc chị, tôi còn nhiều biện pháp, Bạch Vân Sơn tối hôm qua không phải thiếu chút nữa bị tôi độc chết sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Chị chắc chắn sẽ không biết tôi hạ độc hắn thế nào?
- Cậu không phải dùng ngân châm đâm hắn sao?
Dạ Ngọc Mị hừ nhẹ một tiếng.
- Với ánh mắt của chị, cũng chỉ có thể thấy được điểm này mà thôi.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Tôi đã hạ độc người kia ba lượt, ngân châm đâm vào lòng bàn tay chỉ là một lần mà thôi.
- Còn hai lần nữa?
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng không khỏi hỏi một câu.
- Không biết sao? Lần đầu tiên chính là hai lần đối chưởng trước đó, thật ra trong lòng bàn tay tôi đều có độc, chất độc này có thể rót vào thông qua làn da.
Hạ Thiên có chút đắc ý:
- Lần thứ hai tôi dùng mê dược, đóng băng chúng lại, sau đó để nổ ra, tình huống giống như không có gì nhưng thực tế trong không khí có mê dược, Bạch Vân Sơn không phát hiện ra, vì vậy hít vào hơi nhiều.
Hạ Thiên nói đến đây thì nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Thật ra nếu tôi muốn hạ độc, bây giờ chị đã hôn mê từ lâu rồi.
- Nếu độc dược của cậu lợi hại như vậy, sao trước kia lại biến thành tên ăn mày?
Dạ Ngọc Mị châm chọc.
- Này, khi đó tôi chưa chế độc, nếu không thì chị toi mạng rồi.
Hạ Thiên có chút mất hứng, người phụ nữ chết tiệt này đúng là, đánh người không đánh mặt, bây giờ còn dám khoe khoang sự kiện kia.
Dạ Ngọc Mị cũng không nói lời nào, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, điều này làm cho Hạ Thiên rất bực bội, hắn phát hiện mình sinh ra một cảm xúc mãnh liệt, đó là hạ xuân dược cho người phụ nữ này.
Nhưng Hạ Thiên nghĩ đến lời căn dặn của thần tiên tỷ tỷ thì bỏ qua, trước tiên phải lấy nàng làm vợ, sau đó mới bỏ xuân dược.
Hạ Thiên buồn bực duỗi lưng:
- Thôi khỏi, tôi không so đo với chị, bây giờ tôi đi ăn lẩu, chẳng muốn quản chị.
Hạ Thiên nói đi là đi, hắn lóe lên rồi biến mất ở bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc, ngay sau đó đi đến quán lẩu hôm nọ.
- Chào tiên sinh, anh đi mấy người?
Nhân viên phục vụ tiến lên hỏi.
- Một!
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Hôm nay cho lẩu chó.
Nói xong lại có người đến.
- Chào tiểu thư, chị đi mấy người?
Nhân viên phục vụ lại tiến lên chào đón.
- Một!
Người đến không phải là ai khác, chính là Dạ Ngọc Mị:
- Tôi ăn lẩu cá.
- Vâng, tiểu thư.
Nhân viên phục vụ lên tiếng.
- Này, Em Chân Dài, có tiền chưa?
Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi, xem ra người phụ nữ kia thích ăn cá.
- Không, cậu tính tiền.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
- Gọi tôi một tiếng chồng, tôi trả tiền.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Cậu muốn trả hay không cũng được.
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh, nàng rõ ràng không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, cùng lắm thì không trả tiền, có ai ngăn cản được nàng?
Thế giới này không phải không có tiền là không thể sống, Dạ Ngọc Mị không tiền vẫn sống tốt.
- Thôi, mặc kệ chị.
Hạ Thiên quyết định không so đo với Dạ Ngọc Mị, ăn quan trọng hơn, bây giờ hắn đã khá đói rồi.
Một giờ sau.
Nhân viên phục vụ quán lẩu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị, hai người này rõ ràng quen biết nhau nhưng mỗi người ăn một nồi lẩu, điều này còn chưa tính, hai người bọn họ còn không ăn uống lãng phí một chút nào, đúng là có thể ăn uống.
Tất nhiên so ra thì Hạ Thiên ăn nhiều hơn Dạ Ngọc Mị, vì nàng chỉ ăn nồi lẩu bình thường mà thôi, còn Hạ Thiên ăn một nồi lẩu chó và gọi thêm vài chục món ăn không sót một miếng. Rõ ràng ở phương diện ăn Dạ Ngọc Mị cũng không phải tầm thường nhưng Hạ Thiên thì thật sự là vô địch.
Hạ Thiên cuối cùng cũng giúp Dạ Ngọc Mị trả tiền, hắn chẳng phải chưa từng ăn cơm chùa nhưng cũng không thích ăn nhiều. Không phải hắn không có tiền, điều quan trọng là bây giờ hắn cảm thấy ức hiếp bọn họ cũng không có ý nghĩa, vì vậy trừ những khi bọn họ động vào hắn, hắn sẽ không làm gì bọn họ.
Ra khỏi quán lẩu, Hạ Thiên không quay về mà đi đến một tiệm thuốc Trung y.
- Cậu lại muốn chế độc dược nữa à?
Dạ Ngọc Mị vẫn đi theo Hạ Thiên, nhịn không được phải hỏi một câu.
Hạ Thiên không trả lời, hắn đi vào, sau đó đưa đơn dược liệu cho bà chủ:
- Có bao nhiêu bán hết cho tôi.
Bà chủ là một thiếu phụ hơn ba mươi, nàng nhìn qua, ánh mắt không khỏi sáng ngời:
- Sâm núi bao nhiêu năm?
- Tùy tiện, bao nhiêu cũng được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Điền Thất cũng vậy sao?
Thiếu phụ lại hỏi.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy? Không mau đem ra, tôi sang tiệm khác.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn, vừa rồi hắn đã nói rõ, sao người phụ nữ này vẫn không để yên?
- Được, chờ tôi vào phòng lấy ra.
Thiếu phụ đi vào trong, một lát sau mang ra đủ bọc lớn bọc nhỏ.