Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Vợ Mị Nhi, tin tức của chị không sai đấy chứ?

Hạ Thiên lúc này cũng không khỏi ngờ về tin tức của Mị Nhi, Nam Cung Yến sao có thể chết đột ngột như vậy? Cũng quá ly kỳ rồi.

- Nếu cậu không tin thì cứ tự mình đến mà xem.

Mị Nhi tức giận nói:

- Thi thể còn nguyên tại chỗ.

- Vợ Mị Nhi, chị nói rất đúng, tôi hẳn là nên đi xem.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, Nam Cung Yến chết đi quá đột nhiên, cũng quá ly kỳ, hắn phải tự mình đến xem mới được. Nếu Nam Cung Yến thật sự chết vì bị mình lén ám toán thì là chuyện tốt, nhưng nếu chết trên tay người khác thì có chút phiền phức.

- Thì cứ đi đi, chỗ kia cách đây không xa.

Mị Nhi thản nhiên nói.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn lóe người vào trong phòng Y Tiểu Âm:

- Vợ Y Y, chúng ta nên ra ngoài một chuyến.

- Là cậu ra ngoài, không liên quan gì đến tôi.

Y Tiểu Âm thản nhiên nói.

- Vợ Y Y, nơi này không an toàn, tôi phải đưa chị cùng đi.

Hạ Thiên lập tức ôm lấy vòng eo của Y Tiểu Âm, sau đó lóe người ra khỏi phòng.

- Đưa A Cửu theo.

Y Tiểu Âm vội vàng hô lên.

- Tên khốn Hạ Thiên, mau buông tiểu thư ra...

A Cửu lúc này mới xông ra khỏi phòng.

Nhưng A Cửu còn chưa nói dứt lời thì Hạ Thiên đã ở bên cạnh, sau đó hắn vung tay, cũng ôm nàng lên. Nàng lập tức mở miệng mắng:

- Thả ta ra, tên cầm thú vô sỉ này...

- Vợ Mị Nhi, đi thôi.

Hạ Thiên lại không quan tâm đến A Cửu.

- A Cửu, đừng mắng, vô dụng thôi.

Y Tiểu Âm lúc này khẽ nói một câu, bây giờ nàng tương đối trấn định.

A Cửu cuối cùng cũng an tĩnh trở lại, nàng thật ra cũng biết mắng Hạ Thiên là vô dụng, nhưng nàng thật sự không nhịn được phải muốn mắng.

- Vợ Y Y, bây giờ chị rất ngoan, biết không cho nha đầu kia làm phiền tôi.

Hạ Thiên cười hì hì tán thưởng Y Tiểu Âm một câu.

Y Tiểu Âm không quan tâm đến Hạ Thiên, Mị Nhi cũng không cần ai lên tiếng, nàng lóe người đi ra khỏi Y Nhân Các.

Hạ Thiên cũng không nói gì mà lóe người theo sau.

Vài phút sau bọn họ đến bên cạnh thi thể của Nam Cung Yến.

- Cô ta chết rồi sao?

Y Tiểu Âm hô lên kinh ngạc, nàng liếc mắt đã nhận ra thi thể kia chính là Nam Cung Yến hôm qua đến làm phiền bọn họ, nàng cũng coi như đã biết mục đích của Hạ Thiên.

Mị Nhi đuổi nhân viên ở hiện trường đi chỗ khác, Hạ Thiên đã buông Y Tiểu Âm và A Cửu ra, chuẩn bị xem xét cái chết của Nam Cung Yến.

Chỉ sau một lát thì vẻ mặt Hạ Thiên đã trở nên khó coi.

Không vì cái chết của Nam Cung Yến quá phức tạp, mà vì cái chết của nàng quá đơn giản, thực tế không cần một Hạ thần y như hắn khám nghiệm, tùy tiện là người bình thường cũng có thể thấy nàng chết như thế nào. Vì ai cũng có thể thấy rõ cổ họng của Nam Cung Yến bị bóp nát.

Đối với Hạ Thiên thì đây không phải là một tin tức tốt.

Dù trước đó Hạ Thiên cho rằng Nam Cung Yến bị mình lén mưu mô mà chết có khả năng không lớn, nhưng hắn vẫn hy vọng đó là sự thật, nhưng bây giờ thì hắn biết rõ nàng chết đi không liên quan đến mình.

- Thế nào, biết ai sát hại cô ta chưa?

Mị Nhi mở miệng hỏi.

Hạ Thiên lắc đầu, vẻ mặt rất khó coi:

- Trong cơ thể của cô ta không còn chút độc dược nào, kinh mạch cũng không có dấu hiệu bị thương tổn, có thể thấy trước khi chết thì thực lực không hao tổn. Trên người cô ta hầu như không có vết thương khác, chỉ có một vết thương trí mạng ở chỗ này, điều này nói rõ cô ta không có tranh đấu với kẻ địch, nói chung là bị một kích trí mạng. Nói cách khác thì kẻ địch mạnh hơn cô ta rất nhiều. Cô ta là Nguyên Anh trung kỳ, người kia ít nhất cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, hoặc có thể là tu vi cao hơn.

Sau đó Hạ Thiên chợt lắc đầu:

- Nhưng rõ ràng là không có đạo lý, trong mười hai người đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn đến đây đều không vượt qua mức cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, vậy ai có thể giết chết cô ta?

- Có thể là Cơ Thanh Ảnh không?

Mị Nhi suy nghĩ rồi hỏi.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Người phụ nữ kia có thể đơn giản xử lý Nam Cung Yến nhưng chắc chắn không phải cô ta ra tay, nếu cô ta thật sự đến đây thì sẽ đến tìm tôi, hơn nữa nếu nàng xuất hiện ở đây thì tôi có thể nghe thấy hương vị trong không khí...Ủa...

- Sao vậy?

Mị Nhi không khỏi hỏi.

- Trong không khí có một hương vị rất cổ quái, hình như là mùi máu tươi, nhưng hình như cũng không phải.

Hạ Thiên khẽ nhíu mày:

- Tôi sẽ đi xem thế nào.

Hạ Thiên chưa nói đứt lời thì đã biến mất.

Mười giây sau Hạ Thiên về lại sân thượng tòa nhà, vẻ mặt cổ quái.

- Có phát hiện gì sao?

Mị Nhi lại hỏi.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Vợ Mị Nhi, chúng ta về thôi.

Hạ Thiên vừa nói dứt lời thì đã ôm Y Tiểu Âm và A Cửu biến mất.

Trong nháy mắt thì bọn họ đã quay về Y Nhân Các, hắn buông Y Tiểu Âm và A Cửu ra, sau đó ngồi vào trong đình, không nói lời nào, bộ dạng chăm chú như đang suy xét

vấn đề.

- Cậu nghĩ gì vậy?

Mị Nhi thấy Hạ Thiên chăm chú như vậy thì không nhịn được phải hỏi một câu.

- Vợ Mị Nhi, tất nhiên tôi nhớ đến chị.

Hạ Thiên phục hồi tinh thần lại, hắn cười hì hì với Mị Nhi.

- Tôi đang ở đây, cậu có ý nghĩ quỷ quái gì vậy?

Mị Nhi tức giận nói.

Hạ Thiên đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên, chuông điện thoại là một âm thanh quen thuộc:

- Ông xã, điện thoại kìa...

Đây là tiếng chuông điện thoại làm bạn với Hạ Thiên trong vòng vài tháng, bây giờ đã thuộc về Kiều Tiểu Kiều. Hắn tất nhiên sẽ nhận điện thoại không chút do dự:

- Vợ, nhớ anh không? Không cần gấp, vài ngày nữa anh sẽ về Giang Hải.

- Chồng, bây giờ anh còn ở thủ đô chứ?

Kiều Tiểu Kiều khẽ hỏi.

- Đúng vậy, anh đang ở thủ đô.

Hạ Thiên trả lời.

- Đúng rồi, chồng, có chuyện muốn hỏi anh, anh có quen một người tên là Đinh Hương không? Ông ta là nhà giàu nhất thành phố Nhạc Nam...

Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng nói đến chuyện chính sự.

- Vợ, ông già kia làm gì vậy?

Hạ Thiên không đợi Kiều Tiểu Kiều nói xong mà dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Là thế này, Đinh lão tiên sinh kia mời tôi nói một câu với cậu, ông ấy nói sẽ nguyện ý bỏ hết gia sản để đổi lấy thuật trường sinh. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Kiều Tiểu Kiều khẽ nói, nàng sau khi biết được chuyện này từ Kiều Đông Hải thì trong lòng có chút kỳ quái, Đinh Hương sao biết chồng mình có thuật trường sinh? Cũng vì kỳ quái nên nàng mới hỏi thăm Hạ Thiên.

- Lão già kia muốn trường sinh sao?

Hạ Thiên rất mất vui, hắn không có hảo cảm với đối phương, nguyên nhân cũng đơn giản, ai bảo lão già chết tiệt kia trước đó giúp đỡ cho đám đệ tử Phiêu Miểu tiên môn. Nếu trước đó hắn không vội rời khỏi thành phố Nhạc Nam thì đã ra tay bắt lấy lão già kia, bây giờ lão còn muốn trường sinh? Đúng là mơ mộng hão huyền.

Hạ Thiên nghĩ vậy thì nói vào trong điện thoại:

- Vợ, nói lại với ông lão chết tiệt kia, nói rằng chết sớm một chút để đầu thai làm rùa đen, có thể trường sinh.

- Phì.

Kiều Tiểu Kiều ở bên kia cười thành tiếng, đồng thời có chút bất đắc dĩ, chồng nàng nói lời khá cay nghiệt, rõ ràng bảo người ta đầu thai làm rùa đen. Tất nhiên nàng cũng hiểu ý của Hạ Thiên, hắn không có hứng với gia sản của Đinh gia, cũng không muốn cho đối phương thuật trường sinh gì cả.

- Chồng, tôi biết nói với ông ấy thế nào rồi.

Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng cúp điện thoại, bây giờ nàng rất bận, nhóm Diệp Mộng Oánh đã lên Thanh Phong Sơn, vì thế lúc này nàng có rất nhiều việc cần xử lý.

Hạ Thiên cúp điện thoại và thầm nói một câu:

- Lão già chết tiệt kia còn muốn trường sinh, nếu không phải bây giờ mình không có mặt ở Giang Hải, mình sẽ cho đối phương ra đi.

- Bây giờ cậu có tính toán gì không?

Khi thấy Hạ Thiên cúp điện thoại thì Mị Nhi không khỏi hỏi một câu:

- Tuy Nam Cung Yến đã chết nhưng vẫn còn hai người tu tiên nữa, một là Nhiếp Tử Hùng, hai là người giết Nam Cung Yến, cậu định đối phó với bọn họ thế nào?

Mị Nhi dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Nhưng chúng ta chỉ có thể đối phó với Nhiếp Tử Hùng, người xử lý Nam Cung Yến thật sự rất phiền, sợ rằng đối phương cũng không đến gây phiền cho chúng ta.

- Vợ Mị Nhi, điều này rất khó nói, kẻ địch của kẻ địch cũng chưa chắc là bằng hữu.

Hạ Thiên lại lắc đầu:

- Tôi cảm thấy có gì đó là lạ, những tên ngốc này đều đến tìm thần tiên tỷ tỷ sao? Nhưng bây giờ sao tôi thấy có hơn phân nửa không muốn cho thần tiên tỷ tỷ quay về? Nếu xem xét ra thì trước nay trong tám người chỉ có Hàn Minh Phi và Bạch Vân Sơn là miễn cưỡng muốn thần tiên tỷ tỷ quay về, mà sư phụ của thần tiên tỷ tỷ muốn tìm chị ấy về, sao lại đưa đến đây một đám đệ tử thế này? Chẳng lẽ sư phụ của thần tiên tỷ tỷ cũng là thằng ngu?

Ngay sau đó Hạ Thiên lại lắc đầu:

- Không đúng, thần tiên tỷ tỷ có nói, sư phụ của nàng rất lợi hại, không riêng gì tu vi cao, tâm trí cũng hơn người.

- Cậu nói vậy thì rõ ràng rất kỳ quái.

Mị Nhi khẽ vuốt cằm, thật sự là Phiêu Miểu tiên môn mất nhiều tâm cơ để tìm Nguyệt Thanh Nhã, theo lý thì những đệ tử đến tìm Nguyệt Thanh Nhã phải tương đối đáng tin mới đúng. Nếu trong số mười hai tên đệ tử có một vài người xuất hiện dị tâm thì có thể tin được, nhưng nếu trong tám người có sáu người có vấn đề thì không quá bình thường.

- Cũng không biết yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh đang làm gì, đang chạy đi đâu?

Hạ Thiên có chút phiền não, sau đó hắn lắc đầu:

- Thôi bỏ, trước tiên không nghĩ về vấn đề này nữa, nghĩ biện pháp tìm Nhiếp Tử Hùng cái đã.

- Nếu không thì thế này, vợ Mị Nhi, chúng ta thử vận may xem, chúng ta đưa ra chút thông báo, nếu có người biết được đám Quan Kiếm Hùng thì chính là Nhiếp Tử Hùng.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, bây giờ hắn cũng không có ý nghĩ gì tốt, khi vợ Mị Nhi bắt Cát sư đệ thì cũng không ép lấy hình của Nhiếp Tử Hùng, nếu không thì sự việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui