Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Người nhà? Bạn bè?

Trong mắt cô gái mặc cung trang chợt xuất hiện vẻ mê man, sau đó lại tỏ ra suy nghĩ.

Biểu hiện của mỹ nữ mặc cung trang thật sự làm cho người ta nhìn vào cảm thấy ý loạn thần mê, vô tình Diêm Thiết Sơn của tổ trọng án cũng phải ngây người nhìn nàng, không nói được lời nào.

Vô tình trong quán mỳ chợt cực kỳ yên tĩnh, hai mẹ con chủ quán mỳ lúc này cũng im ắng, cũng không nói gì, tất nhiên bọn họ đều đang nhìn cô gái mặc cung trang, vẻ mặt có chút quái dị.

- Ớ!

Mỹ nữ mặc cung trang chợt kêu lên duyên dáng một tiếng:

- Tôi nhớ rồi, tôi đang chờ một người.

- Chờ người?

Diêm Thiết Sơn chợt bừng tỉnh, hắn vội vàng hỏi:

- Chờ ai?

- Tôi đang chờ...

Cô gái mặc cung trang chợt suy tư, sau đó nàng nói ra hai chữ:

- Hạ Thiên.

Đợi Hạ Thiên? Bây giờ không phải đã sớm là mùa hè sao? Cần phải chờ mùa thu mới đúng chứ?

Diêm Thiết Sơn này hầu như có nhiều ý nghĩ trong đầu, nhưng một giây sau đó hắn chợt có phản ứng, mỹ nữ tiên tử này nói đang chờ người, mà người đó tên là Hạ Thiên sao?

- Tiểu thư, cô nói đang chờ một người tên là Hạ Thiên sao?

Diêm Thiết Sơn nhịn không được phải hỏi một câu.

- Đúng vậy, hắn là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, chính là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, còn giống như tên bại hoại nhất thiên hạ.

Trên mặt mỹ nữ mặc cung trang chợt xuất hiện một nụ cười hân hoan, giống như nàng vui vẻ vì cuối cùng cũng nhớ ra một cái tên như vậy.

- Tiểu thư, xin hỏi cô có phương thức liên lạc với Hạ Thiên kia không?

Diêm Thiết Sơn lại hỏi.

- Không biết, nhưng hắn sẽ đến tìm tôi.

Lúc này mỹ nữ mặc cung trang cũng không nghĩ ngợi mà nói ra một câu.

Mỹ nữ mặc cung trang còn chưa nói dứt lời thì đã chạy ra khỏi tiệm mỳ, sau đó nàng đứng ven đường, cũng không nhúc nhích, nhưng cặp mắt đẹp cứ liên tục chớp động.

Điều đáng ăn mừng chính là bây giờ sắc trời có chút u ám, cho nên lúc này cũng không sinh ra tai nạn xe cộ, vì những chiếc xe chạy qua đường cũng không phát hiện ra một tiên nữ đứng ven đường.

...

Lúc này Hạ Thiên đã đến thành phố Tây Đô, dù là lần đầu tiên hắn đến đây, nhưng lúc này hắn cũng không lạc đường, hơn nữa hắn cũng không ngồi xe lửa hay máy bay mà trực tiếp chạy đến. Tất nhiên hắn đi còn nhanh hơn bay, vì hắn liên tục luyện tập thân pháp Súc Địa Thành Thốn.

Thân pháp luôn là thứ luyện mãi thành quen, khi càng quen thuộc thì chiến đấu càng dễ thi triển. Khi còn bé thì Hạ Thiên chăm chú luyện công cũng chỉ vì đánh bại ba vị sư phụ để bảo vệ cho thần tiên tỷ tỷ, mà bây giờ hắn đã bắt đầu chăm chú luyện công cũng vì bảo vệ cho thần tiên tỷ tỷ, tất nhiên ngoài thần tiên tỷ tỷ thì còn có những bà vợ của hắn.

Buổi trưa Hạ Thiên từ miệng Mộc Hàm mà biết người giết Nam Cung Yến đang ở thành phố Tây Đô, vì vậy hắn cho rằng những tên đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn cũng ở gần đó, mà người kia đến đây cũng vì xử lý đám người này, vì thế mà hắn thay đổi kế hoạch quay về Thanh Phong Sơn, tự thi triển đệ ngũ châm cho Mộc Hàm và rời khỏi thủ đô đến Tây Đô.

Đồng thời Hạ Thiên cũng thông qua điện thoại để liên lạc với thần tiên tỷ tỷ, hắn nói rõ nghi ngờ của mình cho nàng. Nhưng lúc này thần tiên tỷ tỷ cũng không thể suy nghĩ rõ ràng, dù sao thì nàng rời khỏi Phiêu Miểu tiên môn cũng đã hai mươi năm, nhưng nàng cũng nói cho hắn được một tin tức tốt, đó chính là nàng đang cùng Dạ Ngọc Mị thảo luận chuyện cải tiến pháp quyết song thị ủy. Lúc này Dạ Ngọc Mị đã tình nguyện thảo luận với nàng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì một thời gian ngắn sau đó sẽ có pháp quyết song tu cải tiến.

Dạ Ngọc Mị và thần tiên tỷ tỷ cải thiện mối quan hệ với nhau cũng làm cho Hạ Thiên càng thêm yên tâm, Thanh Phong Sơn đã không có vấn đề về phương diện an toàn, điều này thật sự không cần lo lắng, hắn tin trên đời này ngoài Dạ Ngọc Mị và Cơ Thanh Ảnh thì căn bản không còn cao thủ Phân Thần Kỳ.

Còn ở phía thủ đô thì Hạ Thiên càng không lo lắng, người xử lý Nam Cung Yến đã bỏ đi, trong thủ đô không còn có ai có thể uy hiếp những bà vợ của hắn. Lúc này điều hắn cần làm làm đến xử lý chuyện ở thành phố Tây Đô, chỉ cần giải quyết vài người cuối cùng của Phiêu Miểu tiên môn, như vậy coi như là đại công cáo thành.

Lúc này Hạ Thiên đứng trên đường cái và có vài phần hưng phấn, tất cả đều sắp kết thúc.

- Ủa.

Đột nhiên đúng lúc này Hạ Thiên chợt mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó, giống như là tiếng kêu gọi từ tận đáy lòng, hắn chợt xoay người nhìn về phương xa, hắn chợt sinh ra một cảm giác cực kỳ đặc biệt, ở hướng kia có thứ gì đó giống như hấp dẫn hắn.

Cảm giác này ngày càng mãnh liệt, Hạ Thiên chợt biến mất ngay tại chỗ, vì hắn phải đi xem, để xem thứ gì kêu gọi mình.

Một phút sau Hạ Thiên đã dừng lại, hắn nhìn người phụ nữ mặc cung trang trước mặt, hắn thật sự cảm thấy rất khó tin, đây không phải là yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh kia sao? Nhưng vì sao nàng lại làm hắn sinh ra cảm giác kỳ quái như vậy?

Vẫn là một cách ăn mặc, vẫn là một vẻ mặt, nhưng lúc này Cơ Thanh Ảnh trước mắt lại làm cho Hạ Thiên sinh ra cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng nàng chính là Cơ Thanh Ảnh nhưng hắn lại cảm thấy nàng không phải là Cơ Thanh Ảnh.

Nhưng lúc này Cơ Thanh Ảnh lại nhoẻn miệng cười với Hạ Thiên, nụ cười này cực kỳ sáng lạn, xinh đẹp phi phàm đủ để làm cho bầu trời u ám lúc này trở nên bao la hơn, chỉ sau nháy mắt mà tất cả trở nên giống như ban ngày. Nhưng cũng chính là nụ cười này mà càng làm cho hắn cảm thấy khó tưởng, nếu thật sự là yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh, nàng sao có thể cười sáng lạn như vậy?

Quỷ dị, đúng là quá sức quỷ dị.

- Ngươi đã đến rồi, ta đã chờ rất lâu. Bạn đang đọc truyện được tại

Giọng nói trong trẻo dễ nghe và có chút ngây thơ truyền vào trong tai Hạ Thiên, điều này càng làm cho hắn cảm thấy giống như mình nghe lầm.

Đây tuyệt đối không phải là Cơ Thanh Ảnh.

Khoảnh khắc này trong đầu Hạ Thiên chợt có ý nghĩ như vậy.

Nhưng cô ta không phải là Cơ Thanh Ảnh thì là ai? Nếu không phải là Cơ Thanh Ảnh thì sao lại ở đây chờ hắn xuất hiện? Chỉ cần là Cơ Thanh Ảnh mới có thể tùy tiện tìm ra vị trí của hắn, mà hắn cũng tin, vừa rồi tiếng kêu gọi từ tận đáy lòng cũng nhất định là do Cơ Thanh Ảnh động tay động chân, vì Cơ Thanh Ảnh đã từng để lại dấu ấn tinh thần trên người hắn.

- Này, cô ruốt cuộc đang làm trò gì vậy?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Cơ Thanh Ảnh, hắn bắt đầu nghi ngờ yêu nữ chết tiệt này đùa giỡn mình.

- Ta đang chờ ngươi.

Cơ Thanh Ảnh nở nụ cười vui vẻ:

- Ta cuối cùng cũng chờ ngươi đến, ta biết rõ ngươi là Hạ Thiên, ngươi biết tên ta là gì không?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Cơ Thanh Ảnh, một lúc lâu sau mới nói một câu:

- Cô điên mất rồi.

- Không đâu, tôi chỉ quên một chuyện mà thôi.

Cơ Thanh Ảnh vểnh miệng nhỏ nhắn nói bằng giọng không mấy vui vẻ:

- Tôi đã quên mất chính mình tên gì.

- Sao?

Hạ Thiên chợt há hốc mồm, vô tình hắn chợt nghe thấy câu nói mà không thể nào xảy ra, hình như yêu nữ chết tiệt này mất đi ký ức thì phải?

Hèn gì yêu nữ chết tiệt này có vẻ không bình thường.

- Để tôi bắt mạch cho cô.

Hạ Thiên sững sốt một lúc, cuối cùng hắn cũng kịp phản ứng, hắn nhanh chóng vung tay chụp lấy cổ tay của Cơ Thanh Ảnh, sau đó bắt đầu bắt mạch.

Một luồng băng hỏa linh khí truyền vào trong người Cơ Thanh Ảnh, vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi lớn, điều này sao có thể?

Lúc nhìn thấy Cơ Thanh Ảnh thì Hạ Thiên chợt cảm giác trên người nàng không có chút công lực nào, nhưng khi đó hắn cũng không quan tâm, dù sao thì với tu vi hiện tại của hắn cũng có sự chênh lệch quá lớn so với Cơ Thanh Ảnh, không nhìn ra tu vi của nàng chỉ là bình thường. Nhưng lúc này hắn đưa băng hỏa linh khí vào trong người nàng để xem xét, hắn chợt phát hiện sự việc cũng không phải là như vậy, không phải hắn không thể nhìn ra tu vi của nàng, căn bản là trong người nàng không có chút chân khí nào, bây giờ nàng thật sự là một người bình thường.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Yêu nữ chết tiệt này không những mất trí mà còn mất tất cả công lực sao? Nàng rõ ràng đã là cao thủ Phân Thần Kỳ, vì sao chỉ sau vài ngày lại sinh ra biến cố lớn như vậy?

Lúc này Hạ Thiên đã hoàn toàn tin tưởng Cơ Thanh Ảnh không bình thường lúc này thật sự là Cơ Thanh Ảnh trước kia, nàng mất đi tất cả công lực, cũng mất đi trí nhớ, sau khi mất trí thì tính cách cũng thay đổi. Lúc này sở dĩ nàng vẫn còn nhớ hắn vì sự liên lạc kỳ diệu của dấu ấn tinh thần, có lẽ là như vậy.

- Cô còn biết rõ chuyện gì xảy ra sao?

Hạ Thiên không nhịn được phải khẽ hỏi.

- Không nhớ rõ, đã quên rất nhiều chuyện, đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ta tên gì, ta nhớ ngươi, mà ngươi cũng biết ta, đúng không?

Cơ Thanh Ảnh dùng ánh mắt khờ dại nhìn Hạ Thiên.

- Cô tên là Cơ Thanh Ảnh.

Hạ Thiên nói ra đáp án cho Cơ Thanh Ảnh, nếu Cơ Thanh Ảnh trước kia là một yêu nữ chết tiệt thật sự làm hắn muốn đánh thì bây giờ là một thiếu nữ thật sự rất hồn nhiên, lúc này hắn cũng không thể không thừa nhận, thật ra mình rất thích Cơ Thanh Ảnh vào lúc này.

- À, cuối cùng ta cũng biết tên mình rồi.

Cơ Thanh Ảnh nở nụ cười hân hoan, nụ cười này càng làm cho nàng trở nên xinh đẹp, càng thêm xuất trần thoát tục.

- Đúng vậy, ta là Cơ Thanh Ảnh.

Cơ Thanh Ảnh khẽ gật đầu:

- Ta giống như đã nhớ được một chút rồi.

Cơ Thanh Ảnh dừng lại một chút rồi nhìn Hạ Thiên:

- Đúng rồi, vì sao ta không nhớ rõ tên mình mà nhớ tên ngươi? Ngươi là gì của ta?

- Ta là...

Hạ Thiên có chút do dự, sau đó hắn nói ra:

- Ta là chồng cô.

- Chồng?

Cơ Thanh Ảnh có chút mê hoặc:

- Chồng là gì?

Hạ Thiên chợt có chút tan vỡ, Cơ Thanh Ảnh mơ hồ này tuy có vẻ rất khả ái nhưng thật sự là quá ngu.

- Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.

Hạ Thiên quyết định đổi chỗ khác để chậm rãi cùng nói chuyện với Cơ Thanh Ảnh, sau đó kéo tay nàng định bỏ đi.

Nhưng đúng lúc này sau lưng hắn chợt vang lên tiếng hét lớn:

- Đứng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui