Các bà vợ của Hạ Thiên đã cơ bản đến Thần Tiên đảo xem qua phòng của mình, mỗi người đều thích Thần Tiên đảo, ai cũng cảm thấy Hạ Thiên mua ba hòn đảo này là rất chính xác.
Lãnh Băng Băng cũng đã đến đảo xem qua, nhưng nàng chỉ đến thăm một lần, nàng thật ra cũng thích nhưng tất cả kiến trúc nơi đây đều mới làm xong, nàng nghe nói mùi nhà mới và thiết bị lắp đặt cũng không tốt cho con. Dù những tài liệu được sử dụng trên đảo đểu là tốt nhất nhưng vẫn có ảnh hưởng, vì thế mà nàng quyết định tạm thời không lên đảo, để đến khi sinh con xong rồi nói sau.
- Băng Băng, thật ra không khí trên đảo rất tốt, nếu chị lo lắng thì chờ thêm vài ngày, đợi thần tiên tỷ tỷ làm tốt trận pháp, như vậy sẽ không còn vấn đề. Thần tiên tỷ tỷ có một trận pháp trừ khử tất cả khí tức không tốt, đến khi đó trên Thần Tiên đảo sẽ chẳng khác nào thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên cũng không kiên trì đưa Lãnh Băng Băng lên Thần Tiên đảo.
- À, vậy thì chờ chị Nguyệt làm xong trận pháp, như vậy tôi sẽ lên đảo.
Lãnh Băng Băng tin tưởng Hạ Thiên, nàng gật đầu đồng ý.
- Đúng rồi, Băng Băng, bây giờ bụng chị lớn thế này rồi, hay là khỏi đi làm?
Hạ Thiên suu nghĩ rồi nói.
- Không sao, tôi không đi làm thì ở nhà cũng không biết làm gì hơn, rất buồn.
Lãnh Băng Băng vẫn muốn đi làm.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy cũng được, tôi sẽ cho Sương nha đầu đi theo chị, không thì sẽ rất lo lắng.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, nàng tuy cảm thấy mình không có vấn đề nhưng đàn ông của mình quan tâm, nàng cũng không từ chối.
...
Cục dân chính thành phố Giang Hải.
Hôm nay là chủ nhật, cục dân chính vốn không đi làm, nhưng hôm nay cục trưởng cục dân chính Trịnh Triết lại chờ trong cục, trong lòng còn có chút bất an, vì hôm nay có một vị khách quan trọng đến đây.
- Ông là Trịnh Triết sao?
Khi Trịnh Triết cảm thấy có chút nôn nóng thì một âm thanh vang lên trong tai, hắn vội vàng ngẩng đầu, sau đó thấy một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trước mặt.
- Đúng, đúng, tôi là Trịnh Triết, anh là Hạ tiên sinh phải không?
Trịnh Triết vội vàng đứng lên liên tục nói.
- Đúng vậy, tôi chính là Hạ Thiên.
Người đến gật đầu, sau đó lấy ra một chồng giấy chứng minh:
- Làm giấy kết hôn cho tôi..
- Vâng, Hạ tiên sinh.
Trịnh Triết vội vàng gật đầu, sau đó lại ngây người.
Trịnh Triết thấy rất nhiều giấy chứng minh, cùng rất nhiều hình ảnh nam nữ chụp chung, nhưng hắn phát hiện mỗi tấm hình đều có chung một người đàn ông mà phụ nữ thì khác biệt. Chồng giấy chứng minh kia thì càng quỷ dị, những tờ giấy chứng minh của nam thì như nhau, tên giống nhau, địa chỉ trùng nhau, ngay cả ảnh cũng như nhau, nhưng khác biệt về số chứng minh, hơn hai mươi giấy chứng minh với số khác nhau, nhưng tất cả chỉ là một người mà thôi. Điều làm hắn cảm thấy kinh ngạc chính là dãy số kia chỉ khác biệt ở hai số cuối mà thôi.
- Hạ tiên sinh, những tờ giấy chứng minh này...
Trịnh Triết có chút mơ hồ.
- Đừng hỏi nhiều, tất cả đều là thật, ông giúp tôi làm tốt là được.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn thúc giục:
- Nếu có người vì chuyện này mà làm phiền, làm ông mất chức, tôi sẽ cho ông một công tác còn tốt hơn.
- Vâng, Hạ tiên sinh, tôi sẽ làm ngay.
Trịnh Triết nghe được câu nói này của Hạ Thiên thì cũng mặc kệ tất cả, lập tức hành động.
Giấy kết hôn làm rất nhanh, Trịnh Triết chỉ cần mất nửa giờ đã xong hai mươi cái, cơ bản là mỗi phút một cái, sau đó đưa tất cả vào trong tay Hạ Thiên.
- À, ông làm rất tốt, nếu ông mất công tác cứ điện thoại cho Tiểu Kiều, ông biết tôi nói đến ai chứ?
Hạ Thiên tiếp nhận giấy kết hôn trong tay Trịnh Triết, sau đó nói một câu.
- Vâng, tôi tất nhiên biết rõ Kiều tiểu thư.
Trịnh Triết vội vàng trả lời.
- Vậy thì được, tôi đi đây.
Hạ Thiên nói đi là đi, lời chưa dứt đã biến mất.
- Hạ tiên sinh đi thong thả...
Trịnh Triết vẫn rất khách khí, sau đó hắn ngồi xuống vị trí cũ xem xét vài phút, cuối cùng nhấc điện thoại lên mắng chửi một vị phó phòng dân sinh trong cục dân sinh tỉnh như xối máu chó lên đầu.
...
Giữa trưa cùng ngày.
Phòng làm việc của giám đốc phân viện của bệnh viện Y Nhân Các ở Giang Hải.
Y Tiểu Âm mặc tây trang đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, tuy trang phục của nàng vẫn rất bảo thủ nhưng lại khó thể che giấu vẻ quyến rũ.
- Tiểu thư, có phải tên khốn kia không tới?
Nha hoàn A Cửu lúc này nói với vẻ mặt tức giận, tên khốn nạn trong lời nói của nàng chính là Hạ Thiên.
Vài tháng trước Y Tiểu Âm bắt đầu tiếp nhận những cuộc hẹn trước, nhận lời sẽ cho Hạ Thiên chữa bệnh cho bọn họ, nhưng đến nay hắn còn chưa chữa cho bất kỳ ai, điều này làm cho danh dự của bệnh viện Y Nhân Các có chút ảnh hưởng. Mãi đến vài ngày trước đó Y Tiểu Âm mới nhận được điện thoại của Hạ Thiên, nói nàng hẹn tất cả những người bệnh đến thành phố Giang Hải, hắn sẽ chữa cho tất cả, thời gian là ngày hôm nay. - .
Y Tiểu Âm và A Cửu đến phân viện này từ sáng sớm, bọn họ chờ đợi đến tận bây giờ, đã qua thời gian dùng cơm trưa nhưng vẫn chưa thấy Hạ Thiên đến, tất nhiên A Cửu nói lời oán thán cũng đúng, thậm chí nàng nghi ngờ Hạ Thiên muốn lừa mọi người.
- Cậu ấy sẽ đến.
Y Tiểu Âm lắc đầu:
- Ưu điểm duy nhất của cậu ta chính là giữ lời.
- Vợ Y Y, lời này của chị rất đúng, tôi rất thích.
Một âm thanh cười hì hì chợt vang lên, Hạ Thiên chợt xuất hiện không một chút dấu hiệu, nhưng lúc này hắn cũng không hù dọa được Y Tiểu Âm và A Cửu, dù sao thì các nàng cũng không phải lần đầu tiên được thấy hắn xuất hiện như vậy.
- Cậu cơm nước xong hay bắt đầu trị liệu ngay bây giờ?
Y Tiểu Âm nhàn nhạt hỏi.
- À, tôi đã ăn rồi.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Nhưng tôi muốn cho các người vài thứ.
Hạ Thiên lấy ra hai giấy chứng minh, sau đó phân biệt đưa cho Y Tiểu Âm và A Cửu:
- Đây là giấy chứng minh mới của hai người.
- Giấy chứng minh mới?
Y Tiểu Âm cầm lấy xem xét, chẳng phải cũng chỉ là một tờ giấy chứng minh sao?
Tờ giấy chứng minh này chẳng khác nào thứ trước đó của Y Tiểu Âm, tất cả không thay đổi mà chỉ có địa chỉ thay đổi, nàng vốn ở thủ đô nhưng bây giờ trên mục địa chỉ có mỗi năm chữ: "Thần Tiên đảo số một!"
- Tôi đã có giấy chứng minh, cậu đưa tôi giấy chứng minh này để làm gì?
Y Tiểu Âm khẽ nhíu mày.
- À, vợ Y Y, giấy chứng minh của chị đã bị gạch bỏ, sau này chỉ có thể dùng giấy này, mà những thứ như hộ chiếu của chị cũng cần phải làm lại.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Này, tên khốn anh có ý gì? Vì sao tiểu thư ở Thần Tiên đảo số một còn tôi lại ở Thần Tiên đảo số hai?
A Cửu rất tức giận:
- Còn nữa, anh làm gì với cái tên của tôi vậy, tôi là A Cửu, không cùng họ với anh.
- Sau này cô cùng họ với tội.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Còn địa chỉ khác biệt thì đơn giản thôi, vợ tôi đều ở Thần Tiên đảo số một, nhưng cô là nha hoàn, chỉ có thể ở Thần Tiên đảo số hai.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Đúng rồi, vợ Y Y, có thời gian chị đến Thần Tiên đảo xem phòng của mình, các chị đều có thể trang hoàng gian phòng theo ý riêng của mình.
- Tôi chưa muốn đến đó ở.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói.
- Vợ Y Y, chị là vợ tôi, tất nhiên phải đi theo tôi.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Tôi không phải vợ cậu.
Y Tiểu Âm vẫn bình tĩnh.
- Không, chị là vợ tôi.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn lấy ra một quyển sổ hồng đưa cho Y Tiểu Âm:
- Vợ Y Y, đây là hôn thú của chúng ta, chị cũng cầm lấy đi.
- Cái gì?
Vẻ mặt Y Tiểu Âm chợt biến đổi, nàng nhận lấy xem xét, đây không phải là giấy hôn thú giữa nàng và Hạ Thiên sao?
- Này, tiểu thư đi làm giấy hôn thú với anh khi nào?
A Cửu thật sự tức giận:
- Anh rõ ràng là làm giả giấy hôn thú.
- Đây tuyệt đối là thật.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Được rồi, vợ Y Y, nếu chị không muốn đến Thần Tiên đảo bây giờ thì tôi cũng không cưỡng cầu, nhưng chị là vợ tôi, điều này không thể nào thay đổi được, tôi sẽ không bắt buộc chị, tôi có đầy đủ thời gian để chờ đợi.
- Vậy cậu cứ ở đó mà chờ đi.
Y Tiểu Âm thu hồi giấy chứng minh và giấy hôn thú:
- Bây giờ cậu đã đi chữa bệnh chưa?
- Tôi sẽ đi.
Hạ Thiên khẽ cười rồi lại biến mất trước mặt Y Tiểu Âm và A Cửu.
...
Lúc chạng vạng tối.
Hạ Thiên rời khỏi bệnh viện Y Nhân Các, hắn đến biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.
- Nha đầu điên khùng, chỉ có một mình cô thôi sao?
Khi vào phòng khách thì Hạ Thiên thấy Kiều Phượng Nhi, đồng thời cũng phát hiện trong đây không có ai khác.
- Biết rồi còn hỏi, anh không phải không biết Kiều tiểu thư và Kiều Hoàng Nhi đã lên đảo rồi sao?
Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Sao cô không đi?
Hạ Thiên hỏi.
- Ai nói tôi không đi? Chỉ là thu thập vài thứ, vài ngày nữa mới đi.
Kiều Phượng Nhi hừ một tiếng.
- Chỗ này có gì mà thu thập?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Tôi không nỡ rời khỏi chỗ này, muốn ở thêm vài ngày không được sao?
Kiều Phượng Nhi tức giận nói.
- Nha đầu điên khùng, ngực cô càng lúc càng lớn, đầu óc càng lúc càng teo, Thần Tiên đảo cách đây không xa, phòng này vẫn ở đây mà không mọc chân chạy mất, bất cứ lúc nào cũng có thể về, cô còn gì mà nỡ hay không?
Hạ Thiên lắc đầu cảm khái.
- Anh mới ngốc.
Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Còn nữa, đừng nói ngực tôi lớn, ngực tôi không lớn bằng Dạ Ngọc Mị.
- Ngực của Em Chân Dài thật sự là rất lớn, lớn hơn của cô một chút, chẳng lẽ là tôi sờ nhiều mà lớn lên?
Hạ Thiên lầm bầm, bàn tay khẽ vẫy, Kiều Phượng Nhi chợt mất đi khống chế mà bay vào trong lòng hắn.
- Này, anh muốn làm gì?
Kiều Phượng Nhi chợt hừ một tiếng.
- À, có chút ý nghĩ.
Hạ Thiên cười xấu xa:
- Nha đầu điên khùng, tôi chợt thấy hôm nay chúng ta kỷ niệm một năm ngày gặp mặt, có phải cô nên tặng tôi chút lễ vật không nhỉ?