- Ai là Tôn Hinh Hinh?
Ngoài cửa chợt vang lên một âm thanh.
Mọi người quay đầu nhìn lại, lúc này ngoài cửa tiệm hoa xuất hiện một nam một nữ, cả hai đều hơn ba mươi, nam rất tinh anh, nữ tướng mạo bình thường nhưng dáng người rất đầy đặn.
- Tôi là Tôn Hinh Hinh, xin hỏi các vị tìm tôi có chuyện gì/
Tôn Hinh Hinh đón lời.
Khi nhìn thấy Tôn Hinh Hinh thì người đàn ông kia chợt ngẩn ngơ, có lẽ bị vẻ đẹp của nàng làm cho kinh hoàng. Người phụ nữ thì có chút ngây ngốc, đồng thời trên mặt cũng có chút ghen ghét, đối phương đẹp đến mức làm nàng ghen ghét.
- Tôn Hinh Hinh, chúng tôi là quản lý khoa hậu cần của đại học Giang Hải, đây là trưởng khoa Trương.
Người phụ nữ mở miệng nói:
- Hợp đồng sáu tháng thuê mặt bằng của cửa hàng hoa đã đến kỳ, chúng tôi không có ý cho cô tiếp tục thuê, vì vậy chúng tôi mới thông báo cho cô để chuẩn bị dọn đi.
Đầu tiên Tôn Hinh Hinh cảm thấy sững sờ, tin tức này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, có thể nói là quá đột ngột, không chút dấu hiệu. Mãi nửa phút sau nàng mới kịp phản ứng, nàng dùng giọng khó hiểu hỏi:
- Sao lại như vậy? Trên hợp đồng đã ghi rõ, sau khi đến kỳ gia hạn hợp đồng, dưới điều kiên ngang nhau thì tôi sẽ có quyền lợi ưu tiên sao?
- Tôn Hinh Hinh, cô còn nói đến quyền ưu tiên đưới điều kiện ngang nhau sao? Năm xưa cô thuê cửa hàng này với giá mười ngàn một năm, bây giờ có người tình nguyện trả một tháng năm ngàn, cô có thể trả được giá thuê này không?
Người phụ nữ kia lạnh lùng nói, đáng lý ra nàng cũng không có thù oán gì với Tôn Hinh Hinh, nhưng đối phương quá đẹp, điều này làm nàng coi Tôn Hinh Hinh là kẻ thù.
- Cái gì?
Tôn Hinh Hinh còn chưa mở miệng thì Phương Hiểu Như đã la hoảng lên:
- Có lầm không đấy, một tháng năm ngàn, một năm là sáu mươi ngàn, cửa hàng này còn chưa tới hai mươi mét vuông, có quá mắc không?
- Nếu chê đắt thì đừng nói đến quyền ưu tiên.
Người phụ nữ kia hừ một tiếng:
- Căn cứ vào hợp đồng thì đến ngày mười bốn tháng tám sẽ đến hạn, bây giờ còn nửa tháng, cũng đủ thời gian cho các người tìm chỗ mới.
- Tôn tiểu thư, hôm nay chúng tôi đến thông báo với cô, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có thể trả tiền năm ngàn một tháng, như vậy dựa theo hợp đồng thì chúng tôi sẽ ưu tiên.
Trưởng khoa Trương cuối cùng cũng nói, hắn đưa danh thiếp cho Tôn Hinh Hinh, ánh mắt vẫn không nỡ dời khỏi người nàng.
- Được, trưởng khoa Trương, cám ơn anh.
Tôn Hinh Hinh tiếp nhận danh thiếp.
- Chúng tôi đi trước.
Trưởng khoa Trương cuối cùng cũng thu ánh mắt về, hắn dù sao cũng biết chừng mực, nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ như vậy là không lịch sự.
Không thể không nói người này rất may mắn, vì Hạ Thiên đã muốn đánh người, vợ hắn sao có thể cho đối phương nhìn chằm chằm lâu như vậy?
Khi cặp nam nữ này quay đi thì Phương Hiểu Như dùng giọng lo lắng hỏi Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, chị nói xem sao lại thế này? Điều này quá quái dị, bây giờ trường đang nghỉ, khoa hậu cần còn phải hạ giá thuê, sao lại đột nhiên đến đây tăng giá cửa hàng của chúng ta.
- Ai biết được.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu:
- Nhưng cửa hàng này trước đó chị nhờ giáo sư Tạ tìm giúp, nghe nói khoa hậu cần nẻ mặt chị ấy, cho một cái giá ưu đãi, bây giờ bọn họ tăng giá cũng là bình thường.
- Nhưng tăng quá nhiều.
Phương Hiểu Như có chút bất mãn:
- Em nghe nói cửa hiệu trong trường cũng không mắc như thế này, bình thường chỉ hai ngàn một tháng, nếu năm nghìn một tháng thì cửa hàng chúng ta lỗ vốn sao?
- Thật ra năm nghìn thì năm nghìn, cũng không có gì là không được, một năm cũng chỉ có sáu mươi ngàn mà thôi.
Hạ Thiên cảm thấy vấn đề này không có gì.
- Điều này là không được, chúng ta mở cửa hàng ra để kiếm tiền, dù lợi nhuận nhiều ít thế nào cũng phải có lợi, nếu lỗ vốn thì sẽ không làm.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu, Phương Hiểu Như nói không sai, nếu một tháng năm ngàn thì rất khó có lời, thậm chí còn lỗ vốn. Đối với thời điểm như lúc này thì mười phần lỗ vốn, trừ khi có sự kiện hacker như hôm trước.
- Chị Hinh, hay là chúng ta đi tìm giáo sư Tạ?
Phương Hiểu Như hỏi.
- Giáo sư Tạ là ai?
Hạ Thiên hỏi lại một câu.
- Là giáo sư mà trước kia thuê chị làm bảo mẫu, chị ấy là giáo sư khoa kinh tế đại học Giang Hải, là một nhà kinh tế học nổi tiếng.
Tôn Hinh Hinh giải thích một câu.
Tôn Hinh Hinh dừng lại rồi lắc đầu:
- Thôi thì không nên đi tìm thêm phiền phức cho chị ấy, chị ấy đã giúp tôi nhiều việc, hơn nữa hai bên cũng không thân quen, tìm gặp cũng không phù hợp.
- Chị Hinh, vậy phải làm sao bây giờ? Chị sẽ không đóng cửa đấy chứ?
Phương Hiểu Như nói bằng giọng đau khổ, nếu đóng cửa thì nàng sẽ thất nghiệp, sau đó sẽ không còn tiền ăn.
- Vẫn còn nửa tháng, chúng ta đợi vài ngày nữa, xem tình huống thế nào.
Tôn Hinh Hinh suy nghĩ nói.
Tôn Hinh Hinh nhìn Phương Hiểu Như rồi an ủi một câu:
- Hiểu Như, đừng lo, dù chị thật sự đóng cửa hàng hoa, cũng sẽ tìm công việc cho em, Hạ Thiên biết nhiều người, tìm một công việc cho em cũng không khó.
- Chị Hinh, em cảm ơn chị trước.
Phương Hiểu Như nghe thấy vậy thì cũng yên tâm vài phần, trong lòng cũng kỳ quái, nếu Hạ Thiên giới thiệu nàng đến làm cho Kiều Tiểu Kiều thì quá tốt.
Một chiếc BMW dừng trước cửa hàng hoa, một người đàn ông trên xe đi xuống, Hạ Thiên nhìn người này có chút quen mắt, sau đó hắn chợt nghĩ ra, đây chẳng phải là lão già dê chạy chiếc BMW sao? Nghe chị Hinh nói đây là giáo sư Trần, lần trước hắn đã để đối phương chạy mất, bây giờ thằng ngu này đến tận cửa, đúng là muốn ăn đòn.
- Tiểu Tôn, cửa hàng hoa này làm ăn... ....
Giáo sư Trần đi đến trước cửa hàng hoa, hắn dùng vẻ mặt ôn hòa chào hỏi Tôn Hinh Hinh, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy bụng đau nhức.
- Á... ...
Giáo sư Trần rên lên một tiếng, hắn ôm bụng, đau đến mức khom người.
- Thằng ngu, dám có ý với vợ tao, muốn chết à?
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn chửi mắng, hắn liên tục vung tay, chỉ nghe hai tiếng bốp bốp vang lên, giáo sư Trần choáng váng mặt mày, khoảnh khắc này hắn cũng không hiểu vì sao mình bị đánh?
- Cậu...Cậu có tố chất gì, sao lại ra tay đánh người?
Giáo sư Trần cuối cùng cũng phát hiện người ra tay là Hạ Thiên, nhưng hắn cũng không nhận ra Hạ Thiên chính là kẻ mắng mình ngu ngốc trước đó.
- Dám nói chuyện tố chất với tôi sao?
Hạ Thiên lại cho một bạt tai:
- Ngu!
- Thôi, Hạ Thiên, so đo với loại này làm gì?
Tôn Hinh Hinh đi đến, nàng khẽ khuyên nhủ.
Hạ Thiên nhấc chân đạp giáo sư Trần:
- Cút.
- Cậu, các người chờ đấy.
Giáo sư Trần có vẻ rất khốn khổ, hắn bò lên khỏi đất rồi rống lên, sau đó móc điện thoại ra gọi, rõ ràng đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
- Đúng là không chút thông minh, chỉ biết tìm người hỗ trợ.
Hạ Thiên ngáp một cái, hắn rất khinh bỉ hành vi của giáo sư Trần:
- Chị Hinh, chị đoán xem thằng ngu này báo cảnh sát hay gọi côn đồ đến đánh tôi?
- Chị sao biết được?
Tôn Hinh Hinh sẳng giọng.
- Tôi thấy có lẽ hắn báo cảnh sát.
Phương Hiểu Như xen vào một câu:
- Người này mở miệng là tố chất, có vẻ không giống như sẽ gọi côn đồ.
- Điều này cũng chưa nhất định, loại người nà biểu hiện đạo mạo, sau lưng cũng rất dơ bẩn, nói không chừng sẽ tìm côn đồ.
Tôn Hinh Hinh nhịn không được nói.
- Chị Hinh, nếu chị đoán sai thì tối nay sẽ là bảy lần.
Hạ Thiên dùng ánh mắt nóng rực nhìn các bộ vị trên người Tôn Hinh Hinh, hắn cười hì hì nói.
- Nếu chị đoán đúng thì sao?
Gương mặt Tôn Hinh Hinh cũng đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên. Tiểu sắc quỷ này tối qua giằng co bảy lần trên người nàng, đêm nay lại là bảy lần, nàng sẽ không để hắn thực hiện được.
- Đoán đúng thì có thưởng, tám lần.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Nghĩ hay nhỉ?
Tôn Hinh Hinh gắt:
- Vậy chị không đoán.
Phương Hiểu Như ở bên cạnh có chút mơ hồ:
- Các người đang nói gì? Cái gì mà bảy tám lần?
- Chị Hinh, không đoán thì chín lần.
Hạ Thiên tiếp tục nói.
- Cậu đừng hòng, đêm nay không cho cậu vào phòng.
Tôn Hinh Hinh sẳng giọng.
- Tôi nói này Hạ Thiên, chị Hinh, các người liếc mắt đưa tình cũng phải xem chỗ chứ, trong này có thiếu nữ vị thành niên.
Phương Hiểu Như cuối cùng cũng hiểu được, thì ra hai người kia muốn "hoạt động" nhưng lại không chú ý ảnh hưởng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Hiểu Như:
- Em còn chưa trưởng thành sao?
- Anh mới chưa trưởng thành, em nói Tiểu Linh.
Phương Hiểu Như tức giận nói.
Giọng nói trong trẻo của Đinh Linh lại vang lên:
- Em mười tám tuổi rồi.
- À!
Phương Hiểu Như đột nhiên có chút hưng phấn:
- Em đoán đúng, quả nhiên báo cảnh sát.
Một chiếc xe cảnh sát tiến vào đại học Giang Hải, sau đó xe dừng lại ở bên chiếc BMW của giáo sư Trần, cửa xe mở ra, hai cảnh sát đi xuống.
- Sao lại là hắn?
Khi nhìn thấy viên cảnh sát kia thì Tôn Hinh Hinh không khỏi thầm nói một câu, viên cảnh sát mập mạp kia nàng khá quen, không phải là Vương Kiếm sao?
- Đội trưởng Vương, tên côn đồ ở đây, hắn không biết điều, ra tay đánh người, anh mau bắt hắn lại.
Giáo sư Trần mang theo Vương Kiếm và một cảnh sát khác đi vào cửa hàng hoa, sau đó hắn chỉ vào Hạ Thiên nói bằng giọng phẫn nộ.
- Bốp.
Hạ Thiên cho giáo sư Trần một bạt tai:
- Tôi nói anh biến đi, sao còn vào đây?
- Cậu...Cậu...Còn có phát luật nữa không? Đứng trước mặt cảnh sát mà dám đánh người à?
Giáo sư Trần tức giận:
- Đội trưởng Vương, anh thấy chưa? Loại côn đồ này nên ném vào nhà tù, không nên thả ra làm ảnh hưởng xã hội.
- Khụ... ....
Vương Kiếm khẽ ho khan:
- Ngô Sơn, bắt người đi.
- Vâng, đội trưởng Vương!
Tên cảnh sát tiến về phía Hạ Thiên.
- Ngô Sơn, làm gì vậy?
Vương Kiếm đột nhiên quát lên nghiêm nghị:
- Tôi bảo anh bắt là bắt người này.
Giáo sư Trần choáng váng, Ngô Sơn cũng choáng váng, vì Vương Kiếm không chỉ Hạ Thiên mà chỉ giáo sư Trần.
- Đội trưởng Vương, anh...Anh có ý gì?
Giáo sư Trần tức giận chất vấn.
Ngô Sơn cũng không giải thích được:
- Đội trưởng Vương, điều này...Bắt người cũng phải có lý do chứ?