- Đưa cô ấy về đồn!
Lý Bình không muốn nói nhảm với Đỗ Ngọc Tinh, sau khi biết rõ sự việc thì hắn cũng cảm thấy bực bội với cô gái có hơi xinh đẹp này, nếu không phải nàng đầu óc bệnh tật nói Hạ Thiên đến cùng với bọn cướp thì sự việc sao phiền toái thế này?
Lý Bình cũng cảm thấy Đỗ Ngọc Tinh này không thể phá lệ làm cho Hạ Thiên một chiếc thẻ ngân hàng được sao? Làm thẻ chẳng qua cũng chỉ mất vài phút mà thôi, nếu làm thẻ cho Hạ Thiên thì bọn cướp kia sẽ bị bắt sạch, như vậy căn bản không cần hắn đến giải quyết vụ án này.
Gần đây thành phố Giang Hải giống như không còn được yên ổn, sự việc ở cục cảnh sát cũng nhiều hẳn lên, lúc này Lý Bình rất bận rộn, vì vậy tất nhiên sẽ sinh ra địch ý với người phụ nữ tăng thêm gánh nặng này.
Lý Bình nổi giận với Đỗ Ngọc Tinh trong ngân hàng, trong xe cảnh sát thì Lãnh Băng Băng lại nổi giận với Hạ Thiên.
- Rõ ràng có ba tên cướp, sao cậu chỉ bắt một?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Hai tên còn lại không trêu chọc tôi.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.
- Bọn họ là cướp, cậu có biết cái gì gọi là cướp không?
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Dù không chọc cậu thì cũng phải bắt lại.
- Tôi không thích ngân hàng khốn kiếp kia, vì vậy để cho chúng cướp sạch tiền.
Hạ Thiên dùng giọng không cho là đúng nói.
- Nhưng bây giờ bọn cướp đã chạy đi, tôi còn phải đi bắt người, tôi đã rất bận rộn, cậu còn sinh chuyện như vậy sao?
Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi nói.
- Cảnh sát tỷ tỷ, cùng lắm thì tôi đi bắt hai tên còn lại là được.
Hạ Thiên vẫn không quan tâm.
- Tôi không cần cậu hỗ trợ.
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Trước tiên tôi nhốt cậu hai ngày trong đồn cảnh sát, để cho Giang Hải yên tĩnh hai ngày.
Cũng khó trách Lãnh Băng Băng tức giận, sáng nay Cát Lỗi nói Mễ Hồng mất tích, chuyện này có liên quan đến Hạ Thiên. Nhưng bây giờ mới đến chiều thì ngân hàng bị cướp, Hạ Thiên cũng có liên quan. Lãnh Băng Băng cẩn thận suy xét lại những vụ án lớn xảy ra trong nửa tháng gần đây, hình như tất cả đều có liên quan đến Hạ Thiên. Người này rõ ràng là một bao thuốc nổ, đi đến đâu cũng có thể phát nổ, chính hắn không việc gì nhưng người khác lại ngã ngựa.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị có thể nhốt tôi trong phòng làm việc được không, chỉ cần có chị ở bên trong thì tôi sẽ ở được hai ngày.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Tôn Hinh Hinh thấy Hạ Thiên đùa giỡn Lãnh Băng Băng thì nhịn không được phải vung tay cấu lên đùi hắn, tiểu sắc lang này đúng là, vừa rồi còn nói buổi tối sẽ hoạt động chín lần, sao bây giờ lại đổi ý rồi?
- Két!
Xe cảnh sát chợt dừng lại, Lãnh Băng Băng quát lên với Hạ Thiên:
- Cậu xuống xe cho tôi.
Hạ Thiên chợt sững sờ:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không đưa tôi đi cục cảnh sát sao?
- Cậu không xuống xe sao? Không xuống tôi sẽ giam mười lăm ngày.
Lãnh Băng Băng quát lên phẫn nộ.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tuy tôi muốn về cục cảnh sát với chị nhưng mười lăm ngày quá dài, tôi còn muốn ở cùng chị Hinh.
Hạ Thiên nghiêm trang suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hắn mở cửa xe:
- Giờ tôi phải xuống xe, đợi đến khi tôi có thời gian rãnh thì sẽ đến cục cảnh sát ở mười lăm ngày.
Hạ Thiên kéo Tôn Hinh Hinh xuống xe, sau đó hắn còn phất phất tay với Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, phải nhớ đến tôi đấy nhé.
- Mong sao cậu chết đi cho rồi.
Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi thầm mắng một câu, sau đó nàng nhấn chân ga, xe cảnh sát phóng đi như tên bắn. Nàng vốn nghĩ sẽ kéo Hạ Thiên về đồn hỏi một phen nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà đẩy xuống đường.
- Này, chị Hinh, bên kia có một ngân hàng, chúng ta qua đó làm thẻ.
Hạ Thiên lại cảm thấy vui sướng, cảnh sát tỷ tỷ rất tốt với hắn, biết rõ hắn đang đi làm thẻ nên cố ý dừng xe ở gần bên một ngân hàng. Hắn cảm thấy sau này nên đối xử tốt với cảnh sát tỷ tỷ hơn một chút.
May mà Lãnh Băng Băng không biết đến ý nghĩ này của hắn, nếu không bây giờ chắc chắn sẽ đâm đầu vào thân câ ven đường.
Có lẽ cũng vì thay đổi ngân hàng, cũng có lẽ vì nơi đây tương đối vắng vẻ, nói tóm lại Hạ Thiên làm thẻ rất thuận lợi. Trước tiên hắn xếp hàng lấy số, sau đó chỉ ngồi một lúc đã đến lượt hắn.
Toàn bộ quá trình chưa đến mười phút đồng hồ, cuối cùng Hạ Thiên có được tấm thẻ ngân hàng đầu tiên trong đời. Sau đó hắn điện thoại cho Liễu Vân Mạn để nói rõ số tài khoản. Khi hắn và Tôn Hinh Hinh về đến cửa hàng hoa thì trong điện thoại có một tin nhắn, nội dung là tài khoản của hắn có hơn năm triệu đồng.
- Sao tiêu hết năm triệu này nhỉ?
Hạ Thiên bắt đầu suy xét vấn đề, hắn giống như không cần dùng tiền, nhưng Đại sư phụ đã nói phải xài tiền, kiếm được tiền nên nhanh chóng xài hết, mà xài hết mới có thêm tiền, nhưng rõ ràng một triệu trước đó chữa bệnh kiếm được vẫn còn chưa hết.
Trên đời này có rất nhiều người đang mong mỏi trúng được giải thưởng năm triệu đồng, nếu đám người kia biết có người đang cầm năm triệu mà không biết xài thì chắc chắn sẽ sinh ra xúc động muốn đánh người.
- Chị Hinh, nếu chị có tiền thì sẽ làm gì?
Hạ Thiên hỏi.
- Nếu có tiền thì sẽ mua nhà.
Tôn Hinh Hinh dùng giọng không nghĩ ngợi nói:
- Tôi cũng không muốn ở nhà thuê, ở nhà thuê cảm giác không giống như nhà mình.
- À.
Hạ Thiên lập tức có ý kiến:
- Chị Hinh, chúng ta đi mua nhà thôi.
- Sao?
Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ:
- Hạ Thiên, nhà rất đắt tiền, rất xa hoa, dù cậu có chín trăm ngàn cũng chỉ mua được căn nhà rất nhỏ.
- Vừa rồi tôi vừa có được năm triệu, có thể mua được nhà lớn rồi chứ?
Hạ Thiên cũng không biết giá nhà bây giờ như thế nào.
Phương Hiểu Như không nhịn được phải kêu lên:
- Anh vừa có được năm triệu? Không phải anh đi ngân hàng sao? Anh không cướp ngân hàng đấy chứ?
- Cô mới cướp ngân hàng.
Hạ Thiên vừa rồi bị người ta vu oan cướp ngân hàng, bây giờ bị Phương Hiểu Như nói như vậy thì rất mất hứng.
- Hiểu Như, Hạ Thiên chữa bệnh kiếm được tiền.
Tôn Hinh Hinh không khỏi giải thích, nàng không muốn người ta nói tiền thuộc về sở hữu của người đàn ông mình là bất chính.
- Bệnh gì vậy? Bệnh gì mà chữa xong được năm triệu? Không quá khoa trương đấy chứ?
Phương Hiểu Như không khỏi nói thầm.
Hạ Thiên mặc kệ Phương Hiểu Như, hắn bắt đầu thảo luận với Tôn Hinh Hinh về chuyện mua nhà. Ngay sau đó hắn phát hiện ra năm triệu có thể mua được căn nhà rất tốt ở thành phố Giang Hải, nhưng đây chỉ là rất tốt mà thôi, còn khó đạt đến yêu cầu của hắn.
Hạ Thiên muốn mua một căn nhà lớn, không những dùng cho hắn và Tôn Hinh Hinh, sau này chị Vân Mạn và cảnh sát tỷ tỷ cũng có thể tiến vào. Sau này đợi thần tiên tỷ tỷ xuống núi, như vậy nàng sẽ vào ở cùng. Vì vậy đến lúc này hắn phát hiện mình phải mua một căn nhà lớn.
Sau khi biết được yêu cầu này thì Tôn Hinh Hinh nói Hạ Thiên cần phải mua một siêu biệt thự, đừng nói là năm triệu, dù là năm chục triệu cũng chưa chắc đã đủ.
Hạ Thiên tạm thời bỏ qua ý nghĩ mua nhà, hắn phải cần kiếm được nhiều tiền hơn. Hèn gì Đại sư phụ nói mười triệu cũng chỉ là chút tiền, mua một căn nhà vài chục triệu thì cũng chẳng đáng giá.
- Em là hoa hồng của anh, em là hoa... ....
Chuông điện thoại của Tôn Hinh Hinh chợt vang lên, nàng cầm điện thoại lên nhìn, là một dãy số lạ.
- Chào, tôi là người cửa hàng hoa Hinh Hinh.
Tôn Hinh Hinh nhận điện thoại.
- Là Tôn Hinh Hinh phải không?
Đầu bên kia vang lên một giọng nữ vừa lạ lẫm vừa có chút quen thuộc.
- Đúng vậy, xin hỏi chị là... ....
Tôn Hinh Hinh cau mày.
- Tôn Hinh Hinh, bạn không còn nhớ mình sao?
Cô gái bên kia có chút mất hứng:
- Mình là Khổng Mính.
- Khổng Mính sao?
Tôn Hinh Hinh trở nên rất vui:
- Là bạn sao? Bạn đang ở đâu?
- Tất nhiên là mình, Tôn Hinh Hinh, bạn đúng là, biến mất nhiều năm như vậy. Hôm nay bạn bè họp mặt, nếu không phải Trần Chí Cương nói về bạn, mình cũng không biết bạn đang ở thành phố Giang Hải.
Giọng nói của Khổng Mính có vẻ không vui, nhưng phần lớn là rất vui mừng:
- Này, sáu năm không gặp rồi, cũng không biết bây giờ bạn thế nào, mau sang đây gặp mặt nào.
- Bạn đang ở đâu?
Trong giọng nói của Tôn Hinh Hinh cũng có niềm vui khó thể ức chế, Khổng Mính là bạn học của nàng, cũng là bạn tốt. Trước đó nàng chạy khỏi nhà vào thành phố Giang Hải, tất cả chi phí đều do Khổng Mính chu cấp, nếu không bây giờ nàng cũng không biết mình đang lưu lạc ở đâu nữa rồi.
Sau sáu năm Tôn Hinh Hinh vẫn ghi nhớ những gì Khổng Mính đã trợ giúp trước đó, ân tình giúp nhau vào lúc khốn khó nàng sẽ trọn đời không quên. Nhưng trước đó nàng cũng không nghe được tin tức của Khổng Mính, cũng không phải nàng không muốn tìm hiểu, nhưng chuyện giữa nàng và Trương Đại Trụ chưa được giải quyết, nàng sợ liên lụy đến đối phương. Nhưng bây giờ Trương Đại Trụ đã không còn tìm nàng làm phiền mà Khổng Mính lại chủ động liên lạc, nàng sao có thể mất vui cho được?
- Chúng tôi đang ở bên ngoài, lát nữa sẽ đi dùng cơm, có mười mấy người đi cùng nhau, vị trí đã được đặt sẵn, là nhà hàng Thủy Tạ, ăn xong sẽ đi hát. Bạn đến trước đi, khi bạn đến thì chúng tôi cũng sẽ đến. - .
Khổng Mính nhanh chóng nói, cuối cùng còn bổ sung một câu:
- Bạn nhất định phải đến, nếu không sẽ cắt đứt tình bạn.
- Mình sẽ đến.
Tôn Hinh Hinh cúp điện thoại, sau đó nàng kéo Hạ Thiên ra ngoài:
- Hạ Thiên, đi theo chị gặp mặt vài người bạn.
... ....
Thủy Tạ tuy không phải nhà hàng gì cao sang nhưng rất đặc sắc, chủ yếu là các món cá, ngoài cá còn có đủ loại ốc.
Khi Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên đến nhà hàng thì đám bạn học của nàng còn chưa đến. Sau khi dừng xe ổn định thì Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên đứng chờ trước cổng, năm phút sau Hạ Thiên thấy một nhóm người đi đến, có nam có nữ, mà trong đó có hai người hắn đã từng gặp, đó là Trần Chí Cương và cô gái tên Giai Giai.
- Khổng Mính!
Tôn Hinh Hinh dùng sức vẫy tay, sau đó một cô gái xinh xắn và khá nhỏ nhắn chạy ra khỏi đám người. Cô gái này không cao, chưa được một mét sáu, tướng mạo thanh tú làm người ta sinh ra cảm giác hoạt bát đáng yêu.
- Bạn...Bạn...Bạn thật sự là Tôn Hinh Hinh sao?
Cô gái chạy đến trước mặt Tôn Hinh Hinh, bộ dạng rất khoa trương:
- Bạn thay đổi quá nhiều, nếu không phải gọi mình thì còn tưởng nhìn thấy ngôi sao lớn nào đó.
- Khổng Mính, bạn vẫn như xưa, không có nhiều thay đổi.
Tôn Hinh Hinh ôm lấy cô gái, Khổng Mính quả thật không thay đổi nhiều, chỉ cao hơn một chút, dù sáu năm không gặp nhưng Tôn Hinh Hinh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.