Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Ngược lại, Lãnh Băng Băng cũng hiểu ý tứ của Hoàng Hải Đào, hiện tại não của Hoàng An Bình không bình thường, nếu có thật nổ súng bắn chết nàng thì chỉ sợ cũng không phải ngồi tù, mà nàng lại chết ở trong tay một kẻ điên, chết như thế cũng thật có chút oan uổng cho nàng.

Tuy hiện tại tâm tình của Lãnh Băng Băng không phải rất tốt, nhưng nàng cũng không phải kẻ ngu, biết được cái lúc này không thể quá cứng nhắc, đúng lúc đang tính toán nói mấy câu lấy lệ với tên bệnh thần kinh này, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì bên cạnh lại đột ngột truyền tới một giọng nói:

- Ê, tiểu tử, ngươi không muốn sống à? Ngang nhiên dám dùng súng chỉ vào lão bà của ta?

Nghe được như vậy, trong lòng mọi người đều kêu "Hỏng bét", sau đó cùng lúc nhìn về phía Hạ Thiên vừa mới đột nhiên xuất hiện tại bên thân Lãnh Băng Băng, chỉ cầu trời bỗng nhiên có thể giáng thiên lôi xuống đánh chết tên ngu ngốc này, làm sao lại có cái loại người hay đi làm loạn như hắn cơ chứ?

- Lưu manh đáng chết, ngươi nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Ai là lão bà của ngươi?

Lãnh Băng Băng thở hổn hển, tên gia hỏa đáng chết này làm sao có thể chính mình chạy ra khỏi phòng thẩm vấn vậy?

- Cảnh sát tỷ tỷ, tuy hiện tại tỷ không phải là lão bà của ta, chẳng qua sau này tỷ nhất định sẽ làm lão bà của ta.

Hạ Thiên cười hì hì nói, tên gia hỏa này ngồi ở phòng thẩm vấn một lúc liền cảm thấy quá buồn chán, thế là chính mình tự đi ra, mà lúc này tất cả mọi người trong đội hình cảnh cũng vì sự xuất hiện của Hoàng An Bình mà hỗn loạn cả lên, tự nhiên cũng không có ai đi quan tâm đến hắn, từ đó mới có kết quả như hiện tại, hắn thuận lợi đi đến bên cạnh Lãnh Băng Băng.

Không đợi Lãnh Băng Băng nói chuyện, Hạ Thiên bộ dáng an ủi nói:

- Cảnh sát tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, có ta ở đây sẽ không có người nào dám ăn hiếp tỷ!

- Ngươi câm miệng cho ta!

Lãnh Băng Băng vô cùng tức giận, tên lưu manh chết tiệt này định làm loạn cái gì vậy!

- Ngươi chính là lão công của Băng Băng?

Hoàng An Bình hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên.

- Hắn không....

Lãnh Băng Băng liền vội nói, chỉ đáng tiếc nàng còn chưa nói xong thì Hạ Thiên liền cắt đứt lời của nàng, gật gật đầu cười hì hì trả lời:

- Không sai, ta chính là lão công của Băng Băng!

Không đợi Hoàng An Bình nói chuyện, Hạ Thiên còn nói thêm:

- Này, tiểu tử, dám có chủ ý đối với lão bà của ta đều sẽ không có kết cục tốt, ta cho ngươi một cơ hội, lập tức thả súng xuống, sau đó để cho ta đánh một trận, còn nếu đợi đến lúc ta phải tự thân động thủ thì ngươi sẽ phải biến thành thái giám đó!

- Ngươi nói ngươi là lão công của Băng Băng, vì sao lại mang còng tay?

Hoàng An Bình nhìn chăm chú Hạ Thiên, đột nhiên hỏi.

Hạ Thiên giơ tay lên:

- À... Ngươi nói cái này à, Băng Băng rất thích ta mà lại sợ ta bỏ chạy, cho nên mới đem ta còng lại.

- Lưu manh nhà ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, có phải muốn tìm chết phải không?

Lãnh Băng Băng hạ thấp giọng, cắn răng nghiến lợi nói.

- Được lắm, vậy trước hết ta sẽ giết ngươi!

Hoàng An Bình tức giận hừ một tiếng, bỗng nhiên chuyển đầu súng chỉ vào Hạ Thiên.

- Dừng tay!

- Tiểu An, dừng tay!

Lãnh Băng Băng cùng Hoàng Hải Đào đồng thời quát to, mà đúng lúc này thân thể của Hạ Thiên lại động, đột nhiên hắn như quỷ mị nhào hướng Hoàng An Bình.

Đôi tay khéo léo rút ra khỏi chiếc còng tay, sau đó đồng thời hướng về phía bàn tay phải cầm súng của Hoàng An Bình, hai ngón tay cực nhanh nắm lấy cổ tay Hoàng An Bình, hơi dùng sức kẹp một cái, Hoàng An Bình liền phát ra một tiếng hừ đau đớn, tay phải vô lực rủ xuống, tự nhiên súng cũng bị rơi xuống, liền bị bàn tay kia của Hạ Thiên tóm được.

Bốn phía hoàn toàn im lặng, tên gia hỏa này đến cùng là người gì vậy? Chỉ trong ngăn ngắn thời gian mấy giây lại có thể hoàn thành cả thảy quá trình thoát khỏi còng tay cộng thêm đoạt súng, điều này quả thực cũng có chút quá cường hãn thì phải?

Lãnh Băng Băng sắc mặt cũng biến đổi liên tục, trước đó nàng cũng đã ăn khổ trong tay Hạ Thiên, biết được thân thủ Hạ Thiên rất xuất sắc, nhưng nàng cũng không nghĩ tới Hạ Thiên lại có thể lợi hại đến như vậy, lúc này nàng cũng đã ngầm hiểu được nguyên do khi đó Hạ Thiên nguyện ý đeo còng tay, cũng không bởi vì bị nàng dùng súng chỉ vào đầu, mà là vì một nguyên nhân khác.

Chẳng qua lúc này Hạ Thiên cũng không có để ý đến ánh mắt từ bốn phía, mà lại dùng ngón tay đặt lên cổ tay của Hoàng An Bình, trong mồm lầm bầm lầu bầu:

- Ồ, tiểu tử nhà ngươi hóa ra là đầu óc có vấn đề, vốn là ta chuẩn bị đánh cho ngươi một trận, chẳng qua ta cũng không muốn ăn hiếp người bị bệnh, thật là phiền hà, ta có nên trước trị hết bệnh cho ngươi rồi sau đó lại đánh ngươi hay không nhỉ?

Chúng nhân không còn gì để nói, lại có loại người như thế này sao, trước đem người ta trị hết bệnh, sau đó lại đem người ta đánh một trận, khiến cho người ta lại biến thành bệnh nhân lần nữa? Như vậy cũng thật quá ác!

- Thả ta ra, tên vương bát đản nhà ngươi mau thả ta ra!

Hoàng An Bình một bên giãy giụa gầm gào.

- Ngươi ồn ào quá!

Hạ Thiên có chút bất mãn, vươn tay vỗ một cái lên đầu Hoàng An Bình, "Độp", Hoàng An Bình rất bất hạnh khi đã trở thành người thứ ba trong hôm nay bị Hạ Thiên đánh ngất.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tên này cũng thật quá kiêu ngạo, ngay trước mặt cục trưởng lại dám đem con trai cục trưởng đánh ngất?

- Ngươi làm gì vậy?

Hoàng Hải Đào giận giữ nhìn Hạ Thiên:

- Ngươi là ai? Dám hành hung ở cục cảnh sát?

- Cục trưởng, hắn tên là Hạ Thiên, cũng là người bị tình nghi trong vụ án đánh người.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng từ trong cái cục diện có chút hỗn loạn này tỉnh táo lại, nhanh chóng báo cáo một câu, sau đó tức giận nhìn Hạ Thiên:

- Đưa súng cho ta!

- Ê, ngươi làm sao không biết tốt xấu vậy?

Hạ Thiên trừng mắt với Hoàng Hải Đào:

- Tên gia hỏa này bị bệnh thần kinh, nếu ta không đánh ngất hắn thì có khả năng hắn sẽ "Làm sạch" tất cả các ngươi đó, các ngươi chết rồi cũng không sao, nhưng liên lụy đến lão bà của ta thì làm thế nào?

Nói tới đây, Hạ Thiên đột nhiên lại vỗ đầu một cái:

- Trời, cái này cũng là một vấn đề khó đây, tên bệnh thần kinh này về sau lại muốn tới nơi này tìm cảnh sát tỷ tỷ thì thật phiền toái, bằng không hiện tại ta vẫn là nên đem hắn "Làm sạch" đi, nhưng cũng không được, ăn hiếp bệnh nhân thật là mất hết thân phận của ta, thôi, vì bảo vệ lão bà của ta, ta vẫn nên trước hết đem tên bệnh thần kinh này trị tốt đi đã!

Hạ Thiên tự nói một mình cũng không để ý những người bên cạnh, Hoàng Hải Đào vốn rất tức giận, đúng lúc đang muốn phát tác lại nghe đến câu sau cùng, sắc mặt lập tức biến đổi, hơi hơi chần chờ một chút, hắn đè nén cơn thịnh nộ xuống, mở miệng hỏi:

- Ngươi có thể trị khỏi bệnh của nó?

- Đương nhiên, chỉ là bệnh thần kinh mà thôi, lại cũng không phải bệnh gì nặng.

Hạ Thiên hời hợt nói.

Hoàng Hải Đào có loại xung động muốn hộc máu, không phải cái gì bệnh nặng? Nửa năm qua hắn đã tìm qua vô số danh y đều là thúc thủ vô sách (Bó tay), chỉ có thể trơ mắt nhìn vào con trai của chính mình không bình thường một ngày so một ngày nặng hơn, cái này còn không phải bệnh nặng?

- Hạ Thiên, ngươi đừng có tiếp tục nói nhăng nói cuội, nếu như bệnh thần kinh có thể có phương pháp trị khỏi như vậy thì bệnh viện tâm thần đã đóng cửa hết từ lâu rồi!

Lãnh Băng Băng bực tức nói.

- Cảnh sát tỷ tỷ, đại sư phụ của ta nói, không phải bệnh khó trị mà chỉ là lang băm trên đời này quá nhiều.

Hạ Thiên khẽ cười hì hì, tiện tay đưa súng cho Lãnh Băng Băng:

- Trả súng cho tỷ nè.

- Ngươi thật sự có thể trị khỏi?

Tuy Hoàng Hải Đào cũng không tin tưởng cho lắm nhưng vừa vặn xác thực biểu hiện của tên gia hỏa này cũng không phải tầm thường, càng trọng yếu đó là bệnh tình của con trai hắn đã khiến cho hắn thúc thủ vô sách, điều này chính là "Bệnh gấp tìm mọi thầy thuốc", hiện tại hắn cũng chỉ có thể khắp nơi tìm vận may.

- Nè, ta đã nói bệnh của hắn không phải khó trị, tên gia hỏa này chỉ là bị đụng đầu một cái, sau đó bên trong có một điểm tụ máu chèn dây thần kinh não, chỉ cần đánh tan máu tụ là hắn sẽ khôi phục bình thường ngay thôi mà.

Hạ Thiên có chút không vui, tên này lại dám không tin tưởng y thuật của hắn.

Chẳng qua, hắn lại nghĩ tới tình cảnh hôm qua ở cửa chính đại học Giang Hải kiếm tiền, hiểu được muốn để cho người khác tin tưởng y thuật của hắn cao minh cũng không phải chuyện dễ dàng, vừa nghĩ như vậy, ngược lại hắn liền cảm thấy hoài nghi của Hoàng Hải Đào cũng là bình thường.

- Tiểu tử này cũng thật lợi hại nha, lại có thể biết được nguyên nhân bệnh tình của Hoàng đội.

- Đúng vậy, ta thấy hắn khả năng có thể trị được thật...

- Cũng không biết đội trưởng bắt ở đâu được một tên 'Ngưu nhân' (Ý nói người cường hãn) như vậy, nhìn một tay công phu vừa rồi của hắn, sợ là cả đội trưởng cũng không phải là đối thủ của hắn.

- Cái này gọi là 'Anh hùng khó qua ải mỹ nhân'...

Mấy cảnh sát lại ở bên cạnh thì thầm bàn tán, nguyên nhân bệnh tình của Hoàng An Bình tại trong cục cảnh sát cũng không phải bí mật, trên thực tế, Hoàng An Bình cũng được xem là một hình cảnh giỏi, cho dù có một người cha làm cục trưởng nhưng lại thường xuyên xông lên tuyến đầu, sau đó tại một lần bắt giữ mấy tên tội phạm cướp giật, không may đã bị thương tổn vùng đầu, từ đó mới bắt đầu biến thành có chút không bình thường.

Chuẩn đoán của bác sĩ cùng với lời nói vừa rồi của Hạ Thiên trên cơ bản đều giống nhau, duy nhất không giống đó là không có bất cứ bác sĩ nào dám làm phẫu thuật hút máu tụ ra, nghe nói là xác suất thành công quá thấp, bởi vậy sau khi Hạ Thiên thuận miệng nói ra nguyên nhân bệnh của Hoàng An Bình, mọi người đều bắt đầu có chút tin tưởng Hạ Thiên.

- Ngươi tốt nghiệp ở trường Y nào?

Lãnh Băng Băng nhìn chăm chú Hạ Thiên bắt đầu chất vấn.

- Cảnh sát tỷ tỷ, ta chưa đi học bao giờ.

- Chứng nhận hành y của ngươi đâu?

- Cái này... Không có.

- Ta thấy căn bản ngươi chính là tên lừa đảo, đem CMND của ngươi ra đây xem nào!

- CMND... Ta còn chưa làm!

Hạ Thiên gãi gãi đầu:

- Cảnh sát tỷ tỷ, không bằng tỷ làm giúp ta CMND được không?

Hạ Thiên quả thực không có CMND, vốn hắn cho là đến thành phố Giang Hải liền có thể gặp được Kiều Tiểu Kiều, sau đó thì mấy thứ như CMND... đều có thể bảo Kiều Tiểu Kiều giúp hắn làm, chỉ đáng tiếc việc không như mong đợi, xem ra hắn chỉ có thể tự mình tìm người đi làm CMND, hắn đã từng nghe Kiều Tiểu Kiều nói qua, không có CMND sẽ rất phiền hà. (CMND: Chứng minh thư nhân dân)

- Ta là hình cảnh, không đi làm CMND!

Lãnh Băng Băng buồn bực nói, sau đó quay đầu nhìn vào Hoàng Hải Đào:

- Cục trưởng, tám phần cái tên này là lừa đảo, để tôi trước dẫn hắn đi phòng thẩm vấn!

- Từ từ...

Hoàng Hải Đào sắc mặt biến đổi liên tục, thực ra mà nói, hắn cũng không muốn dễ dàng tin tưởng một người mà hắn căn bản không biết gì về người đó, chỉ là trong nửa năm qua, từ trước đến nay không có ai dám bảo đảm có thể chữa khỏi bệnh cho con trai của hắn, nhưng hiện tại lại xuất hiện một cá nhân như vậy, điều này khiến cho hắn không thể không coi trọng. Bạn đang đọc truyện được tại

Hắn rất muốn thử một lần, chỉ là hắn còn thiếu một cái lý do khiến cho hắn có thể triệt để ra quyết định, bởi thế, hắn quyết định trước muốn hiểu rõ một chút về cái người này.

- Hai cậu giúp ta trước đưa Tiểu An đi bệnh viện.

Hoàng Hải Đào phân phó cho hai cảnh sát.

- Không cần, hắn nửa giờ sau có thể tự tỉnh lại.

Hạ Thiên xen vào một câu.

Hoàng Hải Đào ánh mắt chăm chú lại:

- Ngươi khẳng định?

- Ta đương nhiên khẳng định.

Hạ Thiên bĩu bĩu môi:

- Ta hạ thủ đều rất có chừng mực, hôm nay tên Tô Tử Cường bị ta đánh cho thành đầu heo, hẳn đã tỉnh từ hai mươi phút trước, đến nỗi cái tên gia hỏa sau đó, hiện tại chắc cũng đã tỉnh, nếu không tin có thể gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi là biết.

Hắn vừa nói xong lời này, Lãnh Băng Băng liền bấm điện thoại, vài phút sau, Lãnh Băng Băng đóng điện thoại, sau đó dùng một loại ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn vào Hạ Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui