Mộc Hàm hành động rất thuận lợi, dù nàng và Triệu Thanh Thanh không quen nhau nhưng lại có quan hệ thân mật với Yêu Yêu, vì vậy người nhà Triệu Thanh Thanh cũng không nghi ngờ nàng, vài phút sau nàng đã đưa Triệu Thanh Thanh ra khỏi cổng khu nhà thị ủy.
- Ôi, rốt cuộc tôi cũng đã được ra ngoài.
Triệu Thanh Thanh khi nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì cực kỳ hưng phấn, nàng vội vàng chạy đến nói:
- Chị Băng Băng, em quyết định sẽ bỏ trốn, em đến ở với chị nhé?
- Chỗ chị sao?
Lãnh Băng Băng không khỏi có chút do dự:
- Thanh Thanh, như vậy không tốt, nếu không nhà em sẽ tố cáo chị bắt cóc thiếu nữ vị thành niên.
- Chị Băng Băng, ngày hôm qua em đã đủ mười tám, em đã là người trưởng thành, muốn đi đâu sẽ đi đấy, bọn họ không thể xen vào.
Triệu Thanh Thanh không quan tâm, nàng lập tức cười hì hì với Lãnh Băng Băng:
- Nhưng, chị Băng Băng, em không có tiền, chị phải giúp em, còn phải cho em tiền tiêu vặt. Bạn đang đọc truyện được tại
- Được rồi, nếu em thật sự không muốn về nhà, như vậy đến nhà chị ở vài ngày.
Lãnh Băng Băng cũng không nói nhiều, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Trước tiên cậu đưa Thanh Thanh về nhà, tôi đến cục cảnh sát, cậu nhớ sắp xếp gọn gàng, tôi sẽ quay về ngay.
- Oa, chị Băng Băng, chị thật sự ở chung với sư phụ rồi sao?
Triệu Thanh Thanh nói bằng giọng rất khoa trương.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh:
- Em có tin chị đưa vào nhà lại không?
Triệu Thanh Thanh lè lưỡi, nàng tranh thủ chui vào xe:
- Sư phụ, chúng ta đi thôi.
Lãnh Băng Băng xuống xe, nàng quay lại xe của mình, ngay sau đó bỏ đi ngay. Mà Mộc Hàm cũng khởi động xe, nàng nhanh chóng chạy về nhà của Lãnh Băng Băng ở khu Cảnh Uyển.
Khi xe chạy đến biệt thự số mười ba khu Cảnh Uyển, Hạ Thiên lấy chìa khóa ra mở cửa, Triệu Thanh Thanh cuối cùng cũng đã xác định Hạ Thiên đã thật sự ở chung với Lãnh Băng Băng.
- Sư phụ, em thật sự sùng bái anh, chị Băng Băng cực kỳ căm hận những người làm vợ bé, nhưng bây giờ lại bị anh chộp vào tay.
Sau khi tiến vào phòng khách thì Triệu Thanh Thanh mở lời nịnh nọt Hạ Thiên, ngay sau đó nàng di chuyển chủ đề:
- Nhưng, sư phụ, nếu anh dạy thêm cho em chút võ công, em sẽ càng sùng bái anh.
- Anh không thích em sùng bái.
Hạ Thiên không quan tâm đến Triệu Thanh Thanh, hắn quay đầu nhìn Mộc Hàm:
- Vợ, bây giờ đã về nhà, chị mặc đồ tắm cho tôi xem được chưa?
Triệu Thanh Thanh có chút buồn bực, Mộc Hàm cũng buồn bực, người này chỉ nhớ mỗi vấn đề này thôi sao?
- Chồng à, bây giờ là ban ngày, không được đâu, phải đến tối chứ?
Mộc Hàm tiếp tục trì hoãn thời gian.
- Được rồi, tối nay chị nhất định phải mặc cho tôi xem.
Hạ Thiên suy nghĩ, hắn gật đầu, bây giờ có kẻ phá bĩnh là Triệu Thanh Thanh, đúng là không quá thuận tiện.
Trong lòng Triệu Thanh Thanh thầm oán giận Hạ Thiên, sư phụ này đúng là, tìm quá nhiều sư nương, mà quá phận nhất chính là ở cùng với chị Băng Băng nhưng còn chơi bời với người phụ nữ khác. Chưa nói đến vấn đề chơi bời, rõ ràng còn kéo cả người này vào nhà chị Băng Băng.
Triệu Thanh Thanh nghĩ mãi mà không rõ, với tính cách của Lãnh Băng Băng, vì sao không cho sư phụ một viên đạn? Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu chị Băng Băng thật sự nghĩ như vậy thì chẳng phải nàng không còn tìm được người học võ sao? Triệu Thanh Thanh nghĩ rằng chị Băng Băng quay về sẽ nổi giận, nàng phải nghĩ cách khuyên bảo chị, sẽ tạm thời bỏ qua cho một sư phụ lăng nhăng quá mức. Dù chị Băng Băng muốn bắn chết đối phương, thì cũng phải đợi cho Thanh Thanh trở thành cao thủ nữ hiệp đã.
Nhưng khi Lãnh Băng Băng quay về thì Triệu Thanh Thanh mới phát hiện ra những gì mình lo lắng chỉ là dư thừa, Lãnh Băng Băng hoàn toàn không có phản ứng gì khác thường, nàng cũng không có biểu cảm gì về vấn đề Hạ Thiên mang "gái" về nhà.
- Không bình thường, quá mức bất thường.
Triệu Thanh Thanh lầm bầm, chị Băng Băng sao lại biến thành thế này? Chẳng lẽ sư phụ có sức quyến rũ quá lớn? Nhưng nàng lại cảm thấy sư phụ ngoài có được mười điểm võ công thì chẳng còn gì đáng nói.
Nhưng Triệu Thanh Thanh cũng lập tức không lo lắng về vấn đề này, vì Lãnh Băng Băng đã mang "bí kíp"" Gái đánh người" đưa cho nàng:
- Cái này là quà mà Hạ Thiên chuẩn bị để tặng cho em, bây giờ là của em.
- Ôi, cái gì mà "Gái đánh người", tên hay thế, em thích.
Triệu Thanh Thanh cực kỳ hưng phấn:
- Chị Băng Băng, không bằng chúng ta cùng học, sau này chị em mình cùng đi đánh người.
- Được, chị cùng học với em.
Lãnh Băng Băng gật đầu, tuy nàng không phải võ si như Triệu Thanh Thanh, nhưng nàng là cảnh sát hình sự, học thêm chút bản lĩnh cũng tốt. Hơn nữa tối qua nàng lấy "bí kíp" kia cũng định tự mình học, nhưng Triệu Thanh Thanh lại rất thích võ công, vì vậy mà nàng mới đưa cho đối phương. Bây giờ Triệu Thanh Thanh đề nghị hai người cùng học, tất nhiên nàng sẽ không phản đối, luyện võ mà có thêm người thì rất có hiệu suất.
Cứ như vậy mà Lãnh Băng Băng và Triệu Thanh Thanh cùng nhau học bí kíp "Gái đánh người", còn Hạ Thiên thì chỉ mong mau đến tối, vì lúc đó Mộc Hàm hứa sẽ mặc đồ tắm cho hắn rửa mắt.
Mộc Hàm lại nhận được điện thoại, lại là người kia gọi đến, trong một ngày nàng đã nhận được ba cuộc điện thoại của đối phương.
Khi nhìn thấy dãy số thì Mộc Hàm sinh ra dự cảm không ổn, người này lại điện thoại, chẳng lẽ muốn nàng ra tay?
Dù có chút bất an nhưng Mộc Hàm vẫn đi ra ngoài biệt thự nhận điện thoại.
- Lý Minh Nhân bị đánh, cô có biết không?
Người đàn ông bên kia hỏi.
- Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy.
Mộc Hàm trả lời.
- Còn nhớ gian phòng 1208 ở khách sạn Khải Duyệt không?
Người đàn ông tiếp tục hỏi:
- Là chỗ cô gặp mặt Hạ Thiên lần đầu tiên.
- Nhớ.
Mộc Hàm rất mê hoặc, người kia muốn làm gì?
- Tôi đã sắp xếp tất cả, cũng đã thuê phòng, đêm nay cô đưa hắn vào đó, trong phòng có một chai rượu đỏ, còn có hai cái ly, bên trong một ly có ký hiệu ngôi sao, cô chỉ cần rót rượu vào trong ly đó đưa cho hắn uống là được.
Người đàn ông bên kia chậm rãi nói:
- Cô uống rượu với hắn ở địa phương có ý nghĩa đặc biệt, như vậy hắn sẽ không nghi ngờ, cô cũng không cần phải bỏ ra cái giá đắt mà vẫn thành công.
- Muốn ra tay nhanh vậy sao?
Trong lòng Mộc Hàm chợt sinh ra cảm giác khác thường, mới sáng sớm còn nói thời gian là ba ngày, nhưng đến giữa trưa là bốn mươi tám tiếng, đến bây giờ thì chẳng có dư chút thời gian nào.
Trong ấn tượng của Mộc Hàm thì người kia làm việc rất quyết đoán, một khi quyết định chuyện gì cũng không dễ thay đổi. Nhưng bây giờ, vì giết một người mà đối phương đã thay đổi nhiều lần, chẳng lẽ đối với hắn thì giết Hạ Thiên quan trọng như vậy sao?
- Không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm theo là được.
Người đàn ông trong điện thoại nói một câu không vui, sau đó cúp điện thoại.
Mộc Hàm ngơ ngác đứng bên ngoài, nàng không biết đã đứng bao lâu, vô tình sắc trời cũng dần tối.
- Vợ, bây giờ trời đã tối rồi.
Âm thanh của Hạ Thiên vang lên ở phía sau làm Mộc Hàm bừng tỉnh, nàng nhìn giờ, bây giờ hơn bảy giờ, lời nói của Hạ Thiên rõ ràng ép nàng thực hiện lời hứa.
"Cái gì nên đến sẽ đến, trốn cũng không xong!"
Mộc Hàm thầm thở dài, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười yêu kiều:
- Chồng, nơi đây có người, không tiện đâu, nếu không chúng ta đổi chỗ, tối sẽ mặc vào cho cậu xem, được không?
- Được!
Hạ Thiên đồng ý.
- Vậy chúng ta đi thôi, đến nơi chúng ta gặp mặt nhau lần đầu tiên, chịu không?
Mộc Hàm khoác tay Hạ Thiên rồi nũng nịu nói.
Hạ Thiên gật đầu khen hay, cứ như vậy hai người không chào hỏi Lãnh Băng Băng mà lái xe rời khỏi khu Cảnh Uyển, phóng về phía khách sạn Khải Duyệt.
Đúng như những gì người đàn ông trong điện thoại đã nói, phòng 1208 ở khách sạn Khải Duyệt đã được đặt sẵn, chỉ cần nghe tên Mộc Hàm là được giao. Đến khi Mộc Hàm và Hạ Thiên vào phòng, nàng lập tức nhìn thấy có một chai rượu đỏ, còn có hai ly rượu.
- Chồng, chúng ta còn chưa dùng cơm tối, không bằng ăn chút gì đó đã nhé?
Mộc Hàm vừa tùy ý đề nghị vừa cầm lấy hai chiếc ly lên xem xét, nàng nhanh chóng tìm ra chiếc ly có dấu hiệu.
Hạ Thiên lại đồng ý với lời đề nghị của Mộc Hàm, vì vậy Mộc Hàm gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn, gọi vài món ăn, ngay sau đó lại khui rượu, rót hai ly rượu đầy.
Nhưng sau đó Mộc Hàm lại có chút chần chừ, mình thật sự cho Hạ Thiên uống sao? Nàng biết rõ trong ly rượu kia có một chất kịch độc, dù là người nào uống vào, chưa đến ba phút sẽ bỏ mạng. Rõ ràng, dù Hạ Thiên có công phu cao đến đâu, chỉ cần uống ly rượu kia thì chết chắc.
- Này, khát quá, uống trước nói sau.
Khi Mộc Hàm còn đang do dự thì Hạ Thiên đã vươn tay, hắn cầm lấy ly rượu, đúng là ly rượu có chất độc.
- Chồng... ....
Khoảnh khắc này Mộc Hàm vô thức ngăn cản, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì Hạ Thiên đã ực sạch.
- Ý trời là như vậy, cũng đừng trách mình.
Trong lòng Mộc Hàm không thoải mái, nhưng nàng cũng chỉ biết an ủi mình như vậy mà thôi.
- Vợ, chị không uống sao?
Hạ Thiên hỏi:
- Rượu này hương vị khá tốt.
- Chồng, vì chúng ta từng gặp nhau ở đây, làm một ly nhé?
Giọng nói của Mộc Hàm có chút đau đớn, sau đó nàng ngửa chiếc cổ trắng ngần dốc cả ly rượu vào bụng.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn cũng uống cạn ly.
- Á...Đau quá.
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, hắn ôm bụng rồi té xuống cực kỳ đau khổ.
Mộc Hàm quay đầu đi có vẻ không đành lòng, nàng cũng chẳng phải chưa từng giết người, nhưng những lần trước nàng thường giết kẻ xa lạ, cũng là những kẻ đáng chết. Nhưng Hạ Thiên không xa lạ gì với nàng, hơn nữa nàng dù biết hắn háo sắc nhưng vẫn chưa đến mức độ phải chết.
Đúng lúc này một cảm giác đau đớn từ dưới bụng bùng lên, Mộc Hàm dùng tay ôm bụng, khoảnh khắc khi ngã xuống thì trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ. Cuối cùng nàng cố nén đau rút điện thoại ra rồi bấm một dãy số:
- Ông...Ông muốn giết cả tôi sao?