- Tôi không phải dấm chua, sao có thể ăn dấm chua của cậu?
Lãnh Băng Băng cực lực phủ nhận, đồng thời cũng vùng vẫy:
- Cậu thả tôi ra.
- Không phải dấm chua sao? Để tôi kiểm nghiệm.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không buông Lãnh Băng Băng ra, hắn đã không muốn buông thì Lãnh Băng Băng có vùng vẫy thế nào cũng không ra được. Vì vậy mà một lúc sau Lãnh Băng Băng đã thôi không vùng vẫy, dù sao nàng cũng đồng ý làm vợ hắn, hắn muốn ôm thì ôm, cũng không có gì, dù sao đây cũng không phải lần đầu bị hắn ôm.
Nhưng khi nghe nói Hạ Thiên muốn nghiệm chứng xem Lãnh Băng Băng nàng có ghen hay không, lúc này nàng vừa cảm thấy bực mình vừa buồn cười, thứ này cũng nghiệm chứng được sao?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn kiểm nghiệm xem chị có ghen hay không, chị có ý kiến gì không?
Hạ Thiên cười hì hì hỏi.
- Sao nghiệm chứng được?
Lãnh Băng Băng tức giận hỏi, nàng cũng có chút hiếu kỳ.
- Nếu chị đồng ý thì cứ nói.
Nụ cười của Hạ Thiên có vẻ quỷ dị, điều này làm cho Lãnh Băng Băng cảm thấy không yên lòng.
Nhưng vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng gật đầu:
- Tôi đồng ý, cậu nói đi, cậu muốn kiểm chứng thế nào...Ư... ....
Cặp mắt đẹp của Lãnh Băng Băng chợt tròn xoe, nàng còn chưa nói dứt lời thì đã bị chặn lại, khoảnh khắc này nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, nàng chưa từng có nụ hôn đầu tiên, không ngờ bây giờ bị Hạ Thiên lưu manh cướp đi. Nàng vất vả lắm mới giữ lại được sau hai mươi lăm năm, bây giờ lại bị đối phương cướp đoạt gọn gàng như vậy.
Chiếc lưỡi tham lam của người đàn ông mút vào cặp môi anh đào của Lãnh Băng Băng, tùy ý cướp đoạt bờ môi ngọt ngào, nàng bị động nghênh đón tất cả. Mãi đến khi đầu lưỡi của Hạ Thiên phá tan hai hàm răng và đụng đến chiếc lưỡi thơm tho ở bên trong thì nàng mới kịp phản ứng, ngay sau đó nàng cắn vào lưỡi của hắn.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, sao chị lại làm như vậy?
Hạ Thiên bị Lãnh Băng Băng cắn vào lưỡi, tất nhiên sẽ không thể tiếp tục hôn nàng, nhưng khi hai bờ môi vừa tách ra thì hắn dùng giọng bất mãn chất vấn.
Lãnh Băng Băng rất tức tối, nàng còn chưa mắng Hạ Thiên, bây giờ lại bị hắn mắng ngược lại.
- Cậu cưỡng hiếp tôi, tôi còn chưa nói.
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Cậu còn dám làm như vậy, sau này tôi sẽ cắn đứt lưỡi cậu.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, là chị đồng ý để tôi hôn, tôi có cưỡng hiếp chị đâu?
- Thúi lắm, tôi đồng ý hồi nào?
Lãnh Băng Băng bị chọc tức, người này chưa nói đến sự lưu manh, nàng đã quen bị đùa giỡn, bây giờ còn vu oan để hắn hôn, nàng sao có thể đồng ý?
- Vừa rồi chị đã đồng ý để tôi nghiệm chứng có ghen hay không còn gì?
Hạ Thiên ra vẻ vô tội.
- Tôi đồng ý nghiệm chứng mình không ghen, có liên quan gì đến vấn đề cậu có hôn tôi hay không?
Lãnh Băng Băng còn chưa suy tính cẩn thận.
Hạ Thiên dùng lời lẽ hùng hồn giải thích:
- Tôi muốn nghiệm chứng chị có ghen hay không, xem chị có ăn dấm chua hay không, tất nhiên phải hôn chị, để xem thử hương vị, nếu trong miệng chị có vị chua, như vậy chứng minh chị đang ghen.
Lãnh Băng Băng chợt ngây dại, lưu manh này đúng là quá hùng hồn, có thể tìm được lý do mạnh mẽ như vậy. Nàng cũng thật sự không biết, khi nào thì chữ ghen có liên quan đến hương vị trong miệng.
Hạ Thiên chép miệng vài cái rồi nói:
- Nhưng cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ tôi đã nghiệm chứng được, đầu lưỡi chị rất ngọt, vì vậy chị thật sự không ghen.
- Cậu còn nói.
Lãnh Băng Băng vừa tức vừa xấu hổ, lưu manh này được tiện nghi còn khoe mẽ:
- Cậu buông tôi ra.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi cảm thấy còn chưa nghiệm chứng đủ, không bằng chúng ta nghiệm chứng thêm lần nữa nhé?
Hạ Thiên cười hì hì hỏi.
- Nghĩ hay nhỉ?
Lãnh Băng Băng lúc này tất nhiên không thể cho Hạ Thiên đắc thủ, nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó dùng sức vùng vẫy ra khỏi lòng đối phương.
- Tôi đi tắm, cậu thích đi đâu cũng được, tôi không quan tâm.
Lãnh Băng Băng để lại một câu như vậy rồi vội vàng ra khỏi phòng ngủ.
Hơn nữa giờ sau Lãnh Băng Băng quay lại phòng ngủ và phát hiện Hạ Thiên đang nằm trên giường, trong lòng thầm thở dài một hơi không hiểu nguyên nhân.
Hạ Thiên đã ngủ say, nhìn bộ dạng ngủ như một đứa trẻ của hắn, Lãnh Băng Băng không khỏi có chút xuất thần, nàng mơ hồ có cảm giác mình quay lại thời điểm nằm trong lòng mẹ. Trước đó nàng rất căm hận những tên đàn ông lăng nhăng, nhưng bây giờ sao lại không có chút hận ý với lưu manh này?
"Lãnh Băng Băng ơi là Lãnh Băng Băng, vì sao mày không được như cái tên?"
Lãnh Băng Băng thầm hỏi mình, trước kia nàng cũng chưa chính thức đặt tên, sau này nàng đặt tên mình như vậy, nàng hy vọng trái tim của mình có thể lạnh băng, không động lòng với bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng bây giờ nàng lại phát hiện mình thật sự đã động lòng, hơn nữa còn động lòng với mọt tên lưu manh khốn kiếp.
Chẳng lẽ đây là số mệnh của phụ nữ Lãnh gia, nhất định phải yêu một đàn ông không nên thân?
"Nếu tương lai cậu lại như Hạ Vân Sơn, cũng không quan tâm đến con cái của chúng ta, tôi thề sẽ giết cậu!"
Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên đang ngủ say mà lập lời thề, sau đó nàng tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh hắn.
Sáng hôm sau Lãnh Băng Băng thức dậy đã phát hiện mình nằm trong lòng Hạ Thiên, không biết hắn đã ôm nàng từ khi nào. Nhưng cũng giống như trước đây, hắn chỉ ôm nàng mà không thừa dịp ngủ để làm chuyện gì quá phận.
"Chỉ cần xét theo điểm này cũng chứng tỏ hắn tốt hơn tên khốn Hạ Vân Sơn kia, hắn vẫn còn tốt với mình."
Lãnh Băng Băng nhớ đến lời thề của mình mà thầm nói, nàng biết rất rõ, nếu Hạ Thiên vẫn sử dụng thủ đoạn như Hạ Vân Sơn với mẹ mình năm xưa, như vậy nàng sẽ không tha cho hắn.
Dù xem ra bây giờ Lãnh Băng Băng đang thân mật ngủ cùng Hạ Thiên, điều này không khác gì chính thức có quan hệ ái ân, nhưng nếu so với tình cảnh khúc mắc trước đó, bây giờ nàng vãn chưa thật sự muốn trao thân cho hắn. Dù nàng đã đồng ý làm vợ hắn, cũng ý thức mình khó tránh khỏi bàn tay của đối phương, nhưng nàng hy vọng tất cả đến lúc mình cam tâm tình nguyện, dưới tình huống đôi bên tình nguyện. :
"Nếu cậu không lăng nhăng thì quá tốt."
Lãnh Băng Băng thầm thở dài, nàng khẽ rời khỏi ngực hắn rồi xuống giường mặc quần áo.
Lãnh Băng Băng thích nhất bộ đồng phục cảnh sát, nàng quay đầu nhìn lại rồi hỏi:
- Cậu...Cậu tỉnh khi nào?
Hạ Thiên đang tựa đầu lên đầu giường cười hì hì nhìn Lãnh Băng Băng:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, khi chị rời khỏi lòng tôi, lúc đó tôi đã tỉnh.
- Cậu.
Gương mặt Lãnh Băng Băng chợt đỏ bừng, như vậy trước đó nàng thay đồ ngủ, chẳng phải bị Hạ Thiên thấy sạch rồi sao?
- Lưu manh!
Lãnh Băng Băng mắng một câu, ngay sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng.
Hạ Thiên lại lầm bầm:
- Vẫn là cảnh sát tỷ tỷ có dáng người tốt nhất.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên, Diệp Mộng Oánh gọi đến.
- Hạ Thiên nhớ rõ mười giờ phải đến tòa nhà Hải Giang!
Diệp Mộng Oánh dặn dò trong điện thoại.
- Mỹ nữ tỷ tỷ yên tâm, tôi sẽ đến.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Ừ, tôi đi chuẩn bị hội trường, chút nữa gặp.
Diệp Mộng Oánh nhanh chóng cúp điện thoại.
Đối với Diệp Mộng Oánh thì sự việc hôm nay rất quan trọng, nàng đột nhiên trở thành chủ tịch tập đoàn Thiên Nam, tuy đã được ông nội gắng sức giúp đỡ nhưng nàng vẫn thiếu uy tín tronng tập đoàn. Hơn nữa vào thời điểm quan trọng này tập đoàn lại gặp phải nguy cơ chưa từng có, rõ ràng đây là khảo nghiệm đầu tiên của nàng, cũng là kỳ ngộ đầu tiên.
Nếu Diệp Mộng Oánh không thể vững vàng đưa tập đoàn Thiên Nam vượt qua nguy cơ, như vậy uy tín của nàng sẽ giảm sút trầm trọng, đặc biệt là những công ty lâu đời sẽ cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để rút khỏi tập đoàn. Nhưng nếu Diệp Mộng Oánh có thể xuất sắc xử lý sự việc lần này, như vậy tất cả thành viên cao thấp sẽ thừa nhận năng lực lãnh đạo của nàng, cơ bản sẽ không còn người nào bằng mặt không bằng lòng.
Vị trí mở họp báo chính là tầng cao nhất của tòa nhà Hải Giang, trong phòng họp lớn của tập đoàn Thiên Nam, tuy thời điểm họp báo là mười giờ nhưng mới chín giờ đã có hàng loạt phóng viên báo đài ở thành phố Giang Hải thậm chí cả bên ngoài tập trung đến, phòng họp có thể chứa hơn ngàn người đã có hơn vài trăm phóng viên.
Tập đoàn Thiên Nam có hơn mười người được sắp xếp tiếp đãi đám phóng viên này, tất cả báo chí điểm tâm, nước uống đều đầy đủ, có thể nói là phục vụ tương đối chu đáo, nhưng bây giờ đài chủ tịch vẫn trống không. Họp báo lần này quan trọng nhất là người trong cuộc, kể cả chủ tịch tập đoàn Thiên Nam Diệp Mộng Oánh và cả ngôi sao bị hủy đi dung mạo An Khả Khả, bây giờ chưa ai xuất hiện.
Đám phóng viên đã bắt đầu nghị luận.
- Các người nói xem, lần này tập đoàn Thiên Nam sẽ giải thích thế nào?
- Hơn phân nữa là bị hãm hại, chắc chắn sẽ nói sản phẩm của bọn họ không có vấn đề.
- Tôi thấy An Khả Khả đã lâu không xuất hiện, có lẽ đã bị mua chuộc rồi, sợ rằng đã điều trị gương mặt, sau đó trực tiếp phủ nhận.
- Dù sao tập đoàn Thiên Nam cũng có nhiều tiền, cho An Khả Khả vài trăm triệu là được, tôi tin An Khả Khả sẽ không truy cứu.
- Nhưng nếu như vậy thì bọn họ cũng sai, truyền thông chúng ta cũng không phải con nít dễ lừa đảo, nhất định phải tìm ra chân tướng, không thể vô trách nhiệm như vậy được.
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy... ....
Các phóng viên thảo luận với nhau, thời gian dần trôi qua, vô tình đã đúng mười giờ, cửa lớn phòng họp được mở ra, đoàn người nối đuôi nhau đi vào. Đi đầu là một nam một nữ, người đẹp mặc trang phục công sở, đối với mọi người thì người đẹp này không có gì xa lạ, vì nàng là chủ tịch mới của tập đoàn Thiên Nam, là Diệp Mộng Oánh.
Nhưng người đàn ông bên cạnh Diệp Mộng Oánh là ai? Người này ăn mặc tầm thường, tướng mạo tầm thường. Điều này còn chưa quan trọng, quan trọng là Diệp Mộng Oánh lại ôm lấy cánh tay của hắn, chẳng lẽ đây là bạn trai của Diệp Mộng Oánh.
Khoảnh khắc này tất cả phóng viên giống như quên đi mục đích thực chất của họp báo hôm nay, ai cũng chĩa máy ảnh và máy quay về cặp nam nữ. Đây là tin tức vô giá, nữ phú hào Giang Hải là hoa đã có chủ, đây không phải tin tức chấn động sao?