Viên cảnh sát này ra tay không có bất kỳ dấu hiệu nào, dù là nhóm người Hào Đồ cũng không chuẩn bị tâm lý, cũng không ngờ có người sẽ nổ súng giết người. Khi nghe tiếng súng vang lên thì Hào Đồ và nhóm chuyên án cực kỳ hoảng sợ nhưng không ai kịp phản ứng.
Nhưng bọn họ không kịp phản ứng thì không phải những người khác không kịp phản ứng, Hạ Thiên đang ôm hôn Lãnh Băng Băng cực kỳ sung sướng, hắn nhấc chân đá văng Lưu Thái Hà tránh khỏi hai viên đạn. Sau đó hắn ôm Lãnh Băng Băng đến trước mặt tên cảnh sát nổ súng, dùng một cước đá văng khẩu súng, lại một cước đá đối phương ngã lăn xuống đất. Cuối cùng hắn giẫm chân lên người viên cảnh sát, môi vẫn gián chặt vào môi Lãnh Băng Băng.
Lúc này những thành viên tổ chuyên án mới kịp phản ứng, khi đám người chuẩn bị rút súng thì phát hiện viên cảnh sát vừa nổ súng đã bị Hạ Thiên giẫm dưới chân, hắn lại vẫn ôm hôn Lãnh Băng Băng. Đám người trực tiếp bị Hạ Thiên làm cho kinh hoàng, mạnh, thật sự quá mạnh, đúng là không bội phục không được.
Lãnh Băng Băng lúc này bắt đầu giãy dụa, khi nàng nghe thấy tiếng súng thì há mồm muốn nói chuyện, nhưng vừa há miệng thì đầu lưỡi của Hạ Thiên đã tiến vào thăm dò, ngay sau đó ép lên đầu lưỡi thơm tho của nàng. Lúc này nàng đã không nhịn được, vì vậy cắn vào lưỡi Hạ Thiên.
Hạ Thiên cuối cùng cũng buông lỏng Lãnh Băng Băng, hắn dùn ánh mắt buồn bực nhìn nàng:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, sao chị lại cắn tôi?
- Cậu còn dám nói nữa sao?
Lãnh Băng Băng nổi giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Được rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, nhớ còn thiếu tôi ba mươi mốt lần đấy nhé.
Hạ Thiên dùng giọng lo lắng để căn dặn Lãnh Băng Băng.
- Cậu không biết làm việc chính trước sao?
Lãnh Băng Băng rất tức giận.
- Đây là chuyện chính.
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội, đối với hắn thì chuyện này mới quan trọng, những chuyện khác đều nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới.
- Vậy thì không làm chuyện chính nữa.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, không làm việc đường hoàng không phải thói quen tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lãnh Băng Băng hoàn toàn không biết làm gì hơn, nàng xem như đã hiểu rõ, lưu manh này có tám phần vì nàng tức giận mà sinh ra.
- Thả, thả tôi ra... ....
Lúc này dưới bàn chân Hạ Thiên vang lên một âm thanh:
- Tôi...Tôi không thở nổi... ....
Hạ Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua bên dưới, sau đó hắn lập tức bất mãn:
- Sao lại là ông?
Người bị Hạ Thiên giẫm chân lên ngực chính là viên cảnh sát tối qua đã hãm hại Mộc Hàm buôn thuốc phiện, là Đinh Tùng.
Lúc này Đinh Tùng mới nhìn thấy bộ dạng Hạ Thiên, vì vậy mà trong ánh mắt chợt lóe lên cái nhìn sợ hãi:
- Là cậu?
Đám người Khúc Phong ở phía sau bắt đầu ra vẻ tức giận quát tháo:
- Đinh Tùng, anh điên rồi sao? Anh có cừu hận gì với Lưu tiểu thư, có đáng để nổ súng giết người không?
- Cục trưởng!
Đinh Tùng ấp úng, lão không thể nói ra nội dung.
- Trước tiên bắt người này lại.
Lúc này Hào Đồ mới mở miệng:
- Mang theo người này và Lưu Thái Hà, chúng ta rời khỏi đây ngay.
- Cục trưởng Hào, anh muốn đi đâu?
Khúc Phong vội vàng hỏi.
- Tôi muốn đi đâu không cần anh xen vào.
Hào Đồ quát nghiêm nghị. Vừa rồi tổ chuyên án thiếu chút nữa đã rơi vào tình cảnh không xong, điều này làm lão cực kỳ phẫn nộ và tức giận. Đám người bọn họ thiếu chút nữa bị thiêu chết trong cục công an, vất vả lắm mới thoát ra được, nhưng người tình nghi thiếu chút nữa cũng bị giết chết ngay trước mắt, người ra tay lại là cảnh sát. Trong tỉnh Bình Hải nằm dưới sự cai quản của Hào Đồ lại sinh ra những chuyện như thế này, đúng là sỉ nhục.
- Đinh Tùng, là hắn sai ông đến sao?
Lưu Thái Hà đột nhiên mở miệng.
- Lưu tiểu thư... ....
Đinh Tùng ấp úng nói.
- Hắn muốn giết tôi sao?
Vẻ mặt Lưu Thái Hà rất cổ quái, nhưng lúc này nàng không nhìn Đinh Tùng mà ngước mặt nhìn bầu trời, nước mắt chợt chảy ra:
- Hắn để ông đến giết tôi, tôi chưa khai bất kỳ điều gì, hắn lại sai ông giết tôi, chẳng lẽ hắn không tin tôi? Vì sao hắn nghĩ rằng tôi sẽ bán đứng?
Thật ra không cần Đinh Tùng trả lời thì Lưu Thái Hà đã biết rõ đáp án, vì người có thể ép Đinh Tùng phải ra tay, ngoài nàng ra thì chỉ còn lại người kia. Trước đó nàng đối mặt với sự thẩm tra của công an tỉnh mà không nói một lời, không lộ nửa câu, vì nàng tin tưởng người đàn ông của mình, đó là Thái Tử, hắn nhất định sẽ cứu nàng.
Vừa rồi cục công an xảy ra hỏa hoạn, Lưu Thái Hà rất vui, vì nàng cảm thấy đây nhất định là Thái Tử bày ra để thừa dịp hỗn loạn cứu mình ra. Nhưng cuối cùng nàng phát hiện, căn bản không ai đến cứu hỏa, bây giờ nàng thấy khu nhà cục công an khói lửa tràn lan nhưng không ai đến cứu, nếu nàng còn ở bên trong thì đã chết cháy từ lâu rồi.
Lưu Thái Hà không ngờ mình không bị chết cháy thì Đinh Tùng đã xuất hiện, đối phương muốn giết nàng, mà người cứu nàng chính là tên khốn kiếp làm nàng căm hận vào lúc sáng sớm.
- Dù sao này có vấn đề gì thì em cũng phải tự bảo vệ mình... ....
Trong đầu Lưu Thái Hà chợt hiện lên câu nói này, đây chính là lời của Thái Tử nói với nàng.
- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ nghe anh lần đầu tiên.
Lưu Thái Hà tự nói với mình, ngay sau đó nàng quay đầu nhìn Hào Đồ:
- Tôi đồng ý cung khai, nhưng các người phải bảo đảm an toàn cho tôi.
Hào Đồ lập tức kinh ngạc, sau đó lão rất mừng rỡ:
- Không có vấn đề, chúng tôi sẽ bảo vệ cô.
- Trước tiên bắt bọn họ lại.
Lưu Thái Hà đột nhiên chỉ tay vào đám người Khúc Phong.
Nghe nói như vậy thì vẻ mặt Khúc Phong chợt biến đổi, hắn đang muốn nói thì Hào Đồ đã ra lệnh:
- Bắt người.
Đám người tổ chuyên án vốn đã rất ngột ngạt, bọn họ cũng nghi ngờ cục trưởng cục công an Lâm Giang chính là kẻ chỉ huy phóng hỏa, bây giờ nghe Hào Đồ nói như vậy thì lập tức phóng đến vật ngã đám người Khúc Phong như hổ đói vồ mồi, sau đó nhanh chóng bắt giữ.
- Thả tôi ra, tôi không không phạm tội, các người không thể bắt bớ tùy tiện.
Khúc Phong gầm rống lên.
- Cục trưởng Khúc, ông thu của tôi rất nhiều tiền, còn vào Thái Tử chơi gái nhiều lần, ông còn cưỡng hiếp một công chúa của quán karaoke, ông còn nói mình không phạm tội sao?
Lưu Thái Hà mở miệng nói.
- Lưu Thái Hà, con chó cái khốn nạn, loại chó cắn càn.
Khúc Phong tức giận mắng:
- Cô sẽ không có kết cục tốt.
- Cục trưởng Hào, tôi có thể nói rõ tên tất cả cảnh sát trong cục công an bị Thái Tử khống chế, cũng có thể nói cho ông biết vị trí khu nhà xưởng sản xuất ma túy, thậm chí còn có thể cho các người đi bắt Thái Tử, nhưng tôi cũng có một điều kiện.
Lưu Thái Hà không quan tâm đến Khúc Phong, nàng nói điều kiện với Hào Đồ.
- Nói đi, cô có điều kiện gì?
Hào Đồ hỏi.
- Trước khi rời khỏi huyện Lâm Giang, tôi muốn anh ta bảo vệ tôi.
Lưu Thái Hà nâng hai tay đeo còng chỉ vào Hạ Thiên nói.
Hạ Thiên đón lời rất bất mãn:
- Đầu óc cô có vấn đề rồi sao? Tôi không quen biết cô, hơn nữa cô cũng quá xấu, tôi cũng không muốn bảo vệ cô.
- Lưu Thái Hà, Hạ Thiên cũng không phải là cảnh sát, anh ta không có nghĩa vụ bảo vệ cho cô, những cảnh sát hình sự tổ chuyên án chúng tôi sẽ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho cô, vì vậy cô đừng quá lo lắng.
Hào Đồ cũng mở miệng.
- Tôi chẳng cần quan tâm anh ta có phải là cảnh sát hay không, nhưng các ông cũng thấy rồi đấy, ngoài anh ta thì không còn ai bảo đảm được an toàn cho tôi.
Bây giờ Lưu Thái Hà vẫn còn sống, nếu so sánh với người ngoài thì nàng hiểu rõ thủ đoạn của Thái Bằng Trình, nếu hôm nay không có Hạ Thiên thì nàng chết chắc.
- Cục trưởng Hào, anh đồng ý đi.
Lãnh Băng Băng đột nhiên mở miệng nói.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, sao chị có thể đồng ý với cô ta? Tôi cũng không muốn bảo vệ cô ta.
Hạ Thiên bắt đầu phàn nàn.
- Tôi không muốn cậu bảo vệ cô ta, cậu bảo vệ tôi là được.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, sau đó nàng nhìn sang Lưu Thái Hà:
- Tôi sẽ bảo vệ cho cô, Hạ Thiên bảo vệ tôi, như vậy cũng phù hợp với yêu cầu là cô sẽ không chết, không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề.
Lưu Thái Hà rất thỏa mãn với sắp xếp của Lãnh Băng Băng.
Đối với Hạ Thiên thì bảo vệ Lãnh Băng Băng là sứ mạng, tất nhiên hắn sẽ không từ chối, nhưng bên cạnh còn có kẻ thứ ba là Lưu Thái Hà, điều này làm hắn khó chịu.
- Nếu đã không còn vấn đề, như vậy bây giờ cô nên cho chúng tôi biết nhà xưởng ở nơi nào.
Hào Đồ mở miệng nói.
Lưu Thái Hà đang định mở miệng thì một tiếng nổ lớn từ phương xa truyền đến, mặt dất dưới chân cũng rung lên nhè nhẹ như có động đất.
- Đây là vụ nổ ở nơi nào?
Vẻ mặt Lưu Thái Hà chợt biến đổi:
- Có phải từ phía tây không?
- Đúng vậy, nói chung cách đây hai mươi kilomet.
Hạ Thiên thuận miệng nói, tai của hắn rất thính, tất nhiên hắn sẽ nghe thấy rất rõ ràng.
- Nhà xưởng sản xuất ma túy ở nơi đó.
Vẻ mặt Lưu Thái Hà có chút ngây ngốc.
- Mau đưa chúng tôi đi bắt Thái Bằng Trình. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Hào Đồ cảm thấy tình huống không đúng thì vội vàng nói.
Đáng tiếc, tất cả đều chậm một bước.
Khi tổ chuyên án chia làm ba mũi tiến vào chỗ nghi ngờ Thái Bằng Trình đang dừng chân thì chẳng thu hoạch được gì, Thái Bằng Trình đã không còn bóng dáng, nhà xưởng cũng đã được chứng thực là phát nổ. Nhà xưởng trong khe núi nổ tung, tất cả bị chôn vùi dưới đống đất đá, khi nào thì sẽ được đào móc ra, bên trong có bao nhiêu người bị chôn vùi, đây là điều khó thể biết được.
Trong thời gian một đêm Hào Đồ dựa vào lời cung khai của Lưu Thái Hà mà bắt được đám người có liên quan đến Thái Tử Cung và Thái Bằng Trình, tất cả đều rất thuận lợi. Nhưng cảnh sát tìm khắp huyện thành cũng không thấy tung tích của Thái Bằng Trình, có lẽ người này đã bỏ chạy.
Tổ chuyên án rất bộn rộn nhưng Lãnh Băng Băng thì rất thoải mái, vì nhiệm vụ của nàng là bảo vệ Lưu Thái Hà. Bây giờ mọi người đang ở trong khu nhà chính quyền huyện, cục công an đã không thể ở lại, Hào Đồ cũng lo lắng nếu ở lại khách sạn, cuối cùng chủ tịch huyện Lâm Giang là Phương Thanh Vân đã chủ động liên lạc với tổ chuyên án, mời bọn họ vào trong khu nhà chính quyền huyện để phá án, tất nhiên Hào Đồ sẽ đồng ý.
Sáng hôm sau, khi Hạ Thiên đang ôm Lãnh Băng Băng ngủ ngất ngây thì đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, hắn cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ.
- Này, ai vậy?
Hạ Thiên ngáp một cái rồi hỏi.
- Hạ Thiên, tao không để yên cho mày đâu.
Bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp