- Vậy cậu muốn đấu thế nào?
Nhiếp Thiếu Bằng cười lạnh hỏi, trong lòng hắn rất xem thường hạ thiên, người này hơn phân nửa là biết không phải là đối thủ của hắn, vì vậy mới thay đổi phương pháp.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Rất đơn giản đấy, chúng ta không cần bóng, cứ trực tiếp ra sân là được.
- Không cần bóng thì đấu thế nào?
Nhiếp Thiếu Bằng hừ lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ cậu muốn đánh nhau sao?
- Sao anh ngốc như vậy?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Nhiếp Thiếu Bằng:
- Không cần bóng rổ vẫn có thể chơi được, anh xem mình như bóng rổ là được, anh có thể ném mình vào rổ. Tất nhiên, nếu anh có bản lĩnh thì cũng có thể quăng tôi vào rổ.
- Ý của cậu là, chúng ta không cần bóng, có thể ném đối phương vào rổ sao?
Nhiếp Thiếu Bằng tưởng mình nghe lầm, vì vậy không nhịn được phải xác nhận lại.
- Đúng vậy, anh có thể tự mình nhảy vào rổ, chỉ cần anh có bản lĩnh thì ném tôi vào rổ, ai ném đối phương vào ổ ba lần thì thắng, thua phải nằm sấp trên mặt đất học sủa như chó.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Trên gương mặt xinh đẹp của Kiều Tiểu Kiều không khỏi lộ ra nụ cười quái dị, nàng nghĩ đến tình cảnh Nhiếp Thiếu Bằng quỳ rạp trên mặt đất mà sủa thì không khỏi buồn cười.
- Tốt, đây là những gì cậu nói, chút nữa thua thì đừng khóc.
Nhiếp Thiếu Bằng vung tay:
- Đi, chúng ta đến sân bóng.
Đám người Nhiếp Thiếu Bằng dẫn đầu đi về phía sân bóng, nhưng bọn họ cũng không khỏi nhìn ra phía sau giống như sợ Hạ Thiên chạy mất theo kiểu của Hoa Hàng. Tất nhiên bọn họ cũng chỉ lo lắng dư thừa, Hạ Thiên căn bản không có ý nghĩ chạy trốn.
- Kiều Tiểu Kiều, bạn trai của bạn thật sự chơi bóng như vậy sao?
Thôi Yến lúc này không khỏi mở miệng hỏi.
Rõ ràng dù là Thôi Yến, Lữ Ngọc Đình hay La Xuân Mai và bạn trai của các nàng đều cảm thấy Hạ Thiên không đủ tín nhiệm bằng Hoa Hàng. Tuy Hoa Hàng nhát gan nhưng người ta cũng biết mình biết người, biết không phải là đối thủ của Nhiếp Thiếu Bằng nên bỏ chạy, mà Hạ Thiên lại dùng một phương pháp khó tưởng để đấu với Nhiếp Thiếu Bằng, như vậy không phải cố ý tìm chết sao?
Mọi người nhìn thân thể Hạ Thiên, lại nhìn sang Nhiếp Thiếu Bằng to cao, dù ai cũng có thể thấy được tình cảnh sắp xảy ra. Nhất định là Nhiếp Thiếu Bằng chụp lấy Hạ Thiên rồi ném rổ, cho Hạ Thiên dính hẳn trên rổ.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, nàng không trả lời vấn đề của Thôi Yến, nàng tin đám người này sẽ nhanh chóng biết được điểm phi phàm của Hạ Thiên.
Khi thấy Kiều Tiểu Kiều như vậy thì Thôi Yến cũng không hỏi thêm.
Sân bóng rổ cũng không cách quá xa nhà hàng Phong Diệp Viên, chỉ vài phút thì đám người đã đến sân bóng, sau đó có người hét lớn:
- Mau đến xem, có người muốn đấu bóng với Cầu Vương Tử.
Lúc này trong sân bóng rổ phần lớn là những người có hứng thú với môn thể thao này, mà số người hứng thú với bóng rổ cũng thật sự không mấy kẻ không biết danh tiếng của Cầu Vương Tử. Vì vậy mà có kẻ hét lên thì gần một trăm người kéo đến, ngay sau đó đám người đang chơi bóng cũng ngừng tay, ai cũng muốn xem náo nhiệt.
- Là ai đấu với Cầu Vương Tử?
- Không thể nào, những năm nay kẻ tầm thường cũng dám xuất hiện sao? Tên kia có vẻ không giống như người chơi bóng rổ.
- Tin mới nhất, tên kia là Hạ Thiên... ....
- Trời ạ, tên gì lạ vậy, tao còn tưởng là Đông Thiên... ....
- Thấy chưa, đó là Kiều Tiểu Kiều... ....
- Nghe nói Hạ Thiên là bạn trai của Kiều Tiểu Kiều... ....
- Hừ, thằng này ở đâu bò ra vậy? Dám cướp đi hoa hậu giảng đường của đại học Giang Hải chúng ta... ....
... ....
Bốn phía vang lên những tiếng nghị luận, Hạ Thiên và Nhiếp Thiếu Bằng đã đi đến sân bóng, cả hai trừng mắt nhìn đối phương.
- Này, anh ngu ngốc, bắt đầu được chưa?
Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói.
Hạ Thiên vừa nói thì Nhiếp Thiếu Bằng đã lao đến, sau đó hắn cúi người xuống, hai tay ôm lấy eo Hạ Thiên, muốn nhấc đối phương lên ném rổ.
Nhưng dù Nhiếp Thiếu Bằng dùng hết sức thì Hạ Thiên vẫn đứng lên không nhúc nhích, vô tình gương mặt Nhiếp Thiếu Bằng đã đỏ bừng bừng.
Đám người đứng bên sân bóng lại cảm thấy khó tưởng, đây là chơi bóng hay chơi đấu vật?
- Làm gì vậy? Không phải chơi bóng sao?
- Không biết, hình như đang solo mà.
- Nếu thật sự là đấu bóng cũng không phải có bộ dạng này, chẳng lẽ đang đấu vật?
- Giống như đấu vật Mông Cổ, tao đã xem qua trên ti vi... ....
- Dù là đấu vật thì sao lại như thế? Tên Hạ Thiên kia chưa chắc đã sáu mươi kilogam, Nhiếp Thiếu Bằng sao không thể làm gì được đối phương?
- Đội trưởng, xử lý con gà ướt kia đi.
Đám người đội bóng của Nhiếp Thiếu Bằng đã ở bên ngoài reo hò trợ uy, bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao đội trưởng còn chưa nhấc bổng tên kia lên.
- Chồng, cố gắng lên.
Âm thanh động lòng người của Kiều Tiểu Kiều vang lên, không những làm cho đám người bên ngoài ngừng nghị luận, hơn nữa còn ngăn chặn tiếng kêu hò trợ uy của đám người phía Nhiếp Thiếu Bằng.
Âm thanh của Kiều Tiểu Kiều rõ ràng mang đến động lực cho Hạ Thiên, hắn rùn người đẩy Nhiếp Thiếu Bằng đi ra, sau đó hắn vung tay túm lấy ngực áo của người này, cuối cùng tiện tay nhấc bổng thân thể đối phương lên không.
Tình cảnh biến hóa lập tức làm cho toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người phải choáng váng, người này thân thể không ra gì, sao lại có khí lực lớn như vậy? Không quá khoa trương đấy chứ?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Kiều Tiểu Kiều ở bên ngoài sân bóng, hắn cười hì hì:
- Vợ, xem anh ném rổ.
- Á... ....
Bốn phía chợt hô lên kinh hoàng, đám người thấy Hạ Thiên vung tay, Nhiếp Thiếu Bằng bay về phía rổ. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ném rổ?
Người này ném người vào rổ?
Lần này đám người vây quanh cũng biết có chuyện gì xảy ra, đây không phải là đấu sức, cũng không phải đấu vật Mông Cổ, đây là một trận đấu bóng, nhưng không có bóng, thay thế cho bóng chính là hai người kia.
- Ầm ầm... ....
Thân thể Nhiếp Thiếu Bằng đập mạnh lên vòng rổ, mọi người lại phát ra tiếng hô kinh hoàng.
- Chồng, hay quá.
Kiều Tiểu Kiều ở bên kia vỗ tay hoan hô, đám người còn lại thị trợn mắt há mồm, xa như vậy quăng bóng vào rổ cũng khó, người này lại ném một người nặng hai trăm cân như Nhiếp Thiếu Bằng đến rổ. Hơn nữa nếu không phải thân thể của Nhiếp Thiếu Bằng quá lớn, khó thể vào rổ, nếu không sợ rằng đã xuyên qua rổ rồi.
- Ầm... ....
Vòng rổ cuối cùng cũng không chịu được sức nặng quá lớn mà tróc ra khỏi bảng, Nhiếp Thiếu Bằng và rổ cùng nhau rơi xuống đất.
Nhiếp Thiếu Bằng quay cuồng bò lên khỏi mặt đất, trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn. Hắn nhìn vòng rổ đã bị hư hại, lại nhìn Hạ Thiên đang đứng giữa sân bóng, vì vậy mà không biết có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Hạ Thiên lại hành động, hắn chạy về phía Nhiếp Thiếu Bằng, khó hết tay chân đối phương. Lần này hắn không trực tiếp ném Nhiếp Thiếu Bằng từ vị trí này qua rổ, hắn nhấc bổng đối phương lên rồi chạy sang phía chiếc rổ còn lại, Nhiếp Thiếu Bằng lại bị ném lên.
Nhiếp Thiếu Bằng đáng thương hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, bây giờ lại tiếp tục nện lên vòng rổ, nhưng lúc này vòng rổ không bị tróc ra.
Nhiếp Thiếu Bằng lại chóng mặt rơi xuống đất, sa đó lại bị Hạ Thiên xách lên ném rổ.
- Ba lượt.
Hạ Thiên vỗ tay, bộ dạng rất hời hợt:
- Này, anh ngu ngốc, bây giờ học theo chó sủa đi.
Bốn phía chợt vắng lặng, những biểu hiện liên tiếp của Hạ Thiên có thể nói làm cho mọi người kinh hoàng, đây là người sao?
Khoảnh khắc này đám người bên phía Nhiếp Thiếu Bằng và Thôi Yến cũng hiểu, Nhiếp Thiếu Bằng chẳng qua chỉ là món đồ chơi của Hạ Thiên, ngay từ đầu đã được Hạ Thiên cho là như vậy.
Nhiếp Thiếu Bằng sau ba lần lên rổ, bây giờ hắn đã có chút tỉnh táo, hắn cố gắng chịu đau đứng lên rồi dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, nhưng cũng không nói một lời.
- Này, nhìn tôi làm gì?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Mau học sủa đi.
- Mày đùng quá đáng.
Đám người phía Nhiếp Thiếu Bằng phóng đến, trong đó có một người quát lên với Hạ Thiên.
- Câm miệng, nếu không cho các người cùng sủa.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Có phải mày muốn chơi không?
Một tên dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên.
- Tôi ghét nhất đám người đã thua mà không nhận thua.
Hạ Thiên bất mãn nói, một cây ngân châm đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, ngay sau đó hắn hóa thành một bóng người nhàn nhạt dạo một vòng quanh đội bóng rổ. Trong quá trình này hắn dùng châm đâm lên mỗi người vài cái.
Kể cả Nhiếp Thiếu Bằng và đám người đội bóng đều cảm thấy cổ họng không thoải mái, vì vậy mà nhịn không được phải gào lên, mà âm thanh này rơi vào tai mọi người giống hệt như chó sủa.
Đám người thiếu chút nữa thì ngất xỉu, cả đội bóng kia sủa thật sao?
Hạ Thiên nghe những tiếng sủa này thì vỗ tay thỏa mãn nói:
- Đúng rồi, âm thanh rất ấn tượng.
- Phì!
Kiều Tiểu Kiều cười thành tiếng, người khác không biết, nhưng nàng biết rõ đây là chồng mình động tay động chân.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi thì có chút sợ hãi, thủ đoạn của đại sắc lang kia quả nhiên quá ghê gớm, sau này các nàng cũng phải cẩn thận, tốt nhất không nên đắc tội với hắn, nếu không sẽ phải sủa như vậy, thua thiệt quá lớn.
Lúc này ánh mắt Thôi Yến và những người bạn cùng phòng của Kiều Tiểu Kiều nhìn về phía Hạ Thiên cũng khác biệt, lúc này bọn họ đã hiểu, bạn trai của Kiều Tiểu Kiều sao có thể bình thường cho được?
- Vợ, chúng ta về thôi.
Hạ Thiên chạy tới bên cạnh Kiều Tiểu Kiều, hắn ôm vòng eo nhỏ của nàng và bỏ đi.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, người gọi đến là Mộc Hàm.
- Chồng, tôi phải về thủ đô.
Trong điện thoại vang lên giọng nói không muốn của Mộc Hàm, mà tin tức này cũng đột ngột với Hạ Thiên.