- Không phải anh ta có vài chục tỷ sao?
Hạ Thiên chỉ vào Tiền Đa Đa:
- Chỉ cần anh ta chia cho tôi một nửa, như vậy tôi sẽ phát tài.
Mọi người không biết nói gì hơn, người này dựa vào điều gì để người ta phải chia cho một nửa?
- Tại sao anh ta phải chia cho cậu một nửa?
Người hỏi vẫn là Tôn Hinh Hinh.
- Vì anh ta có bệnh.
Hạ Thiên trả lời.
Tôn Hinh Hinh thật sự cảm thấy hết chỗ nói, nếu thật sự Tiền Đa Đa chia cho Hạ Thiên một nửa tài sản, như vậy thì Tiền Đa Đa chắc chắn sẽ có bệnh, là bệnh điên.
Chu Cầm không khỏi nhìn Tiền Đa Đa, nàng có chút bội phục, người này đúng là công phu ẩn nhẫn rất tốt, bị người ta mắng bị bệnh mà vẫn không tức giận, vẫn cười tủm tỉm.
Tiền Đa Đa quả thật không tức giận, nhưng người đàn ông bên cạnh lại dùng ánh mắt bực bội liếc Hạ Thiên, nhưng hắn chỉ liếc mắt mà thôi, cũng không nói gì.
- Hạ Thiên, Tiền tiên sinh thật sự có bệnh sao?
Diệp Mộng Oánh mở miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Anh ta thật sự có bệnh, sợ rằng sắp chết tới nơi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tiền Đa Đa rồi nói thêm:
- Này, tôi không dọa anh, anh thật sự bị bệnh, ngoài tôi ra thì không có ai chữa được cho anh. Nếu anh không muốn chết thì chia cho tôi một nửa tài sản, tôi sẽ chữa bệnh cho anh. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Tiền Đa Đa vốn đang cười tủm tỉm nhưng nghe thấy như vậy thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng trở lại như bình thường, hắn chỉ cười với Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, tôi biết rõ y thuật của cậu rất cao, nhưng đã lâu rồi tôi chưa kiểm tra thân thể, bác sĩ nói tôi đang rất tốt. Bây giờ tôi hai mươi tám tuổi, nếu không có vấn đề gì thì sẽ sống đến tám mươi hai tuổi.
- Không tin thì thôi.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Dù sao người phải chết là anh chứ không phải là tôi, cũng lắm thì tôi không có được vài chục tỷ.
Tiền Đa Đa vẫn không tức giận, hắn vẫn cười:
- Hạ Thiên, nếu tôi thật sự có bệnh, tôi sẽ đến tìm cậu.
- À, nếu lúc đó anh còn vài chục tỷ thì đến tìm tôi, nếu không thì đừng đến tìm tôi làm gì cho mệt. Nể mặt vài chục tỷ của anh tôi mới có tâm tình chữa bệnh.
Giọng điệu của Hạ Thiên vẫn không tốt, người này rõ ràng không tin vào y thuật của hắn, đúng là xem thường hắn. Nếu không phải vì hắn muốn có thêm chút tiền kiếm vợ, như vậy sẽ không quan tâm đến đối phương làm gì cho mệt.
Tiền Đa Đa cảm thấy buồn bực, liên hệ với Hạ Thiên này rõ ràng rất khó.
Lúc này thang máy đã đi đến lầu một, Hạ Thiên dẫn hai vị siêu cấp đại mỹ nữ một trái một phải đi ra, vì vậy mà thu hút được rất nhiều ánh mắt.
Hạ Thiên không quan tâm đến những ánh mắt này, Diệp Mộng Oánh thì rất thản nhiên, Tôn Hinh Hinh lại có chút mất tự nhiên. Nàng thiếu chút nữa đã buông tay Hạ Thiên, nhưng khi thấy Diệp Mộng Oánh điềm nhiên như không thì Tôn Hinh Hinh vẫn không buông tay.
Nếu Diệp Mộng Oánh là tỷ phú và là chủ tịch tập đoàn Thiên Nam mà còn không quan tâm ánh mắt người khác, Tôn Hinh Hinh nàng việc gì phải sợ.
Tiền Đa Đa cảm thấy kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra, thực tế thì từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn cũng mơ hồ không dừng trên người Tôn Hinh Hinh.
Đoàn người rời khỏi tòa nhà Hải Giang, sau đó đi qua đường cái rồi tiến vào nhà hàng chuyên phục vụ cho Diệp Mộng Oánh. Trước đó Diệp Mộng Oánh muốn chiêu đãi Tiền Đa Đa ở đây, nhưng bây giờ lại có mặt Hạ Thiên, vì vậy mà tất cả cùng nhau đi ăn.
- Hạ Thiên, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi mời anh một ly.
Khi rượu và thức ăn được đưa lên thì Tiền Đa Đa nhiệt tình mời rượu Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn Tiền Đa Đa vài giây đồng hồ, sau đó hắn nói một câu:
- Tôi và anh không quen biết, anh lại không cần tôi chữa bệnh, vì vậy tôi không uống với anh.
Tiền Đa Đa nâng ly rượu mà cảm thấy xấu hổ, Tôn Hinh Hinh lại có chút dở khóc dở cười, tiểu sắc lang này vẫn luôn là như vậy, hoàn toàn không có tâm tình làm việc chính đáng.
- Tiền tiên sinh, anh là khách, tôi mời anh trước.
Diệp Mộng Oánh đứng ra cứu chữa.
- Diệp tiểu thư nói như vậy thì tôi cũng không khách khí.
Tiền Đa Đa thuận tiện xuống thang, sau đó hắn cũng không dám mời rượu Hạ Thiên.
- Diệp tiểu thư, chúc chị một ly, cầu mong chúng ta hợp tác thành công.
Tiền Đa Đa lúc này đổi mục tiêu.
Diệp Mộng Oánh cũng không chối từ, nàng uống hết ly rượu.
Hạ Thiên lúc này lại có vấn đề, hắn nhìn Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị hợp tác gì với người này vậy?
Diệp Mộng Oánh khẽ giải thích:
- Hạ Thiên, là thế này, Tiền tiên sinh muốn đầu tư vào cổ phiếu của tập đoàn Thiên Nam chúng ta, chủ yếu là nhập cổ phần vào côn ty mỹ phẩm. Tất nhiên đây chỉ là hiệp định sơ bộ, cũng chưa chính thức tiến hành.
- À, thì ra là như vậy, mỹ nữ tỷ tỷ, chị đừng hợp tác với anh ta.
Hạ Thiên mở miệng nói:
- Anh ta sắp toi tới nơi rồi, có gì mà hợp tác tốt đẹp?
Tiền Đa Đa nghe nói như vậy thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên, dù là ai, một khi bị một kẻ nào đó liên tục mở miệng nói mình sắp chết thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Diệp Mộng Oánh cau mày, nàng hỏi dò Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, cậu xác định sao?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tất nhiên tôi xác định, khi tôi bắt tay anh ta, cũng đã thuận tiện xem xét tình huống.
Hạ Thiên rất tin tưởng, hắn thân là đệ nhất thần y, sao có thể nhìn lầm bệnh được?
Lần này Diệp Mộng Oánh đã hoàn toàn tin tưởng, có lẽ trên thế giới có nhiều người nghi ngờ về y thuật của Hạ Thiên, nhưng Diệp Mộng Oánh nàng không nằm trong số đó.
- Tiền tiên sinh, nếu Hạ Thiên đã nói như vậy, tôi thấy chúng ta nên dừng hợp tác, anh nên đến bác sĩ thăm khám trước đã.
Diệp Mộng Oánh mở miệng nói.
Vẻ mặt Tiền Đa Đa có chút cứng đờ, sau đó hắn nở nụ cười miễn cưỡng:
- Diệp tiểu thư, việc hợp tác không phải là trò đùa, chị có quyết định như vậy không khỏi có chút qua loa sao?
- Tiền tiên sinh, cũng vì chuyện hợp tác không phải là trò đùa nên tôi mới có quyết định này.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói:
- Tôi tin Hạ Thiên, tất nhiên tôi cũng không yêu cầu anh phải tin. Vì vậy tôi mới yêu cầu anh nên đến bác sĩ, dù sao thân thể cũng là quan trọng nhất.
- Diệp tiểu thư, tôi rất chú trọng đến thân thể, đầu tháng tôi đã đến kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề.
Trên mặt Tiền Đa Đa cuối cùng cũng không còn nụ cười:
- Nếu Diệp tiểu thư không muốn hợp tác, như vậy cứ việc nói thẳng, nhưng nếu lấy vấn đề thân thể của tôi làm cái cớ, hình như không phù hợp với thân phận của chị.
- Nếu Tiền tiên sinh nói như vậy thì tôi cũng không còn biện pháp.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
- Hạ Thiên là vị hôn phu của tôi, tôi sẽ tin tưởng cậu ấy vô điều kiện.
- Nếu đã như vậy thì tôi cũng không bắt buộc.
Tiền Đa Đa đứng lên:
- Cảm ơn Diệp tiểu thư đã chiêu đãi, chúng tôi phải cáo từ trước.
- Tiền tiên sinh đi thong thả.
Diệp Mộng Oánh đứng lên tiễn khách, cũng không tiếp tục giữ đối phương ở lại.
Tiền Đa Đa xoay người bỏ đi, bộ dạng có chút lo lắng, người đàn ông kia cũng đi theo, trước khi đi còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
Tâm tình của Hạ Thiên lập tức tốt hơn rất nhiều, hai cái bóng đèn đã bỏ đi, hắn sao không vui cho được? Nhưng không kiếm được vài chục tỷ, điều này làm hắn có chút tiếc nuối.
Hạ Thiên nhớ rõ lời nói của Đại sư phụ, có tiền mà có bệnh thì giống như dê béo, gặp loại này thì không cần buông tha, kẻ có được nhiều tiền cũng chỉ chèn ép người khác mới có được mà thôi.
- Hạ Thiên, rốt cuộc anh ta có bệnh gì?
Tôn Hinh Hinh lúc này cũng không nhịn được phải hỏi.
- À, thật ra tạm thời anh ta không có bệnh.
Hạ Thiên trả lời.
- Sao?
Tôn Hinh Hinh lập tức sững sốt.
Chu Cầm ở bên cạnh thầm nghĩ, Hạ thần y này đúng là hại người, không có bệnh mà nói người ta có bệnh, còn nói người ta sẽ chết. Bệnh viện cứu người chẳng qua chỉ lấy vài trăm ngàn, nhưng hắn cứu người lại muốn vài chục tỷ, đúng là không bình thường.
Diệp Mộng Oánh cũng ngây ngốc, nàng rất tin vào Hạ Thiên, trước đó cũng tin Tiền Đa Đa mắc bệnh sắp chết, bây giờ xem ra nàng bị hắn gạt sao?
- Sao cậu lại nói người ta sắp chết?
Tôn Hinh Hinh sững sốt một lúc lâu rồi hỏi.
- Thì hắn sắp chết thật.
Hạ Thiên nói.
Tôn Hinh Hinh có chút hôn mê:
- Sao cậu không nói thẳng?
- Tôi chỉ nói tạm thời anh ta chưa có bệnh, mấy ngày nữa sẽ phát bệnh.
Hạ Thiên giải thích.
Chu Cầm thầm nghĩ, chẳng lẽ Hạ thần y này thần kỳ vậy sao? Người ta còn chưa có bệnh, còn biết người ta vài ngày sau có bệnh, hắn không động tay vào đối phương đấy chứ?
Không riêng Chu Cầm nghi ngờ, ngay cả Tôn Hinh Hinh cũng có chút hoài nghi, nàng cũng trực tiếp hỏi:
- Hạ Thiên, chẳng lẽ cậu động tay động chân vào Tiền Đa Đa?
- Không.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn dùng ánh mắt vô tội nhìn Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, tôi việc gì phải làm những chuyện nhàm chán như vậy?
Tôn Hinh Hinh không khỏi thầm nghĩ:
"Tiểu sắc lang này không phải thích làm những chuyện nhàm chán vậy sao?"
- Hạ Thiên, Hinh Hinh, chúng ta đừng bàn đến vấn đề này nữa, tiếp tục dùng cơm thôi.
Diệp Mộng Oánh mở miệng nói.
- Mỹ nữ tỷ tỷ nói không sai, ăn cơm quan trọng hơn.
Hạ Thiên mở lớn mắt, sau đó hắn gắp một miếng cá cho Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, ăn thêm một chút, bổ sung thể lực.
Gương mặt Tôn Hinh Hinh đỏ bừng lên, trong lòng có chút không yên, tiểu sắc lang muốn nàng bổ sung thể lực, như vậy đến chiều còn có hoạt động nữa sao?
Tôn Hinh Hinh rõ ràng lo lắng có chút dư thừa, sau khi ăn cơm xong thì Hạ Thiên quay về công ty Lam Thiên, sau đó cả buổi chiều ngồi đánh bài. Hơn nữa vận may của hắn là khá tốt, đột phá khỏi con số một tỷ đậu.
Khổng Mính ở bên cạnh thầm cảm khái, đúng là đáng thương, một trò như chơi bài cũng chơi cả buổi chiều.
Nhưng Khổng Mính cũng không chỉ chú ý ông chủ chơi bài, vì vậy cả buổi chiều các nhân viên công tác rất chân thành, ai cũng sợ lười biếng bị Hạ Thiên thấy được.
- Hạ Thiên, tan tầm rồi, chúng ta về nhà thôi.
Mãi đến khi Tôn Hinh Hinh đi ra thúc dục thì Hạ Thiên mới từ trong sung sướng phục hồi lại.
Hạ Thiên tắt máy tính rồi đứng dậy theo Tôn Hinh Hinh đi ra công ty, nhưng hắn mới đi vài bước đã có tiếng hét vang lên.