- À, vậy thì nhớ kỹ, lần sau đừng nhảy lầu trước mặt vợ tôi, nếu không con chị đã được chữa lành nhưng tôi vẫn có thể cho bại não trở lại.
Hạ Thiên hời hợt nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đám người xung quanh nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì có chút thất vọng, nếu không sẽ có một tin tức một kẻ tự xưng là thần y uy hiếp thiếu phụ phải hiến thân.
Liễu Vân Mạn và Lãnh Băng Băng cũng không hẹn mà cùng nhau thở phào một hơi, yêu cầu của tiểu sắc lang có vẻ lạ đời nhưng tuyệt đối không quá đáng.
Nếu Hạ Thiên biết được ý nghĩ của Lãnh Băng Băng và Liễu Vân Mạn thì chắc chắn sẽ đánh mông các nàng, dù trước đó hắn không nỡ đánh mông Lãnh Băng Băng nhưng sẽ phải ra tay, ai bảo vợ nghĩ rằng ánh mắt của hắn thấp kém như vậy.
Giang Tiểu Nhu đang còn quỳ trên mặt đất chợt ngây người, nửa ngày sau nàng mới dùng giọng khó tin nói:
- Chỉ có yêu cầu này thôi sao?
- Chị nghĩ rằng tôi sẽ có yêu cầu gì?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Nhìn chị là biết không có tiền, vì vậy tôi cũng không lấy tiền, nhưng sợ rằng chị sẽ tiếp tục nhảy lầu, dù nhảy lầu cũng không liên quan đến tôi, chết cũng không sao, nhưng lại hù dọa vợ tôi cũng không tốt. Vì vậy nể mặt vợ, tôi sẽ chữa cho đứa con bại não và người chồng tàn phế của chị, sau này chị đừng đến đây nhảy lầu là được.
- Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ, cậu thật sự là người tốt... ....
Giang Tiểu Nhu vì quá vui mừng mà hầu như muốn dập đầu với hạ thiên, nhưng nàng bị Liễu Vân Mạn giữ chặt nên không thể làm gì được.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn nàng:
- Này, tôi không phải người tốt, nếu chị nói tôi là người tốt, tôi sẽ không chữa bệnh cho chồng con chị.
Giang Tiểu Nhu không khỏi ngây người, bác sĩ nào có tâm tính cổ quái như vậy? Khen làm người tốt mà không thích sao?
Nhưng nghe nói Hạ Thiên sẽ không thèm chữa bệnh cho con, Giang Tiểu Nhu sợ hãi không dám nói thêm điều gì, không dám nói Hạ Thiên là người tốt.
- Đi thôi, đưa tôi đi tìm chồng chị, tôi sẽ chữa cho anh ta trước. Anh ta vừa bị chém không lâu, bây giờ chữa sẽ hồi phục nhanh hơn.
Hạ Thiên lại mở miệng nói, đồng thời hắn kéo Lãnh Băng Băng đi vào trong bệnh viện:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, người cần chữa trị ở đâu?
Giang Tiểu Nhu cũng vội vàng đứng lên, nàng ôm con đuổi theo.
Lầu ba bệnh viện, Hạ Thiên gặp được Trương Thiết bị chém cực kỳ thê thảm. Sau khi xác nhận đây là chồng của Giang Tiểu Nhu, hắn tiến lên xem mạch, sau đó cầm ngân châm đâm vài chục lần lên người đối phương, cuối cùng nói với Giang Tiểu Nhu:
- Chồng chị hai ngày nữa có thể xuất viện, sau đó nếu chị và chị Vân Mạn có rãnh, nói chị Vân Mạn đưa chị đến Kiều gia, tôi sẽ chữa bệnh cho con chị ở đó, đừng đi nhảy lầu nữa.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến Giang Tiểu Nhu đang sững sờ, hắn kéo tay Lãnh Băng Băng đi sang một phòng bệnh khác, bên kia còn có một tên bị chém cực kỳ thê thảm cần điều trị.
Khi Hạ Thiên đi vào phòng bệnh của Cổ Ba, ngoài Cổ Ba đang nằm trên giường bệnh thì còn có một một người khác. Hạ Thiên cũng không xa lạ gì người này, đây là giám đốc bệnh viện Phụ Nhất, là Hà Minh.
Tuy bây giờ phòng bệnh đã đầy bệnh nhân nhưng Cổ Ba vẫn được nhận ưu đãi đặc biệt, hắn được nằm trong một phòng riêng, hơn nữa còn được chính giám đốc Hà Minh đến xem xét, rõ ràng điều này có liên quan đến sự quan tâm của cục trưởng Hào Đồ.
- Hạ thần y, anh đã đến.
Khi thấy Hạ Thiên thì Hà Minh vội vàng tiến lên chào hỏi, bộ dạng của lão cũng không có chút ngạc nhiên, rõ ràng đã biết Hạ Thiên sẽ đến.
Hạ Thiên đi về phía giường bệnh, hắn kiểm tra tình huống của Cổ Ba, sau đó phát hiện tình huống của người này giống hệt như Trương Thiết. Hắn cũng không nói nhiều mà trực tiếp lấy ngân châm đâm vài chục lần lên người Cổ Ba. Dù là Trương Thiết hay Cổ Ba thì cũng đã được bệnh viện làm phẫu thuật, những gân tay gân chân đều đã được nối, nhưng vấn đề là dù được giải phẩu nhưng muốn khôi phục lại là không thể. Bây giờ điều Hạ Thiên cần làm chính là thúc ép gân tay gân chân nhanh chóng nối liền, để bọn họ khôi phục lại tình trạng trước khi bị chém.
- Được rồi, hai ngày nữa xuất viện.
Hạ Thiên cũng để lại một câu như vậy rồi kéo Lãnh Băng Băng ra khỏi phòng bệnh, dù hắn có ở lại bệnh viện cũng đến phòng làm việc của Liễu Vân Mạn chứ không ở đây.
- Hạ thần y, xin anh chờ chút.
Hà Minh vội vàng đuổi theo.
- Có chuyện gì sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Tôi nói trước nhé, nếu còn người nào bị dứt gân tay chân nằm trong bệnh viện cũng không liên quan đến tôi.
Hạ Thiên cũng không tốt đẹp như vậy, đám người kia đều bị vợ hắn chém, hắn cũng không muốn trị cho họ, chữa xong để bọn họ tìm chém mình sao?
- Hạ thần y, anh hiểu lầm rồi.
Hà Minh giải thích:
- Lần trước anh chữa cho cháu của tôi, tôi còn chưa có cơ hội báo đáp, không biết bây giờ anh có để lại cho một số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền công.
Hà Minh khựng lại rồi bổ sung:
- Tất nhiên, nếu anh muốn tiền mặt thì tôi sẽ đưa qua.
- Việc này sao?
Hạ Thiên phát hiện mình giống như đã quên, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Tôi không mang thẻ ngân hàng bên người, cũng không nhớ rõ số tài khoản. Thôi thì thế này đi, ông cũng đừng đưa tiền, trực tiếp mua cho chị Vân Mạn một chiếc xe, mấy hôm trước xe của chị ấy đã bị tông hư rồi.
- Mua xe cho bác sĩ Liễu sao?
Hà Minh ngẩn ngơ, sau đó lão gật đầu:
- Không có vấn đề, Hạ thần y, anh có biết bác sĩ Liễu thích xe gì không?
- Điều này... ....
Hạ Thiên gãi đầu, hắn cũng không biết gì nhiều:
- Tôi cũng không biết, thôi được rồi, ông cứ đưa tiền cho chị Vân Mạn, để chị ấy tự đi mua.
- Được, tôi sẽ đưa tiền cho bác sĩ Liễu.
Hà Minh khẽ gật đầu.
Hạ Thiên không nói gì thêm, hắn kéo Lãnh Băng Băng rời khỏi bệnh viện.
... ....
Lãnh Băng Băng đã một đêm không ngủ nên không thể chịu đựng thêm, sau khi nàng rời khỏi bệnh viện thì không về cục cảnh sát, nàng lái xe về biệt thự ở khu Cảnh Uyển. Hạ Thiên không có việc gì làm cũng đi theo lãnh băng băng, điều làm cho hắn cảm thấy vui sướng chính là em họ Lãnh Hồng Bác của Lãnh Băng Băng và bạn gái Vương Vi đã không còn ở đây, tất nhiên sẽ không còn bóng đèn.
- Tôi đi ngủ, cậu cứ xem ti vi hoặc cùng đi lên.
Lãnh Băng Băng đã sớm mệt mỏi rã rời, nàng ngáp một cái rồi đi lên phòng ngủ.
Hạ Thiên vừa rồi rất mất hứng với trò chơi bài, bây giờ hắn cũng không có hứng lên mạng, còn chuyện ti vi, hắn càng không có hứng thú, hắn chỉ muốn ngủ với Lãnh Băng Băng.
Khi Hạ Thiên còn đang suy nghĩ xem nên cùng ngủ với cảnh sát tỷ tỷ hay làm việc khác thì chuông cửa đã vang lên:
- Keng, keng, keng, keng... ....
Hạ Thiên đi ra mở cửa, hắn phát hiện bên ngoài là một người mặc chế phục, bộ dạng khá tốt, chỉ kém hắn một chút mà thôi.
- Anh là ai?
Hạ Thiên dùng ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn đối phương, trong lòng đã sớm có kế hoạch, nếu đối phương đến tìm cảnh sát tỷ tỷ, hắn sẽ đánh văng ra.
- Tôi là Vũ Kinh, là người của tòa án nhân dân thành phố, xin hỏi cậu có phải là Hạ Thiên không?
Người đàn ông mặc chế phục hỏi.
- Tôi là Hạ Thiên, tìm tôi có chuyện gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, người này không phải đến tìm cảnh sát tỷ tỷ, vì vậy hắn cũng không cần ra tay.
- Tôi đến tìm cậu để đưa đơn khởi tố.
Vũ Kinh nói, sau đó hắn lấy từ trong cặp ra một tờ văn kiện đưa cho Hạ Thiên:
- Anh nhìn xem, sau đó ký vào.
"Đơn khởi tố sao?"
Hạ Thiên có chút buồn bực, ai tố cáo hắn?
Hạ Thiên mở ra xem, hắn nhìn lướt qua rồi nổi giận, thì ra là Liễu Kỳ, thật sự không nên chữa bệnh cho con khỉ già này.
Người chạy đến tòa án tố cáo Hạ Thiên là Liễu Kỳ, đây chính là lão già khốn kiếp mà vài ngày trước Hạ Thiên đã chữa bệnh xong xuôi. Liễu Kỳ nói chữ ký trong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần không phải của mình, vì vậy giấy chuyển nhượng không hiệu quả, muốn Hạ Thiên trả lại cổ phần.
- Liễu Kỳ khốn kiếp, ngay bây giờ tôi sẽ đi xử lý ông.
Hạ Thiên tức giận nói, lúc này hắn thật sự nổi giận, trên đời có loại người này sao? Trị hết bệnh lại muốn quỵt tiền, dễ dàng vậy sao?
- Hạ tiên sinh, phiền anh ký vào đây để xác nhận đã nhận được tài liệu.
Vũ Kinh thúc giục Hạ Thiên.
- Biết rồi.
Hạ Thiên ký vài chữ, sau đó hắn phất tay:
- Đi nhanh đi, đừng làm phiền tôi.
Vũ Kinh có chút khó chịu, nhưng hắn cũng không quan tâm mà xoay người bỏ đi. Vì hắn biết rõ người ở biệt thự này phần lớn đều có bối cảnh, hắn chỉ là một nhân viên tòa án, không thể trêu vào.
Vũ Kinh vừa đi thì Hạ Thiên đã điện thoại cho Liễu Vân Mạn.
- Chị Vân Mạn, chị biết Liễu Kỳ ở đâu không?
Điện thoại vừa thông thì Hạ Thiên đã hỏi ngay.
- Tam thúc sao?
Liễu Vân Mạn có chút kỳ quái:
- Hạ Thiên, cậu tìm Tam thúc làm gì?
- Lão già kia tố cáo tôi, muốn tôi phải trả lại cổ phần.
Hạ Thiên tức giận nói, tuy hắn không quan tâm đến vài chục triệu cổ phần này nhưng thứ này nên là của hắn. Bây giờ Liễu Kỳ đổi ý, đây không phải đang đùa giỡn hắn sao? Trên đời này không có người dám đùa giỡn hắn như vậy.
- Cái gì?
Liễu Vân Mạn chấn động:
- Có chuyện này sao?
Liễu Vân Mạn không đợi Hạ Thiên nói mà vội vàng tiếp tục:
- Hạ Thiên, cậu chờ chút, tôi sẽ điện thoại cho Mai Tam thẩm, để xem có chuyện gì xảy ra.
Liễu Vân Mạn cúp điện thoại, năm phút sau nàng điện thoại đến cho Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, tôi đã hỏi Mai Tam thẩm, cũng hỏi bà nội, mọi người đều không biết chuyện này, có lẽ là Tam thúc tự mình làm nên.
Liễu Vân Mạn vội vàng nói:
- Nghe Mai Tam thẩm nói, ngày hôm trước Tam thúc đã ra nước ngoài, bảo là muốn điều dưỡng thân thể, không biết khi nào mới về. Tôi cũng đã điện thoại cho Tam thúc, nhưng không gọi được.
- Như vậy Liễu Kỳ chạy ra nước ngoài rồi sao?
Hạ Thiên rất bức bối, điều này đúng là vô nghĩa, chẳng lẽ không còn cách nào xử lý Liễu Kỳ sao?
- Hạ Thiên, tôi cũng không biết đầu óc Tam thúc có vấn đề hay không, sao lại đến tòa án tố cáo cậu. Nhưng bà nội đã nói, nếu lần này cậu thua kiện, bà sẽ dùng cổ phần của mình để bù cho cậu. Bà cũng sẽ tìm cách liên hệ với Tam thúc, để nói chú ấy rút đơn kiện.
Liễu Vân Mạn có chút lo lắng, nàng sợ Hạ Thiên tức giận sẽ động đến đám em họ, như vậy sẽ là phiền toái lớn.