Thư Tịnh vừa nói ra thì tất cả mọi người đều sợ hãi.
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, bầu không khí bắt đầu rộn rã.
- Thư Tịnh, cô không sao đấy chứ?
- Này, Thư Tịnh, cô không quá kích động đấy chứ?
- Này, Thư Tịnh, đừng so đo với Đào Na, thật ra chúng tôi đều tình nguyện cho cô làm quản lý... ....
Ngay cả Khương Phong cũng dùng ánh mắt bất an nhìn Thư Tịnh:
- Điều này...Thư Tịnh, thật ra tiền của chúng ta cũng đã trù tính đúng, chỉ là hiệp hội nghiệp dư mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền phí.
Cũng khó trách mọi người có phản ứng như vậy, bọn họ cũng không phải mới quen Thư Tịnh, đều biết rõ gia cảnh nhà nàng rất bình thường. Tuy cha mẹ nàng đều là giáo viên trường đại học thể dục thể thao nhưng cũng lắm chỉ có cuộc sống bình thường, Thư Tịnh còn chưa tốt nghiệp đại học, tuy đôi khi cũng đi làm người mẫu xe hơi kiếm chút tiền, nhưng cũng không kiếm được quá nhiều.
Tuy trong nhà Thư Tịnh chẳng phải không có năm trăm ngàn, nhưng vấn đề là nhà nàng cũng không thể lấy ra số tiền như vậy để tài trợ cho một đội bóng nghiệp dư.
Chỉ cần nhìn bộ dạng mọi người Thư Tịnh cũng biết mọi người không tin mình có thể đưa ra năm trăm ngàn, tưởng rằng nàng đang hờn dỗi với Đào Na.
Khi thấy bộ dạng chăm chú của Thư Tịnh thì Khương Phong không khỏi có chút chần chừ, hắn quen biết Thư Tịnh từ nhỏ, cũng hiểu rất rõ về nàng, biết rõ nàng không phải người thích nói đùa.
- Thư Tịnh, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Khương Phong hỏi một câu.
- Cậu ta cho.
Thư Tịnh chỉ chỉ vào Hạ Thiên, nàng lấy ra một tờ giấy nói:
- Anh xem, đây là phiếu ngân hàng, anh không tin sao?
Khương Phong nhận lấy phiếu, Mạc Tịnh và đám người đội bóng cũng tụ tập lại, khi thấy con số bên trên thì ai cũng choáng. Điều này...Thư Tịnh thật sự có năm trăm ngàn sao?
Mà khoảnh khắc sau ai cũng nhìn về phía Hạ Thiên, người anh em này đúng là nhà mặt phố bố giám đốc, chỉ tùy tiện cũng ném cho Thư Tịnh năm trăm ngàn, hèn gì nàng không cần làm người mẫu xe hơi.
- Điều này...Thư Tịnh, dù cô thật sự có năm trăm vạn, cũng không cần cho chúng tôi, cô tự giữ lại đi.
Khương Phong suy nghĩ rồi nói.
- Tôi giữ lại làm gì? Tôi cũng không xài nhiều tiền như vậy, tài trợ các anh cũng tốt.
Thư Tịnh ra vẻ không quan tâm, trong lòng nàng cũng không tình nguyện xài tiền của Hạ Thiên, vì vậy nàng dứt khoát cho đội bóng, như vậy nàng sẽ thấy thoải mái hơn.
- À, điều này chúng ta chậm rãi thương lượng, tóm lại tiền cô tự bảo quản lấy, dù đội bóng lấy sử dụng thì cũng không hao phí như vậy.
- Vậy thì được.
Thư Tịnh gật đầu:
- Tóm lại các anh không cần đi tìm tài trợ, cần tiền thì tìm tôi, tôi cũng sẽ chuẩn bị tốt trang bị cho các anh.
- Được, cứ như vậy, mọi người tiếp tục tập luyện, đừng vây quanh nơi đây nữa.
Khương Phong kêu gọi mọi người di tản.
Đám người đội bóng lại ra sân luyện tập, Thư Tịnh và Mạc Tịnh thì ở bên cạnh xem, hai người xem có vẻ rất chuyên chú, Hạ Thiên thì rất nhàm chán.
Một lát sau Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mà nói với Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi thôi, ở đây chán quá.
Thư Tịnh nghe nói như vậy thì lập tức vui sướng, người này thấy chán thì quá tốt, hắn càng chán thì nàng càng thích xem.
- Tôi thích xem bọn họ chơi bóng rổ, nếu cậu thấy chán thì cứ đi trước.
Thư Tịnh nói với Hạ Thiên, nàng chỉ luôn tìm cơ hội cắt đuôi hắn.
Hạ Thiên nhìn Thư Tịnh:
- Chị thích xem chơi bóng rổ sao?
- Đúng vậy, tôi rất thích.
Thư Tịnh gật đầu chăm chú.
- Vậy thì được, tôi sẽ xem với chị.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Thư Tịnh lập tức buồn bực:
- Cậu không thấy chán sao?
- Đúng vậy, tôi cảm thấy bọn họ chơi rất chán, một quả bóng mà ném mãi không vào, tôi nhắm mắt cũng có thể ném vào.
Hạ Thiên nói như vậy.
Thư Tịnh không biết nói gì, nàng tin Hạ Thiên có bản lĩnh này.
Khi thấy Hạ Thiên không muốn đi thì Thư Tịnh vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng còn nói thêm:
- Cậu thấy chán, sao chưa đi?
- Tôi thấy bọn họ chơi quá chán, nhưng chị thích xem, tất nhiên tôi cũng phải ngồi xem với chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Vậy cậu lại chán, làm sao bây giờ?
Thư Tịnh ra vẻ quan tâm đến Hạ Thiên.
- Tôi có thể nhìn chị.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh, ánh mắt đặt lên những vị trí mấu chốt:
- Nhìn chơi bóng rất chán, nhìn chị thì tốt hơn.
Thư Tịnh chợt ngây người, tên này đúng là có sở thích quái ác, chẳng lẽ nàng xem bóng vài giờ, hắn cũng nhìn mình vài giờ sao?
Nhưng vài phút sau thì Thư Tịnh đã phát hiện Hạ Thiên thật sự có thể nhìn vào mình trong thời gian vài giờ, ít nhất trong vòng vài phút hắn cũng nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt lại sáng quắc làm nàng không được tự nhiên, giống như nàng không mặc gì trước mặt hắn.
- Cậu đừng nhìn tôi như vậy được không?
Thư Tịnh không nhịn được phải nói.
- Không thể.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Thư Tịnh không còn gì để nói.
Thời gian kế tiếp, Thư Tịnh rất muốn xem Hạ Thiên là không khí để an tâm xem đám người Khương Phong chơi bóng. Nhưng nàng phát hiện mình không làm được điều này, mỗi phút mỗi giây nàng đều cảm giác được ánh mắt sàm sỡ của Hạ Thiên, vì vậy nàng cũng không toàn tâm toàn ý xem chơi bóng.
Nhưng Thư Tịnh vẫn rất kiên trì, vì nàng không nhìn đám người chơi bóng, sợ rằng Hạ Thiên sẽ kéo nàng đi thuê phòng. Nàng cũng không tin đối phương nhìn vài giờ mà không chán. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lúc này một chiếc Audi mà đen chạy tới, sau đó dừng lại trước sân bóng rổ không xa. Cửa xe mở ra, một tên đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm bước xuống, sau đó có hai tên thanh niên bước xuống đi theo sau lưng tên đàn ông đeo kính râm.
Tên đàn ông đeo kính râm rất cao to tốt tướng, tướng mạo đường đường, cũng coi là tuấn tú lịch sự. Hắn vừa mới xuống xe thì đã có một một nữ sinh tiến lên chào đón, nàng thân mật ôm lấy cánh tay hắn, đây chính là Đào Na mà trước đó không lâu có xung đột với Hạ Thiên.
Tên đàn ông đeo kính râm nói vài câu với Đào Na, sau đó Đào Na lại chỉ chỉ về phía Hạ Thiên, tên đàn ông lập tức ôm Đào Na đi về phía Hạ Thiên.
- Này anh bạn, ra ngoài tâm sự một chút nhé?
Tên đàn ông đeo kính râm đi đến trước mặt Hạ Thiên nói.
Hạ Thiên còn chưa nói lời nào thì Thư Tịnh ở bên cạnh đã kịp phản ứng, nàng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn tên đàn ông đeo kính râm, sau đó nàng tức giận nhìn Đào Na:
- Đào Na, cô muốn gì? Đây là người cô tìm đến sao?
- Đúng thế thì sao? Đây là bạn trai của tôi, cô dám để đàn ông của mình ức hiếp tôi, bây giờ tôi không thể cho bạn trai ra mặt sao?
Đào Na cũng không phủ nhận, bộ dạng rất hào hùng.
- Này anh em, chuyện của đàn ông thì phải do đàn ông giải quyết, không thể cho phụ nữ xen vào, cậu nói xem có đúng không?
Tên đàn ông kia lấy kính râm xuống nói.
Hạ Thiên nhìn tên đàn ông, sau đó hắn dùng giọng bất mãn nói:
- Có gì cứ nói, lảm nhảm làm gì? Tôi rất bận.
- Này anh bạn, nơi này không tiện nói, chúng ta ra ngoài trường tìm một chỗ thích hợp nhé?
Tên đàn ông lại đeo kính lên:
- Tôi giới thiệu, tôi là Đái Dũng, tất cả đều gọi tôi là A Dũng hoặc là Dũng ca.
- À, tôi không quen anh, cũng không có hứng làm quen với anh, càng không có hứng nói chuyện với anh. Vì vậy anh cút đi.
Hạ Thiên ra vẻ tùy ý nói.
- Tiểu tử, sủa gì vậy?
- Tiểu tử, biết Dũng ca của chúng tao là ai không?
Đái Dũng còn chưa nói thì hai tiểu đệ phai sau đã nổi giận, bộ dạng giống như muốn đánh người.
- Muốn đánh nhau sao? Đánh nhau chúng tôi cũng không sợ.
Khương Phong và đám người đội bóng rổ thấy tình huống không đúng thì kéo nhau chạy đến.
Những thành viên chơi bóng rổ đều to con như trâu, mười mấy người chạy đến vây quanh, rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Muốn chơi số lượng sao? Dũng ca chúng tao chỉ cần tùy tiện gọi điện thoại cũng kéo đến một xe người.
Một tên tiểu đệ nói.
- Đúng vậy, một đám sinh viên mà dám đánh nhau với chúng tao sao? Có biết các anh là giang hồ xã hội đen không?
Một tên tiểu đệ khác lại lên tiếng:
- Chúng mày nghe cho rõ, biết ai là Thiên ca không? Dũng ca của chúng tao có quen biết với thiên ca.
- Này, đây là trường học, các anh đừng đến đây gây rối.
Thư Tịnh nói rất bất mãn.
Hạ Thiên lúc này không nhịn được phải hỏi tên tiểu đệ kia:
- Chú nói ai là thiên ca?
- Thiên ca ai mà không biết? Tao nói cho mày biết, Thiên ca chính là đại ca của cả thành phố Giang Hải, chỉ cần anh ấy động một ngón tay cũng có thể diệt sạch đám người chúng mày.
Tên tiểu đệ nói:
- Dũng ca của chúng tao chính là trợ thủ đắc lực cho Thiên ca, nếu muốn tiêu diệt chúng mày thì dễ như ăn cơm bữa.
- Khụ khụ... ....
Đái Dũng ho khan một tiếng, hắn lấy kính xuống:
- Tạật ra cũng không quá lợi hại như vậy, anh chỉ là một tiểu tốt của Thiên ca mà thôi, nhưng đối phó với các người cũng rất đơn giản. Thế này đi, tôi cũng không muốn so đo với sinh viên, chỉ cần xin lỗi bạn gái của tôi là được.
Hạ Thiên tiếp tục hỏi:
- Các chú biết thiên ca tên gì không?
- Này anh bạn, thiên ca của chúng tao chính là nhân vật kinh sợ thiên địa quỷ thần, chỉ cần nói ra hai chữ thiên ca thì sẽ là độc nhất vô nhị thiên hạ vô song... ....
Đái Dũng nói ra rất nhiều từ "hoàng tráng" để miêu tả thiên ca, điều này làm cho đám người đứng xung quanh không biết nói gì hơn, sao xã hội đen lại khôi hài thế này?
- Này, đừng nói nhảm, mau nói tên của hắn ra.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn.
- Này anh bạn, làm người phải kiên nhẫn, tên của thiên ca chúng tao có thể nói tùy ý được sao?
Đái Dũng có chút mất vui:
- Thôi được, tôi không so đo với đám sinh viên các người. Bây giờ nghe cho rõ đây, thiên ca của các anh đại danh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ. Cái tên có phong cách không? Có phải không giống bình thường không?
Đái Dũng cực kỳ đắc ý, nhưng hắn lại phát hiện bầu không khí có chút quỷ dị, vì sao mười mấy tên sinh viên kia lại nhìn mình bằng ánh mắt quái dị như vậy?
- Thế nào? Các người không thấy tên của thiên ca có phong cách sao? Này, tôi nói cho các người biết, các người đắc tội với tôi thì không sao, nhưng nếu dám nói bậy về thiên ca, tôi sẽ chém.
Đái Dũng dùng ánh mắt bất mãn nhìn mọi người