Nghe được những lời của Phùng Trí thì ông lão gầy còm quăng ánh mắt về phía Hạ Thiên và Thư Tịnh. Sau khi nhìn hai người vài giây, cuối cùng ánh mắt của ông lão chuyển lên người Hạ Thiên.
- Tiểu tử, cậu là người hại Phùng Trí phải không?
Ông lão chậm rãi nói với Hạ Thiên, giọng điệu có hơi khàn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn ông lão:
- Ông lão, đừng làm phiền tôi, tôi và vợ Tịnh Tịnh còn phải đi thuê phòng tâm sự.
Thư Tịnh nghe nói như vậy thì sinh ra xúc động muốn bóp chết đối phương, người này sao cứ rêu rao?
- Tiểu tử, mày muốn chết sao? Dám nói chuyện với chú Lê như vậy à?
Phùng Trí trở bên kia tức giận quát lên.
Ông lão được gọi là chú Lê khẽ khoát tay tỏ ý bảo Phùng Trí không nên nhiều lời, sau đó lão lại nhìn Hạ Thiên, giọng nói vẫn chậm rãi, khàn khàn và bình thản:
- Tiểu tử, cậu có thể đổi bóp của Phùng Trí mà không ai hay biết, chắc cũng là cao thủ đồng hành, nếu đã là bạn đồng hành thì chúng ta sẽ giải quyết theo quy củ.
- Ai đồng hành với ông?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Tôi không phải tên móc túi cấp bậc như các ông.
Chú Lê nghe nói như vậy thì vẻ mặt biến đổi:
- Tiểu tử, tôi đã cho cậu cơ hội, cậu đừng nên không quý trọng.
- Sao ông phiền phức vậy, mau cút đi, nếu không phải sợ người khác nói thanh niên ăn hiếp người già, tôi đã đánh ông rồi.
Hạ Thiên không còn kiên nhẫn.
Vẻ mặt chú Lê càng thêm âm trầm:
- Tiểu tử, khẩu khí rất lớn lối, nhưng có lẽ cậu chưa nghe qua tên tôi, vì vậy tôi cũng không trách cậu.
Chú Lê nói như vậy thì chậm rãi duỗi tay phải ra, bàn tay tương đối khô gầy, ngón tay lại thon dài. Khi Thư Tịnh thấy bàn tay như vậy thì sinh ra một cảm giác quái dị, đây căn bản là bàn tay quỷ.
- Anh em giang hồ đều biết, chú Lê tôi còn có một danh hiệu khác, đó là Thiên Thủ Như Lai.
Chú Lê dùng giọng khàn khàn nói, sau đó lão đưa tay ra rồi thu lại.
- Sao tôi chỉ nghe người ta nói Thiên Thủ Quan Âm?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Chưa từng nghe ai nói Thiên Thủ Như Lai.
- Tôi là đàn ông, tất nhiên phải gọi là Thiên Thủ Như Lai.
Chú Lê dùng giọng không nhanh không chậm nói, trong giọng nói có chút đắc ý:
- Tiểu tử, tuy giọng điệu của cậu rất lớn lối nhưng bản lĩnh lại không lớn, chẳng lẽ cậu không biết mình vừa mất một vật sao?
Đám người phía sau nghe nói như vậy thì rất vui sướng.
- Chú Lê đã ra tay.
- Đúng vậy, đã nhiều năm chú Lê chưa từng ra tay.
- Các người có thấy chú Lê ra tay không? Tôi căn bản không thấy gì?
- Nói nhảm, nếu có người thấy chú Lê ra tay, như vậy còn là chú Lê sao?
... ....
Khi nghe những lời nghị luận như vậy thì Thư Tịnh không khỏi cảm thấy lo lắng, nàng khẽ hỏi Hạ Thiên một câu:
- Này, cậu bị mất thứ gì vậy?
- Đúng vậy, ông lão kia đã trộm điện thoại của tôi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.
- Sao?
Thư Tịnh duyên dáng kêu lên một tiếng:
- Tôi không thấy ông ấy ra tay, sao lại lấy được điện thoại của cậu?
- Ông ấy dùng hai ngón tay kẹp ra ngoài.
Hạ Thiên bị trộm điện thoại nhưng có vẻ không quan tâm.
Thư Tịnh có chút kỳ quái:
- Sao cậu biết rõ như vậy?
- Tôi nhìn thấy.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Ông lão này cho rằng mình rất lợi hại, thật ra động tác lại rất chậm.
Hạ Thiên và Thư Tịnh nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, vẻ mặt chú Lê tự xưng là Thiên Thủ Như Lai cũng biến đổi, hắn hừ một tiếng nói:
- Tiểu tử, cậu cũng đừng bôi tro trát trấu lên mặt, điện thoại của cậu đã bị tôi trộm, như vậy chứng tỏ cậu không tinh thông "chuyên môn", nếu đã không giỏi "chuyên môn" mà cứ ra đường hành nghề, như vậy tôi cũng chỉ còn cách trục xuất cậu.
- Ông già, sao ông ngốc vậy, tôi đã nói tôi không phải đồng hành của ông, sao ông lại đòi trục xuất tôi?
Hạ Thiên tức giận nói.
- Cậu không thừa nhận cũng không sao, tôi cho rằng cậu là đồng hành, như vậy là được... ...
Chú Lê hừ lạnh một tiếng:
- Còn chuyện trục xuất cậu, đơn giản thôi, phế một tay của cậu, sau này cậu không làm gì nữa là được.
- À, nếu nói theo lời của ông, nếu các người không giỏi "chuyên môn", tôi cũng có thể trục xuất các người phải không?
Hạ Thiên nhìn chú Lê, ông lão này cứ quấn lấy hắn, xem ra không giải quyết vấn đề thì khó thể đi thuê phòng "tâm sự" với Thư Tịnh.
Chú Lê cười âm hiểm:
- Nếu cậu có bản lĩnh thì không sao, nhưng cậu quá kém.
- Ngốc quá, ông cho rằng có thể trộm điện thoại của tôi sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn chú Lê:
- Chẳng qua tôi cố ý cho ông trộm mà thôi.
- Tiểu tử, đừng bôi tro trát trấu lên mặt, chú Lê mà đã ra tay thì quỷ thần khó tránh, chú đã muốn lấy thứ gì thì có thể tự nhiên, dù là bạn gái của mày, chú Lê cũng có thể trộm đi.
Phùng Trí cười lạnh nói.
- Chú quá ồn, vì vậy anh muốn lấy đi năng lực mở mồm của chú.
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn vừa nói dứt lời thì dùng tốc độ quỷ dị đánh về phía Phùng Trí, sau đó lại quỷ dị quay về chỗ cũ, trong ánh mắt người chung quanh thì hắn không nhúc nhích.
Phùng Trí há hốc mồm muốn nói gì đó, ngay sau đó hắn phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào. Vì vậy mà vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ sợ hãi, hắn tranh thủ thời gian kéo tay chú Lê, sau đó chỉ vào miệng mình.
Vẻ mặt chú Lê cuối cùng cũng biến đổi, trong mắt lão chợt bắn ra thần quang, lão nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên:
- Cậu làm gì Phùng Trí.
- Ông già ngốc, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi lấy đi năng lực nói chuyện của hắn.
Hạ Thiên tức giận nói.
Vẻ mặt chú Lê càng khó coi, lão nhìn Hạ Thiên và nói ra từng chữ:
- Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.
- Ông già ngốc, nếu biết tôi lợi hại thì lui ra, tôi rất bận.
Hạ Thiên phất tay mất kiên nhẫn.
Chú Lê cũng không có ý bỏ đi, nguyên nhân rất đơn giản, nếu đi như vậy thì sau này danh tiếng của lão sẽ mất sạch. Bạn đang đọc truyện được tại
Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là chú Lê cho rằng Hạ Thiên chỉ cố ý lừa bịp mà thôi, ít nhất trên hạng mục trộm cướp thì lão có tự tin mạnh hơn Hạ Thiên.
- Tiểu tử, tôi tin cậu có thủ đoạn, nhưng trong thành phố Giang Hải này, nếu nói về vấn đề ra tay "chuyên môn", nếu chú Lê tôi xếp thứ hai thì không ai xếp thứ nhất.
Giọng nói của chú Lê có chút lạnh lùng:
- Nếu cậu thức thời thì nói rõ đã làm gì với Phùng Trí, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
- Ông thật sự không chịu đi sao?
Hạ Thiên có chút khó chịu, ông lão này muốn hắn ra tay sao? Hắn không thích ức hiếp người già.
- Phải xem cậu có bản lĩnh không đã.
Chú Lê cười lạnh một tiếng.
- Được rồi, tuy tôi không thích ức hiếp người già, nhưng ông trộm điện thoại của tôi trước, là ông ức hiếp tôi trước, vì vậy tôi ức hiếp ông cũng thuận tiện hơn.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Ông trộm điện thoại của tôi, như vậy tôi sẽ trộm ngón tay của ông.
- Cậu nói gì?
Chú Le cảm thấy rất tức cười:
- Cậu muốn trộm ngón tay tôi sao?
- Đúng vậy, tôi muốn trộm tay ông.
Hạ Thiên chăm chú gật đầu:
- Ông chuẩn bị xong chưa, tôi sẽ bắt đầu trộm.
- Ha ha ha... ....
Chú Lê cười rất lớn, lão duỗi cánh tay phải khô gầy ra:
- Để tôi xem cậu trộm ngón tay tôi như thế nào, ha ha ha... ....
Chú Lê cười có vẻ rất vui sướng, đã sáu mươi mấy năm, lão chưa từng nghe qua chuyện gì đáng cười như vậy, có người muốn trộm tay của lão sao? Có thể trộm điện thoại trong túi của đối phương là chuyện khó tưởng, chẳng lẽ vấn đề trộm bộ phận trên người lại không khó tưởng tượng sao?
Chú Lê cười cực kỳ vui vẻ, vẻ mặt một tên thanh niên ở bên cạnh lão lại biến đổi lớn, hắn nhìn bàn tay của chú Lê giống như thấy được một sự kiện khủng bố nhất trên đời, giọng nói của hắn cực kỳ lắp bắp:
- Chú Lê, ngài, ngài xem... ....
- Xem cái gì?
Chú Lê ngừng cười, lão có chút mất vui.
- Chú, tay chú... ....
Vẻ mặt tên thanh niên kia có vẻ trắng bệch giống như cực kỳ khó tin.
- Tay của tôi thế nào?
Chú Lê vừa hỏi vừa nhìn về phía bàn tay phải của mình, ngay sau đó lão chợt nghẹn lời, cuối cùng cũng không nói được câu nào. Lúc này vẻ mặt lão đã cực kỳ tái nhợt, thậm chí còn có chút hoảng sợ.
Mà đám người còn lại cũng không nhịn được phải nhìn về phía bàn tay của chú Lê, khoảnh khắc này vẻ mặt ai cũng tái nhợt. Bàn tay của chú Lê, vừa rồi là năm ngón nhưng bây giờ lại thiếu một.
Thiếu một ngón tay cũng không phải là chuyện gì khủng khiếp, khủng bố nhất chính là chú Lê thiếu mất một ngón tay nhưng lại không phát hiện ra, không có cảm giác đau đớn, cũng không phát hiện ngón tay mình biến mất, phải đến khi người ta nhắc nhở lão mới phát hiện vấn đề, đúng là quá quỷ dị.
- Á... ....
Lại là một tiếng kêu sợ hãi vang lên, vì đám người phát hiện bàn tay chú Lê lại thiếu đi một ngón. Vừa rồi chỉ mất ngón ta út, nhưng bây giờ ngón tay áp út cũng biến mất cực kỳ quỷ dị. Điều khủng bố nhất chính là ai cũng nhìn vào bàn tay của chú Lê, nhưng không ai biết vì sao ngón tay lại biến mất.
Thân thể chú Lê bắt đầu run rẩy, lão cực kỳ sợ hãi, cảm giác khủng bố bao phủ toàn thân. Lão muốn rút tay về, nhưng lúc này lão phát hiện ra cánh tay giống như đã nằm ngoài tầm kiểm soát, lão căn bản không thể rút tay, chỉ có thể đưa ra như vậy mà thôi.
Điều làm cho chú Lê cực kỳ hoảng sợ chính là trên tay không truyền đến bất kỳ cảm giác đau đớn gì, hai ngón tay đã mất đi, lão không cảm thấy đau.
- Cậu...Cậu làm gì tôi?
Chú Lê nhìn Hạ Thiên, giọng nói run rẩy, vẻ mặt sợ hãi.
- Tôi có làm gì đâu?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Lại mất thêm một ngón... ....
Có người hô lên kinh hoàng.
Vẻ mặt chú Lê càng tái nhợt, đúng vậy, lần này ngón giữa đã biến mất.
- Trời ạ, có phải có quỷ không?
Có người nơm nớp lo sợ.
- Không...Không biết, hình như có chút u ám... ....
Một người khác cảm thấy run rẩy, thật ra nơi này nào có u ám, ven đường lớn mà u ám gì?
- Hết rồi, mất hết rồi... ....
Có người hô lớn.
- Có quỷ, chạy mau... ....
Cuối cùng có người không nhịn được phải hét lớn, sau đó tất cả bỏ chạy.