- Chị giúp tôi thu thập một chút tư liệu của Lý gia ở thủ đô, đám người này quá phiền toái, đợi sau này tôi đến thủ đô sẽ xử lý sạch sẽ.
Hạ Thiên không thích bị người uy hiếp, nếu không phải thủ đô quá xa Giang Hải, bây giờ hắn đã chạy đến xử lý đám Lý gia kia rồi.
- Sao?
Mộc Hàm hô lên:
- Chồng, Lý gia có người đến tìm cậu sao?
- Đúng vậy, có một tên Lý Minh Hạo ngu ngốc đến uy hiếp tôi, tôi sẽ chờ chụp lấy hắn.
Hạ Thiên có chút không vui nói.
- Cái gì? Lý Minh Hạo?
Mộc Hàm hô lên một tiếng kinh hoàng, nàng lập tức nôn nóng nói:
- Chồng, cậu phải cẩn thận với người này, đây là một kẻ điên, thủ đoạn rất điên cuồng. Tuy người này cũng không lớn tuổi, chỉ mới mười tám tuổi nhưng có danh tiếng rất lớn ở thủ đô. Thường thì không có ai dám xung đột với hắn, bởi vì hắn làm việc không theo bất kỳ quy tắc nào. :
- Mặc kệ nó là thằng điên hay thằng ngu, tôi sẽ giết hắn, để xem hắn làm được gì.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Vợ, tóm lại chị cứ thu thập các tư liệu về Lý gia ở thủ đô, nếu biết trong đám người bọn họ có ai đến Giang Hải thì nhớ nói cho tôi biết trước, trước tiên tôi sẽ nhờ Tiểu Yêu Tinh tìm Lý Minh Hạo, bắt thằng điên kia rồi nói sau.
- Được rồi, chồng, tôi sẽ nhanh chóng điều tra, nếu có tin tức sẽ thông báo ngay.
Mộc Hàm lên tiếng, tuy Mộc Hàm cảm thấy Hạ Thiên và Lý gia náo loạn cũng không quá tốt, nhưng lúc này nàng không hề nghi ngờ thái độ kiên quyết của Hạ Thiên. Nàng cũng kiên quyết đứng về phía Hạ Thiên, nàng sẽ cố gắng dùng hết sức để giúp hắn, đơn giản vì hắn là đàn ông của nàng, là người bảo vệ nàng qua vô số lần nguy nan.
- Được, trước tiên tôi tìm Tiểu Yêu Tinh cái đã.
Hạ Thiên cúp điện thoại, sau đó hắn điện thoại đến cho Tiểu Yêu Tinh.
Một phút sau Tiểu Yêu Tinh mới nhận điện thoại:
- Chồng, muộn như vậy anh còn tìm em làm gì?
- Sao nhận điện thoại lâu vậy?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Chồng, người ta đang bận rộn với máy tính, đang hack máy của người ta phải lập tức nhận điện thoại của anh, đừng nóng nhé?
Giọng nói của Tiểu Yêu Tinh rất nũng nịu, rõ ràng muốn ton hót với hạ thiên.
- Thôi được, để sau này rồi tính, bây giờ em giúp anh làm một chuyện.
Lúc này Hạ Thiên cũng không so đo với Tiểu Yêu Tinh, ai bảo hai bên cách nhau quá xa.
- Có chuyện gì, anh nói đi, em nhất định sẽ làm tốt, anh muốn hack ai em sẽ làm ngay.
Tiểu Yêu Tinh vội vàng nói:
- Có phải anh muốn tìm chị Hàm không? Để em xem chị Hàm ở đâu...Ủa, không đúng, chẳng phải vừa rồi anh đã điện thoại cho chị Hàm sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Sao em biết anh vừa điện thoại cho Mộc Hàm.
- À, điều này...Chồng, thật ra... ....
Tiểu Yêu Tinh ấp úng, nàng giống như muốn che giấu cái gì đó.
- Đừng ấp úng, nói mau, sao em biết?
Hạ Thiên tức giận nói, Tiểu Yêu Tinh quá cổ quái, tám phần không phải chuyện gì tốt.
- Chồng, thật ra cũng không có gì, anh là chồng tôi, vì vậy tôi quan tâm đến anh, vì vậy tôi cũng quan tâm đến chuyện của anh... ....
Tiểu Yêu Tinh nói vài câu nhưng không đến vấn đề chính.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:
- Này, em nói trực tiếp đi, nếu không lần sau gặp mặt anh sẽ tét đít.
- Á, đừng đánh mông, chồng, em chỉ quản chế điện thoại của anh thôi, vì vậy dù là ai điện thoại cho anh, hay anh điện thoại cho ai, em cũng biết.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói, sau đó giọng điệu có chút uất ức:
- Chồng, em thật sự cũng chỉ quan tâm đến anh thôi.
- À, nói vậy anh vừa nói chuyện điện thoại với chị Hàm, trước đó cũng có người điện thoại cho anh, em biết là ai không?
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến chuyện mình bị quản chế, hắn chỉ trực tiếp hỏi.
- Em sẽ điều tra, à, đây là dãy số tạm thời, không biết của ai.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói đáp án cho Hạ Thiên, sau đos nàng khoe khoang:
- Nhưng, chồng, em biết đối phương ở đâu.
- Hắn ở đâu?
Hạ Thiên vội vàng hỏi, đây chính là chuyện hắn cần biết.
- Ừ, ở thành phố Giang Hải, địa chỉ cụ thể... Trên một con đường ở ven sông, chỗ đó có không ít những ngôi nhà đổ nát...Em đã xem qua ảnh chụp vệ tinh. Này, hắn ở trên một tòa nhà đổ nát cao nhất, ở lầu một. Ủa, người này có chút kỳ quái...Này, chồng, sao anh tắt điện thoại?
Tiểu Yêu Tinh nói xong thì phát hiện Hạ Thiên cúp điện thoại, nàng không khỏi mắng một câu:
- Làm gì vậy, mình chưa nói xong.
Tiểu Yêu Tinh cầm lấy điện thoại, nàng định gọi đến cho Hạ Thiên, sau đó nàng suy nghĩ một lúc rồi thôi. Nàng thầm nói:
- Thôi bỏ đi, nếu chồng tức giận và lần sau đánh mình thì biết làm sao bây giờ?
Tiểu Yêu Tinh hạ điện thoại xuống và bắt đầu hào hứng tiến vào sự nghiệp hacker:
- Vừa mới khởi động xong, chuyển sang hack ngoại giao Đài Loan.
... ....
- Hạ Thiên, cậu muốn đi đâu?
Kiều Đông Hải còn chưa nói xong thì Hạ Thiên đã biến mất trước mắt hắn, Hạ Thiên hóa thành một bóng người nhàn nhạt chạy ra khỏi khu biệt thự của Kiều gia, nháy mắt đã chạy ra cửa chính, sau đó chạy về phía những khu nhà đổ nát ở ven sông.
Hạ Thiên cũng không xa lạ gì khu nhà đổ nát này, trước đó Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc lần đầu tiên, khi đó nàng cũng bị đưa đến đây. Vì vậy hắn vừa nghe nói Lý Minh Hạo ở trong một ngôi nhà đổ nát thì chạy ra ngoài không chút do dự, nếu là ở địa phương khác có lẽ hắn phải tìm đường, nhưng ở chỗ này thì không.
Nhị sư phụ đã từng nói, làm việc không nên có quá nhiều cố kỵ, nếu không sẽ làm tay chân đông cứng, bị người ta chế ngự. Nếu có người dùng thủ đoạn không tầm thường để đối phó với hắn, như vậy hắn phải phản kích lại bằng thủ đoạn khủng bố hơn. Vì vậy hắn không sợ sự uy hiếp của Lý Minh Hạo, tất nhiên điều này không có nghĩa là hắn bỏ qua, bây giờ điều hắn cần làm đầu tiên là xử lý Lý Minh Hạo.
Dù là đêm khuya nhưng cũng không ảnh hưởng đến Hạ Thiên, vì dù là buổi tối nhưng hắn có thể thấy rõ tình cảnh xung quanh. Thực tế thì dù là chỗ tối nhất cũng tồn tại chút ánh sáng, đối với người bình thường thì những thứ này không rõ ràng, nhưng với Hạ Thiên, chút áng sáng này cũng đủ làm hắn nhìn rõ mọi vật.
Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến khu nhà đổ nát ở gần bờ sông, sau đó hắn nhanh chóng tìm được tòa nhà cao nhất rồi dừng lại. Hắn bắt đầu tập trung công lực lên hai lỗ tai, bắt đầu lắng nghe âm thanh trong tòa nhà. Sau đó hắn phát hiện ra trong tòa nhà chỉ có nhịp tim của một người, rõ ràng đây là người hắn muốn tìm.
Hạ Thiên lách mình phóng về phía một gian phòng, sau đó hắn nhìn thấy bóng người trong phòng. Khi nhìn thấy đối phương thì Hạ Thiên không khỏi sững sờ.
Nếu nói một cách nghiêm khắc thì Ht thật ra cũng không phải nhìn rõ bộ dạng đối phương, vì toàn thân cao thấp của đối phương đều được bao bọc kín mít, điều này làm hắn nhớ đến Mị Nhi.
Tất nhiên cách ăn mặc của người này cũng không giống như Mị Nhi, điều tương tự duy nhất là hai người che kín không một kẽ hở. Nhưng Mị Nhi nhiều ít gì cũng để lộ gương mặt, người này thì thật sự không có khe hở, toàn thân và cả đầu đều được bịt kín, không có gì lộ ra, ngay cả tóc cũng không thấy.
Bản chất của quần áo người này cũng khác với Mị Nhi, Mị Nhi thích mặc áo da bó sát người, người này lại mặc một bộ giáp sắt, bên ngoài bội giáp bừng lên ánh sáng trắng, nhưng cụ thể là do kim loại gì tạo thành thì Hạ Thiên không biết.
Người này có cách ăn mặc quá cổ quái làm Hạ Thiên sững sốt vài giây đồng hồ, sau đó hắn mới mở miệng:
- Mày là thằng ngu Lý Minh Hạo sao?
- Hạ Thiên, mày đến nhanh hơn cả sự tưởng tượng của tao.
Người mặc áo giáp trắng mở miệng nói, khi hắn mở miệng thì Hạ Thiên đã xác nhận kẻ ăn mặc cổ quái này chính là Lý Minh Hạo mà trước đó gọi điện thoại uy hiếp.
Hạ Thiên dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Lý Minh Hạo:
- Mày đúng là ngu ngốc, biết rõ tao đến tìm mà còn ở đây chờ chết, chẳng lẽ mày thích chết.
- Đơn giản thôi, vì tao biết mình sẽ không chết.
Lý Minh Hạo cười lạnh, hắn vừa dứt lời thì Hạ Thiên cảm thấy trước mặt lóe lên ánh sáng, sau đó là một tiếng nổ lớn.
- Ầm... ....
Khi tiếng nổ vang lên thì gian phòng đen kịt đã bùng sáng, nơi đây chợt xuất hiện rất nhiều sương trắng, khoảnh khắc sau đã tràn ngập căn phòng.
Vụ nổ cũng không sinh ra lực trùng kích, Hạ Thiên thậm chí căn bản không vận công chống cự. Nhưng ngay sau đó hắn đã cảm thấy không đúng, dù sương trắng không có hương vị gì kích thích, nhưng nếu hít vào sẽ làm người ta cảm thấy không thoải mái.
- Khói độc!
Hạ Thiên lập tức hiểu ra, hắn tranh thủ thời gian ngừng thở. Tuy khói độc bình thường đều không thể làm hắn bị thương, nhưng vì an toàn mà hắn vẫn không muốn hít vào. Dù sao hắn cũng có thể nhịn thở rất lâu, khoảng thời gian đó cũng đủ giải quyết Lý Minh Hạo.
Hạ Thiên đột nhiên phóng về phía Lý Minh Hạo, hắn muốn giải quyết đối phương sau đó rời khỏi phòng, hắn không muốn ở trong gian phòng đầy khói độc này.
Tuy đêm nay hắn liên tục chữa bệnh cho nhiều người, sau đó lại chạy đến đây nên tiêu hao không ít công lực, nhưng hắn cũng không sử dụng Ngịch Thiên Bát Châm, vì vậy ảnh hưởng cũng không quá lớn, tốc độ công kích vẫn rất mạnh.
Lý Minh Hạo vẫn chằm chằm vào Hạ Thiên, khi Hạ Thiên vừa động thì hắn cũng động. Hắn không đỡ đòn mà trực tiếp né tránh, tốc độ né tránh rất nhanh, cực kỳ linh hoạt. Với tốc độ của Hạ Thiên cũng không thể công kích đối phương trúng đích ngay lập tức.
Điều này làm cho Ht có chút khó chịu, hắn điều động công lực toàn thân để tăng tốc. Khi hắn đánh về phía Lý Minh Hạo thì đột nhiên thân người khựng lại, khoảnh khắc này công lực giống như bi thứ gì đó cản trở, không thể vận hành thuận lợi như trước.
- Ha ha ha...Hạ Thiên, có phải cảm thấy thân thể không còn linh hoạt?
Lý Minh Hạo đắc ý cười ha hả, ánh mắt của hắn tương đối nhạy cảm, hắn chỉ cần nhìn qua đã biết Hạ Thiên không đúng.