Hạ Thiên đình chỉ công kích, hắn vận chuyển băng hỏa linh khí xem xét tình huống trong cơ thể, cuối cùng hắn phát hiện mình không hít thở nhưng độc chất bên ngoài vẫn rót vào trong người. Thì ra chất độc này không cần hít thở vẫn có thể tiến vào trong người, chỉ cần tiếp xúc với làn da cũng xâm nhập vào bên trong.
Độc chất của sương trắng là rất mạnh, tuy lúc này chỉ có một chút tiến vào trong cơ thể Hạ Thiên nhưng đã tạo thành những ảnh hưởng không nhỏ với hắn. Vì vậy hắn tranh thủ thời gian vận chuyển băng hỏa linh khí tạp thành một tường thành chắn khí độc, ngăn tất cả ở bên ngoài.
- Ha ha ha, Hạ Thiên, mày cho rằng tao muốn giao dịch sao?
Khi thấy Hạ Thiên bất động thì Lý Minh Hạo càng thêm đắc ý:
- Tao cho mày biết, tao làm tất cả cũng chỉ chờ thời điểm mày xuất hiện mà thôi. Tao biết mày nhất định sẽ đến tìm, vì biết mày có quan hệ với con bé Tiểu Yêu Tinh của Triệu gia, mày thông qua con bé mà biết được vị trí của tao phải không?
Hạ Thiên vẫn không quan tâm đến Lý Minh Hạo, đối với hắn thì mục đích của đối phương là gì không quan trọng, dù sao mục đích của hắn chỉ có một đó là xử lý Lý Minh Hạo. Để đạt đến mục đích này Hạ Thiên phải trục xuất tất cả độc tố trong cơ thể, hắn lấy ra ngân châm, sau đó đâm lên người mình hơn mười lần.
Thầy thuốc không tự chữa cho mình, đây chẳng qua chỉ là cách nói thông tục, nhưng Hạ Thiên không phải vậy, hắn có thể chữa cho người khác, cũng có thể chữa cho mình. Tất nhiên, hắn muốn chữa cho mình cũng có chút hạn chế, nhưng nếu bây giờ hắn chỉ biết trừ độc cho chính mình mà không thể làm gì hơn.
- Mày tưởng rằng trúng loại khí độc này thì vẫn còn cứu vãn được sao?
Lý Minh Hạo cười lạnh một tiếng:
- Bây giờ mày đi chết đi.
Lý Minh Hạo còn chưa nói dứt lời thì đã đánh về phía Hạ Thiên, lúc này hắn chủ động tấn công.
- Ngu!
Hạ Thiên cười lạnh một tiếng rất khinh thường, hắn đột nhiên hóa thành chiếc bóng nhàn nhạt di chuyển ra sau lưng Lý Minh Hạo, một đấm phóng đến lưng đối phương.
- Ầm!
Tốc độ của Hạ Thiên nhanh hơn trước, lần này Lý Minh Hạo chủ động tấn công, tất nhiên sẽ không đề phòng, vì vậy mà kết quả là trúng một đòn của Hạ Thiên.
Lý Minh Hạo bị Hạ Thiên đấm văng ra phía trước vài mét, sau đó khốn khổ rơi xuống đất. Khi rơi xuống đất hắn vẫn đứng vững mà không ngã xuống.
- Ha ha ha... ....
Lý Minh Hạo cười ha hả, hắn xoay người nhìn Hạ Thiên, giọng nói càng thêm đắc ý:
- Hạ Thiên, tao không ngờ mày không sợ khói độc, như vậy thì sao? Kết quả là mày căn bản không thể đánh tao bị thương, đứng trước mặt tao chỉ có kết cục thất bại mà thôi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Lý Minh Hạo, trong lòng cảm thấy quái lạ. Một đấm vừa rồi hắn dùng hết tất cả khí lực, sao đối phương vẫn không việc gì?
Lý Minh Hạo nói:
- Hạ Thiên, đây là một bộ giáp kỹ thuật cực cao, dù có võ công cao cường cũng chưa đủ. Mày chắc không biết bộ giáp trên người tao chế tạo bằng vật liệu gì phải không? Mày không biết cũng chẳng sao, nhưng tao sẽ nói cho mày biết. Bộ giáp của tao chẳng những chống cháy chống độc, dù là tên lửa bắn lên thì tao vẫn bình yên.
- À, thì ra mày là thằng ngu ỷ vào bộ giáp trên người.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu ra:
- Mày đúng là ngu ngốc, tao vốn còn đang suy nghĩ nên đánh mày thế nào, bây giờ mày nói như vậy thì tao cho chết.
- Người chết không phải là tao, phải là mày.
Lý Minh Hạo cười lạnh:
- Đêm nay mày dám xuất hiện, chỉ có chết.
Hạ Thiên không muốn nói nhảm với Lý Minh Hạo, hắn lóe lên đánh về phía Lý Minh Hạo, lại đấm ra như chớp.
Không biết có phải vì quá tự tin hay không mà Lý Minh Hạo căn bản không thèm né tránh, hắn cứ đứng yên, vì vậy một đấm của Hạ Thiên sẽ trúng ngực hắn.
Một đấm đánh vào ngực của Lý Minh Hạo, thậm chí cũng không phát ra âm thanh nào, mà Lý Minh Hạo vẫn đứng yên không động đậy.
- Ha ha ha... ....
Lý Minh Hạo cười ha hả:
- Hạ Thiên, một đấm của mày sao gãi ngứa giống đàn bà vậy, không có chút sức lực nào...Á... ....
Lý Minh Hạo không nói hết lời, sau đó hắn đột nhiên rống lên một tiếng đau đớn, cuối cùng thân thể lay động, bộ dạng như sắp đổ xuống.
Nhưng Lý Minh Hạo vẫn có thể kiên trì, hắn không ngã xuống.
- Điều này, sao có thể?
Lý Minh Hạo nhìn Hạ Thiên, giọng điệu có chút suy yếu, hơn nữa lại cực kỳ khó tin.
- Thằng ngu, không biết đánh trâu cách núi sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lý Minh Hạo:
- Mày cho rằng mặc áo giáp xịn thì sẽ có thể ngăn cản tao sao?
- Không...Không thể nào, căn bản không có loại võ công này... ....
Lý Minh Hạo vẫn không tin.
- Mày có tin hay không cũng được, bây giờ tao muốn mày chết, mày có di chúc gì không? Nể mày đứng yên chịu chết, tao có chút đồng tình, vì vậy bỏ chút thời gian lắng nghe di ngôn của mày. Bạn đang đọc truyện được tại
Hạ Thiên ra vẻ rất hảo tâm, vừa nói vừa đưa tay, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
- Mày...Mày dám giết tao, mày sẽ có kết quả không tốt đẹp gì.
Lý Minh Hạo nghiến răng nói, khoảnh khắc này trong giọng điệu của hắn cũng khó thể che giấu sự sợ hãi, khi thật sự đối mặt với tử vong dù là người không sợ chết cũng sẽ cực kỳ sợ hãi.
- Nếu không thì tao cho mày chết.
Hạ Thiên thản nhiên nói, sau đó hắn lại đấm về phía Lý Minh Hạo.
- Dừng tay!
Một giọng nữ vang lên:
- Đừng giết hắn.
Một cô gái mặc áo da đen bó sát người chợt xuất hiện, cách ăn mặc cổ quái, dáng người nóng bỏng, đây rõ ràng là Mị Nhi.
Hạ Thiên nghe được lời nói của Mị Nhi nhưng cũng không dừng tay, hắn vẫn đấm vào ngực Lý Minh Hạo. Bản thân Lý Minh Hạo đã trọng thương, vì vậy hắn không thể né tránh.
Một đấm này đập lên ngực Lý Minh Hạo có vẻ rất êm ái, không có âm thanh nào, nhưng một giây sau thì Lý Minh Hạo đã kêu lên một tiếng thảm thiết rất ngắn ngủi, sau đó ngã xuống đất, không còn phát ra âm thanh nào.
Mị Nhi lóe lên đến bên cạnh Lý Minh Hạo, nàng ngồi xổm xuống kiểm tra. Sau đó nàng nhìn về phía Hạ Thiên, trong giọng nói vừa kinh hãi vừa tức giận:
- Cậu giết hắn thật sao?
- Tôi chưa từng nói đùa.
Hạ Thiên không nhanh không chậm nói:
- Thuận tiện cũng nhắc nhở cô, nơi đây có khói độc, tốt nhất cô nên ra ngoài.
Hạ Thiên nói xong thì lách mình ra khỏi phòng, nhưng hắn cũng không bỏ đi, nguyên nhân rất đơn giản, hắn còn chờ Mị Nhi.
Mị Nhi cũng lách mình theo sau, trên tay còn ôm thi thể của Lý Minh Hạo. Khi thấy Mị Nhi đi ra như vậy thì Hạ Thiên có chút thất vọng, thật ra hắn hy vọng nàng ở bên trong một lúc lâu, sau đó trúng độc. Vì vậy mà hắn có thể cứu nàng, cuối cùng có được lý do quanh minh chính đại để nghiên cứu thân thể của nàng.
Một thân ảnh lóe lên, một người đàn ông gầy gò xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, đây là Hầu Tiểu Thất.
- Hạ Thiên, cảm ơn cứu mạng lần trước.
Hầu Tiểu Thất bắt chuyện với Hạ Thiên, sau đó hắn quay đầu nhìn Mị Nhi. Khi thấy Mị Nhi ôm thi thể của Lý Minh Hạo thì Hầu Tiểu Thất không khỏi kinh hoàng, hắn hô lên nghẹn ngào:
- Hắn đã chết rồi sao?
- Đúng vậy, đã chết rồi.
Hạ Thiên đón lời.
Hầu Tiểu Thất chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn nhìn Mị Nhi:
- Điều này...Nên làm sao bây giờ?
- Chẳng phải chỉ là một người chết thôi sao?
Hạ Thiên không quan tâm nói:
- Không có gì là không được, trên thế giới mỗi ngày đều có rất nhiều người chết.
Mị Nhi nghe nói như vậy thì không khỏi tức giận:
- Cậu biết hắn là ai không?
- Biết, không phải là thằng ngu Lý Minh Hạo sao?
Hạ Thiên hời hợt nói.
Hầu Tiểu Thất nhịn không được phải đón lời:
- Hạ Thiên, trước tiên cậu phế Lý Minh Hiên, lại làm cho Lý Minh Nhân thành kẻ ngốc, tuy sự việc rất lớn nhưng nếu so sánh với bây giờ thì chỉ là chuyện nhỏ. Lý Minh Hiên và Lý Minh Nhân dù sao cũng không chết, nếu không chết thì vẫn còn cơ hội được hồi phục, nhưng bây giờ Lý Minh Hạo đã chết, người chết không thể sống lại. Quan trọng là bây giờ Lý Minh Hạo là người được Lý gia coi trọng nhất, hắn chỉ mới mười tám tuổi, đây được cho là người trẻ tuổi có tiềm lực phát triển nhất Lý gia, sợ rằng Lý gia sẽ không bỏ qua cho cậu.
- Tôi không cần Lý gia kia buông tha.
Hạ Thiên không quan tâm:
- Tôi mới là người không bỏ qua cho Lý gia, đám người này dám đến gây phiền toái cho tôi, đúng là muốn chết.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Mị Nhi một lúc lâu, hắn tiếp tục nói:
- Đáng lý ra tôi sẽ bắt cô lại để nghiên cứu cơ thể, nhưng trong nhà còn có vợ đang chờ, hôm nay tôi không bắt cô, sau này sẽ tính, tôi đi trước.
Hạ Thiên nói không sai, trong nhà có rất nhiều vợ đang chờ, vì vậy hắn đành bỏ qua cơ hội nghiên cứu cơ thể Mị Nhi. Hắn nói xong thì chạy như điên, đêm nay việc cần làm là xử lý Lý Minh Hạo, bây giờ đã làm xong, hắn cần phải quay về. Nếu không các vợ sẽ lo lắng, cũng không phải là việc hắn muốn.
Khi thấy Hạ Thiên biến mất thì Hầu Tiểu Thất không khỏi sững sờ, sau đó hắn quay đầu nhìn Mị Nhi rồi dùng giọng bất đắc dĩ hỏi:
- Mị Nhi, làm sao bây giờ?
- Tôi sẽ phản ánh tình huống, để xem thủ lĩnh nói thế nào.
Mị Nhi cũng có chút bất đắc dĩ, nàng vốn đã về thủ đô, nhưng không ngờ người xuống thay thế lại thiếu chút nữa đã giết chết Hạ Thiên, hơn nữa cũng thiếu chút nữa giết chết Hầu Tiểu Thất. Khi không còn biện pháp nàng đành phải bỏ đi ý nghĩ quay về thủ đô, lại phải chấp hành nhiệm vụ.
Mị Nhi lấy điện thoại ra, nàng nhanh chóng bấm một mã số, tuy đã khuya nhưng sự việc quá gấp, nàng phải báo cáo ngay.
- Min, có chuyện gì xảy ra sao?
Điện thoại nối thông rất nhanh, đầu dây bên kia có chút kinh ngạc.
- Hạ Thiên đã giết Lý Minh Hạo.
Mị Nhi trả lời rất đơn giản.
Đầu dây bên kia trầm mặc hơn nửa phút, sau đó dùng giọng trầm thấp nói:
- Thông báo cho tất cả nhân viên thiên tổ ở thành phố Giang Hải, tất cả phải bảo vệ người có quan hệ với Hạ Thiên, đồng thời giám thị Giang Hải, nếu phát hiện có người Lý gia thì báo tôi ngay.