Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vợ làm sao phân chia?
- Này, đừng gạt người nhé.
Thư Tịnh nhịn không được phải nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đừng vội, chúng ta có thể đi mướn phòng ngay.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Ai vội?
Thư Tịnh có chút tức giận, lưu manh này coi nàng là một người phụ nữ dâm tục vậy sao?
Hạ Thiên cười hì hì với Thư Tịnh, sau đó hắn quay đầu nhìn đám người còn lại:
- Này, các anh có muốn vợ không vậy? Không muốn thì thôi, tôi sẽ uống.
- Muốn, tôi muốn.
Có một tên vội vàng nói:
- Đại ca siêu nhân, tôi tin anh.
Tên này nói xong thì uống cạn ly của mình và quay về chỗ ngồi.
Có người bắt đầu thì những sự việc sau này cũng dễ dàng hơn, Hạ Thiên đã phân chia tốt ly rượu cho đám người này, sau đó chỉ yên lặng đợi kết quả.
- Cứ như vậy thôi sao?
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Này, tôi nói cho cậu biết rõ nhé, nếu cậu không phân vợ cho bọn họ được, như thế xem như cậu thua, mà đã thua thì sau này tôi sẽ không còn là vợ cậu.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi đã nói chị đừng nóng vội. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Chúng ta sẽ đi thuê phòng ngay thôi.
Gương mặt Thư Tịnh lại đỏ bừng, nàng quyết định mình nên nói ít một chút thì tốt hơn, ít nói ít sai, nói nhiều càng sai nhiều.
Lúc này Hùng Phi đã đứng lên đi về phía quầy bar, hắn nói với Hạ Thiên:
- Này, anh bạn, tửu lượng của cậu rất tốt, không bằng chúng ta uống vài ly nữa nhé.
Đám người Hùng Phi đã thực hiện xong những gì đã đánh cuộc, bây giờ là lúc hắn thực hiện kế hoạch, phải kiếm cớ uống rượu với đám người Hạ Thiên, sau đó bỏ vào trong rượu vài thứ, để đám người này say ngất, sau đó đánh văng đám đàn ông ra, giữ lại hai người đẹp thích làm gì thì làm.
- Anh còn uống rượu được nữa sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hùng Phi:
- Anh còn không biết mình còn uống được hay không, đúng là ngu ngốc, dám gọi tôi là anh bạn, loại người ngu ngốc như anh có thể là anh em của tôi sao?
- Cậu đừng mở miệng là nói người khác ngu ngốc, tôi đã nhẫn lâu rồi, còn nữa, tôi mới uống một ly sao có thể say...Trời... ....
Hùng Phi lại bị mắng là ngu ngốc, cuối cùng hắn cũng nổi giận, nhưng còn chưa kịp nói dứt lời thì hắn phát hiện mình rất chóng mặt. Sau đó hắn cảm thấy cổ họng bùng lên mùi rượu nồng đậm, thân thể không còn nghe theo sự điều khiển của hắn, hắn muốn bước đi nhưng hai chân mềm nhũn, cuối cùng ngã lăn xuống đất.
- Hùng Phi, anh sao vậy?
Một người phụ nữ chạy đến, là bạn gái của Hùng Phi. Nàng muốn đỡ Hùng Phi lên nhưng đột nhiên ngửi được một mùi vị rất khó nghe, vì vậy mà vội vàng che mũi:
- Hùng Phi, trên người anh có mùi hương gì vậy? Sao khói ngửi thế?
- Trên người anh làm gì có mùi gì?
Hùng Phi có chút ý thức:
- Anh...Anh chỉ mới uống một ly rượu mà thôi... ....
- Anh mới uống một ly sao say được?
Bạn gái Hùng Phi cảm thấy rất khó hiểu:
- Anh xem, bọn họ đều không say... ....
Bạn gái Hùng Phi nhìn về phía những thành viên khác của đội bóng Tinh Anh, cuối cùng nàng cũng không nói thêm lời nào, vì nàng thấy đám người kia đang ngã lăn ra đất. Lúc này những âm thanh khác lại vang lên, nàng cúi đầu nhìn, thì ra Hùng Phi đã ngủ.
Bạn gái rất muốn đỡ Hùng Phi lên nhưng trên người hắn truyền đến một mùi hương rất khó ngửi, điều này làm nàng cảm thấy buồn nôn. Nàng còn đang chần chừ thì đột nhiên phát hiện trong lòng sinh ra cảm giác khác thường, thân thể hình như nóng lên như lửa. Đúng lúc này nàng nghe thấy trong không khí có một mùi hương rất dễ chịu, mùi hương này giống như có thể làm nàng thanh tỉnh một chút. Vì vậy nàng thả Hùng Phi ra, sau đó tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, cuối cùng nàng tìm được một người đàn ông mặc áo bóng rổ đội bóng Phong Hỏa.
- Anh...Anh tên gì?
Bạn gái Hùng Phi chủ động chào hỏi tên kia.
Tên đàn ông đội bóng Phong Hỏa chợt ngây dại, vợ thật sự đưa đến cửa sao?
Những sự việc tương tự cũng phát sinh trên người những thành viên khác của đội bóng Phong Hỏa, lúc này nhóm cổ động của câu lạc bộ Tinh Anh đã ném những người đàn ông của mình mà chủ động tìm đến mười hai tên đàn ông bên phía Phong Hỏa, sua đó hai bên trò chuyện rất rôm rả. Mười phút sau bọn họ đi ra khỏi quán bar theo từng cặp, chỉ cần nhìn tư thế ôm ấp sờ mó thân mật là biết thế nào cũng đi mướn phòng khách sạn.
Quán bar chợt trở nên quạnh quẽ, ngoài mười hai tên đàn ông đội bóng Tinh Anh thì chỉ còn lại hai đôi, Hạ Thiên và Thư Tịnh, Khương Phong và Mạc Văn Tịnh.
- Điều này...Sao lại có thể?
Thư Tịnh trợn mắt há mồm, những gì vừa phát sinh quả thật khó thể tưởng tượng, làm nàng sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta cũng nên đi mướn phòng thôi.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Thư Tịnh.
Thư Tịnh chợt ngẩn ngơ, gương mặt khổ sở như ăn thuốc đắng, lúc này đúng là xong rồi, nếu sớm biết như vậy thì nàng sẽ không đánh cuộc. Sao có người phạm phải hai sai lầm liên tiếp? Nhưng không ngờ nàng lại như vậy?
- Hạ Thiên, điều này...Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Khương Phong cũng không thể hiểu được, sự việc diễn ra quá kinh người, nếu đám thành viên đội bóng Phong Hỏa mà có sức quyến rũ như vậy thì chẳng thể nào đến bây giờ vẫn còn độc thân.
- Tôi đã sớm nói rồi, không có gì tôi không làm được.
Hạ Thiên dương dương đắc ý, sau đó hắn phất tay với Khương Phong:
- Này, hai người cũng đi mướn phòng được rồi, tôi và Vợ Tịnh Tịnh cũng đi mướn phòng.
Hạ Thiên cũng không qua tâm Thư Tịnh có phản ứng gì mà kéo nàng ra ngoài. Thư Tịnh đáng thương bây giờ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong đầu trống rỗng, vì vậy mà cứ để Hạ Thiên lôi đến một khách sạn, cuối cùng cùng nhau mướn một phòng.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị muốn tắm không?
Hạ Thiên đóng cửa phòng rồi hỏi.
- Sao?
Hạ Thiên nghe nói như vậy mới giật mình, nàng chợt thấy mình đã vào khách sạn, mãi đến lúc này nàng mới tỉnh táo trở lại. Nàng vô thức đảo mắt nhìn chiếc giường lớn trong phòng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, xong rồi, lần này rõ ràng tránh trời không khỏi nắng.
- Điều này, Hạ Thiên, cậu có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra được không?
Thư Tịnh làm một bước vùng vẫy cuối cùng, trước tiên kéo dài chút thời gian rồi nói sau:
- Khi đấu bóng sao bọn họ ném chuẩn như vậy? Còn nữa sao tự nhiên đám phụ nữ kia lại chuyển tình cảm chóng vánh như thế?
Tất nhiên hai vấn đề này cũng không phải chỉ để Thư Tịnh kéo dài thời gian, nàng thật sự rất tò mò, nếu không hiểu thì nàng sợ rằng sẽ ngủ không yên.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị chỉ cần biết một điều, không gì tôi không làm được.
Hạ Thiên cười hì hì rồi nói với Thư Tịnh:
- Chúng ta đi tắm thôi.
Mặc kệ Thư Tịnh có đồng ý hay không, Hạ Thiên bế nàng lên rồi đi về phía phòng tắm.