Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Hạ Thiên lóe người phóng về phía lão già, sau đó hắn dừng lại trước mặt ông ta vài mét. Đúng lúc này đám người sau lưng lão già lập tức rút súng chĩa về phía Hạ Thiên.

- Này, đám ngu ngốc các người không biết rút ra bài học sao? Súng vô dụng với tao.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn đám người, sau đó hắn nhìn lão già:

- Này lão già, lão là Lý Phá Vân phải không? Giọng điệu nghe rất quen, lúc trước tên ngu ngốc phái Tiếu Chấn Nam đến giết tôi hình như là ông phải không?

- Đúng vậy, tôi là Lý Phá Vân.

Trong mắt lão già lóe lên hai luồng tinh quang, lão nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, sau đó lão khoát tay:

- Các người buông súng, tôi muốn đích thân giải quyết hắn.

Đám người sau lưng Lý Phá Vân có chút chần chừ, nhưng sau đó vẫn hạ súng xuống. Bạn đang đọc truyện được tại

Hạ Thiên không khỏi lắc đầu:

- Vì sao đám lão già thường mạnh miệng như vậy nhỉ? Ba vị sư phụ của tôi cũng rất mạnh miệng, đáng tiếc lần nào cũng đánh không lại tôi.

- Hạ Thiên, ngươi sẽ phải trả giá vì những gì làm ra cho Lý gia.

Lý Phá Vân sẳng giọng nói với Hạ Thiên, lão nói ra từng câu từng chữ, trong lòng lão rất phẫn nộ, đã đạt đến tình cảnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Khi Lý Phá Vân còn ở bệnh viện và biết Hạ Thiên chạy đến đại trạch của Lý gia thì đã nổi cơn giận dữ, khi lão quay về Lý gia và nhìn thấy cánh cổng bị hủy thì càng tức giận khó thể kềm nén. Khoảnh khắc này khi thấy hơn trăm người Lý gia nằm trên mặt đất, hơn nữa còn viết ra một dòng chữ sỉ nhục Lý gia, điều này làm lửa giận của lão bùng lên ngập trời.

Nếu nói một cách không khoa trương, trong hơn sáu mươi năm cuộc đời của Lý Phá Vân, lão hận nhất không phải ai khác mà chính là Hạ Thiên đang đứng trước mặt. Người này khong những giết chết đứa cháu mà lão yêu thương nhất, hơn nữa còn phá hủy cả cánh cổng trăm năm của Lý gia, còn xếp tất cả đám người Lý gia thành một dòng chữ sỉ nhục. Dưới mắt Lý Phá Vân, Hạ Thiên đã dùng một phương pháp khốn nạn sỉ nhục tôn nghiêm của Lý gia.

Con cháu Lý gia không thể bị giết, tôn nghiêm của Lý gia không thể bị vũ nhục, chỉ có thể giết chết Hạ Thiên mới có thể rửa sạch tất cả sỉ nhục của Lý gia.

Sát khí hùng mạnh từ người Lý Phá Vân bùng lên, lão chậm rãi đưa tay, ánh mắt sắc bén chuyển lên người Hạ Thiên:

- Bây giờ tao sẽ giết mày, tao sẽ cho mày biết Lý gia không phải một tồn tại mà những nhân vật nho nhỏ như mày có thể khiêu chiến.

- Này lão già, đừng giả vờ lợi hại được không?

Hạ Thiên có chút bất mãn:

- Tôi giết nhất những lão già thế này, chỉ biết cậy già lên mặt. Còn nữa, ông đã sống đến sáu mươi mà ngày nào cũng sai con cháu đuổi giết một người chưa đến hai mươi như tôi, có người nói lý như vậy sao? À, mà ông nói ai là nhân vật nho nhỏ? Ông mới là loại người nho nhỏ, tôi sẽ xử lý ông.

Hạ Thiên nói dứt lời thì phóng về phía Lý Phá Vân, một đấm được đánh ra.

Khi thấy Hạ Thiên chủ động tấn công thì Lý Phá Vân cũng không tránh né, lão cũng vung tay phải lên, khoảnh khắc sau đã tụ tập tất cả chân khí tung một đấm tràn đầy lửa giận tiếp đón Hạ Thiên.

- Đùng... ....

Hai nắm đấm va vào nhau, một tiếng nổ trầm đục vang lên, một luồng khí bùng ra khắp bốn phía làm cho đám người chung quanh đứng không vững.

Thân thể Lý Phá Vân có chút lay động, Hạ Thiên cũng không chút sứt mẻ. Tuy nhìn qua thì thấy hai người có vẻ cân xứng nhưng thực tế thì Hạ Thiên mạnh hơn một chút.

- Tôi thấy ông chẳng tốt gì cho lắm.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Tiếp một đấm nữa xem.

Hạ Thiên lại đấm về phía Lý Phá Vân, nhìn qua có vẻ rất bay bổng, nhưng rõ ràng dù là Lý Phá Vân hay đám người ở bên cạnh cũng hiểu, một đấm có vẻ bay bổng của Hạ Thiên ẩn giấu lực lượng khổng lồ.

Dù lần đầu tiên dùng cứng đối cứng và chịu chút thiệt thòi, nhưng khi nghe những lời miệt thị của Hạ Thiên thì trong lòng Lý Phá Vân càng thêm phẫn nộ, dù biết cứng đối cứng khó thể đánh bại Hạ Thiên, nhưng lão cũng không lùi bước. Vì vậy lúc này lão cũng không do dự mà ngưng tụ tất cả công lực bản thân vào trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng nghênh đón.

Nhưng một đấm của Lý Phá Vân lại rơi vào khoảng không, Hạ Thiên đột nhiên biến mất, chẳng biết đi đâu.

Vẻ mặt Lý Phá Vân chợt biến đổi lớn, hầu như vào đúng thời điểm này có một luồng khí tức nguy hiểm bùng lên sau lưng, nhưng khi lão cảm nhận được nguy hiểm thì thân thể cũng cảm nhận được đau đớn. Một đấm đánh vào lưng, một luồng lực lượng khổng lồ bùng ra, thân thể lão bay bổng lên không.

- Phụt.

Lý Phá Vân phun ra một ngụm máu ở trên không, sau đó lão ngã nặng nề xuống đất, lúc này toàn thân lão không còn chút sức lực, lão không còn chút sức lực, đáng tiếc là không được.

- Đúng là ngu ngốc, ông nghĩ rằng mỗi lần tôi ra tay đều liều mạng sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lý Phá Vân, hắn không có tâm tình cứng đối cứng với ông lão này, hắn chỉ muốn xử lý đối phương mà thôi. Xử lý thế nào không quan trọng, quan trọng là nhanh gọn lẹ, hắn không có tâm tình lãng phí nhiều thời gian với đám người Lý gia.

- Bắn chết nó.

Đúng lúc này một tiếng gầm vang lên, sau đó hơn mười cây súng chĩa vào Hạ Thiên.

Hạ Thiên đang định xử lý đám người cầm súng chĩa vào mình, nhưng đúng lúc này một âm thanh quen thuộc truyền vào tai hắn:

- Dừng tay cho tôi.

Khi âm thanh này vang lên thì một người phụ nữ dáng người cao gầy chợt xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên, đúng lúc này cũng có hàng chục người chạy về phía bên này. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đám người đều xách súng lên đạn, mục tiêu lại không phải là Hạ Thiên, đó chính là đám người đang cầm súng của Lý gia.

- Buông súng.

Người phụ nữ lạnh lùng quát.

Đám người Lý gia có chút do dự, sau đó không thể không buông súng.

Lúc này Hạ Thiên rất vui sướng, hắn lóe người đến bên cạnh người phụ nữ, hắn vươn tay ôm lấy nàng, trong miệng còn nói:

- Vợ Mị Nhi, chị biết tôi ở đây nên cố ý đến tìm sao?

Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này chính là Mị Nhi mà trước đó còn ở Giang Hải, khi thấy hành động của Hạ Thiên thì đám người Mị Nhi mang đến chợt sinh ra biểu lộ quỷ quái, có mấy người cảm thấy bội phục. Bọn họ chẳng phải chưa từng nghe qua cái tên Hạ Thiên, người này một mình đến chiến đấu với Lý gia làm bọn họ cảm thấy cực kỳ kinh hoảng. Nhưng bây giờ hắn lại dám ôm cả Mị Nhi, điều này còn kinh hoàng hơn cả chiến đấu với Lý gia, không bội phục không được.

Mị Nhi lóe người tránh khỏi cái ôm của Hạ Thiên, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn, nàng cũng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Lý Phá Vân đang gắng gượng đứng lên rồi lạnh lùng nói:

- Lão Lý, chúng tôi muốn mời ông đến Thiên tổ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui