Nhưng dù có người chú ý nhưng không ai tiến lên, nguyên nhân rất đơn giản, vừa nói ra đã biết là giả dối, cái quái gì là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, nhất định là ăn tục nói phét, còn chữa được bách bệch, càng là bốc phét. Còn chuyện chữa được bệnh ung thư, những năm gần đây đám bác sĩ tự xưng chữa được bệnh ung thư là rất nhiều nhưng người chết vì ung thư cũng không thiếu, nói chung là ung thư giai đoạn đầu mà đụng vào đám bác sĩ này thì sẽ lập tức chuyển sang giai đoạn cuối ngay.
Còn nữa, nguyên nhân để người ta cảm thấy rất giả chính là Hạ Thiên còn quá trẻ, người này xem ra còn chưa đến hai mươi tuổi, như vậy mà dám tự xưng là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ. Những năm nay đám trung y tự xưng có "số má" đều đã năm sáu chục tuổi, có ai chưa đến hai mươi?
Nếu xem xét thì người ta vẫn cảm thấy viên bác sĩ già cả của bệnh viện Nhân Tâm vẫn đáng tin cậy hơn, người ta tốt xấu gì cũng có hương vị "tiên phong hạo cốt", còn tên thiếu niên, căn bản chỉ là lừa người gạt tiền.
Cũng vì mọi người có ý nghĩ như vậy mà Tạ Hiểu Phong cầm loa hô cả ngày, đến mức cuống họng đông cứng cũng không ai tìm Hạ Thiên xem bệnh. Ngược lại thì đám bệnh nhân đến khám chỗ lão bác sĩ bên phía bệnh viện Nhân Tâm ngày càng nhiều hơn, ngày càng náo nhiệt hơn.
Lão bác sĩ ở bệnh viện Nhân Tâm vốn rất căm tức, nhưng bây giờ nhìn tình huống của Hạ Thiên thì không khỏi vui sướng trở lại, thỉnh thoảng lão lại nhìn về phía hạ thiên, trong mắt lộ ra cái nhìn khinh bỉ. Tên khốn kia ở xó nào chạy ra dám đấu với mình, đúng là tự tìm đường chết.
Hạ Thiên cũng có chút buồn bực, có lầm không vậy, hắn tự nguyện chữa bệnh miễn phí mà không ai thèm đến, đám người này đầu óc có vấn đề gì sao?
- Thiên ca, có tiếp tục kêu gọi nữa không?
Tạ Hiểu Phong có chút bất an, lúc này thiên ca đang rất mất mặt, hắn có phá hủy bệnh viện này không nhỉ?
- Tùy tiện.
Hạ Thiên cũng tùy tiện nói, không có người thì hắn cũng có ý bỏ đi, nếu đám ngu ngốc kia không muốn chữa bệnh thì tìm địa phương khác sẽ hay hơn.
Đúng lúc này cửa bệnh viện truyền đến những tiếng ồn ào, Hạ Thiên đang nhàm chán cũng bị thu hút.
Một người phụ nữ trung niên cực kỳ tiều tụy ôm một đứa bé năm sáu tuổi từ trong bệnh viện đi ra, nhìn qua có vẻ rất không tình nguyện, nhưng hai y tá đẩy nàng ra, sau đó khi nàng đi vào lại còn bị bảo vệ ngăn cản.
- Xin anh, cho tôi vào, cho tôi vào, tôi muốn tìm bác sĩ... ....
Người phụ nữ trung niên cầu xin đám bảo vệ.
- Xấu hổ quá, nếu cho chị vào thì tôi tự đập vỡ chén cơm của mình.
Tên bảo vệ hình như có chút đồng tình với người phụ nữ, nhưng hắn vẫn kiên quyết ngăn cản.
Người phụ nữ trung niên tỏ ra bất lực, sau đó nàng nhớ ra điều gì đó rồi vội vàng ôm con chạy về phía ông bác sĩ đang khám bệnh miễn phí. Nàng gạt đám người ra rồi quỳ rạp xuống nói:
- Bác sĩ, xin ngài cứu con tôi, lần trước ngài nói con tôi nhất định sẽ được chữa tốt mà.
Lão bác sĩ nghe được lời cầu khẩn của người phụ nữ trung niên mà vẻ mặt vẫn rất tự nhiên, hình như lão đã sớm quen với tình cảnh này, vì vậy mới nói:
- Vị nữ sĩ, tôi nói có thể chữa tốt cho con gái chị, nhưng tôi chỉ là người phụ trách chuẩn đoán bệnh, cụ thể chữa trị thế nào thì tôi không xen vào, vì vậy chị chỉ có thể vào bên trong tìm bác sĩ mà thôi. :
- Bác sĩ, lần trước chính ông nói tôi nên vào tìm bác sĩ, nói rằng bọn họ nhất định sẽ chữa tốt cho con gái tôi, vì tôi nghe lời ông mới tiến vào. Một tuần trôi qua, tôi đã mất hơn ba mươi ngàn, tất cả tiền bạc tích góp trong nhà đều đã hết, thật sự không còn tiền, nhưng bây giờ bệnh viện không chịu tiếp tục chữa bệnh cho con gái tôi. Ông xem, con gái tôi bây giờ không nói và không ăn được gì, làm phiền ông vào nói với bọn họ, để bọn họ chữa cho con gái tôi được không? Tiền tôi sẽ nghĩ biện pháp, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp, van xin ông, thật sự cầu xin ông, bác sĩ.
Người phụ nữ trung niên bắt đầu dập đầu với lão bác sĩ.
Đám người ở bên cạnh bắt đầu không nhịn được, bọn họ lên tiếng thay cho người phụ nữ trung niên.
- Đúng vậy, bác sĩ, ông phải giúp đỡ một chút, chẳng phải ông đáng khám bệnh từ thiện sao?
- Đúng vậy, con của người ta quá đáng thương, dù không đủ tiền cũng đừng bỏ mặc chứ?
- Nếu là chữa bệnh từ thiện thì phải trị hết bệnh cho người ta, sao có thể bỏ mặc như vậy?
- Chỗ này không gạt người đấy chứ? Nói vậy tôi phải đến bệnh viện khác sao?
- Tôi thấy chỗ này có chữa bệnh từ thiện còn tưởng là bệnh viện tốt, nào ngờ cũng như những bệnh viện khác, không có tiền là đuổi người đi... ....
... ....
Lão bác sĩ nghe được những lời ồn ào như vậy thì cảm thấy không ổn, nếu người phụ nữ này tiếp tục ở lại náo loạn thì sợ rằng danh dự của bệnh viện sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tất nhiên lão sẽ bị ảnh hưởng lây. Phải biết rằng lão lừa được một bệnh nhân vào bệnh viện thì có thể tăng thêm được vài phần hoa hồng.
Lão bác sĩ rất muốn cho bảo vệ kéo người phụ nữ này đi, nhưng đáng tiếc là lúc này có quá đông người, nếu sử dụng bảo vệ thì sự việc sẽ ngày càng huyên náo. Nhưng gừng càng già càng cay, lão bác sĩ nhanh chóng đưa ra một ý kiến tuyệt hảo.
- Này vị nữ sĩ, tôi cũng có khổ tâm, tôi chỉ là bác sĩ, chuyện của bệnh viện tôi cũng không làm chủ được. Thế này đi, chị xem, bên kia có một nhóm người đang khám bệnh miễn phí, nếu không chị sang thử xem sao?
Lão bác sĩ chỉ vào Hạ Thiên cách đó không xa, bộ dạng rất vô tội, rõ ràng vứt bỏ tất cả trách nhiệm của mình.
Người phụ nữ híp mắt nhìn về phía Hạ Thiên cách đó không xa, khi thấy hắn còn quá trẻ thì tâm tình chợt lạnh lẽo. Nhưng nàng cũng hiểu, bệnh viện Nhân Tâm này không thể chữa cho con gái mình, bây giờ nàng không còn biện pháp, chỉ có thể đi sang bên kia thử vận may một lần, chỉ cần có hy vọng thì nàng phải thử.
Người phụ nữ trung niên nghĩ vậy thì đờ đẫn đứng lên, nàng đi về phía hạ thiên, cũng có vài người đi theo, những người khác cũng dời ánh mắt về phía Hạ Thiên. Dù sao thì Tạ Hiểu Phong cũng đã hô hào cả nửa ngày, những người kia cũng có chút ấn tượng, bây giờ có người lên thử nghiệm, tất nhiên bọn họ sẽ biết tên kia có phải là lừa đảo hay không.
Lúc này lão bác sĩ tương đối đắc ý, không những ném đi một phiền phức lớn, hơn nữa còn lập tức đả kích đối thủ bên kia, rõ ràng là một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. Tuy Hạ Thiên gián tiếp mang đến nhiều bệnh nhân cho lão, nhưng trong lòng lão vẫn rất bất mãn, rõ ràng đối phương khoác lác là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, đây chẳng phải vỗ mặt bác sĩ như lão sao?
- Bác sĩ, có thể...Có thể chữa bệnh cho con gái tôi không?
Người phụ nữ trung niên chạy đến trước mặt Hạ Thiên, tuy vẻ mặt đờ đẫn nhưng trong ánh mắt lại có chút chờ mong, đây là hy vọng cuối cùng của nàng.