- Đừng nghe những người kia nói bậy, mình nào phải bạn gái của cậu ấy? Cô gái Mộc Hàm mà bạn nói mình cũng đã được gặp, cô gấy rất đẹp, dáng người cũng quá tốt, khí chất cũng tuyệt vời.
Ninh Khiết có vẻ không thể làm gì được:
- Nhưng hai mắt và chân của mình quả thật được cậu ấy chữa trị.
- Thật sự là Hạ Thiên chữa trị sao?
Trương Đan cảm khái:
- Nói thật, trước khi gặp bạn thì mình luôn có hoài nghi với Hạ thần y, nhưng bây giờ mình đã hoàn toàn tin, tình huống của bạn thì người khác không hiểu rõ nhưng mình lại biết rõ, này, Ninh Khiết, anh ta dùng mất bao lâu mới chữa xong cho bạn?
- Trương Đan, nếu mình nói trước trưa nay mình vẫn còn là cô gái cận thị và cà thọt như trước, bạn có tin không?
Ninh Khiết không trực tiếp trả lời mà hỏi lại một câu.
Trương Đan chợt ngẩn ngơ, vài chục giây sau nàng mới thì thào nói:
- Bây giờ mình mới biết cái gì gọi là kỳ tích.
- Đúng vậy, có lẽ đây là kỳ tích của đời mình.
Ninh Khiết có chút cảm khái, sau vài chục năm làm người phụ nữ xấu xí xui xẻo, bây giờ vận may đột nhiên đổ ập xuống, điều này làm nàng không khỏi sinh ra cảm giác kỳ quái.
- Đúng là kỳ tích.
Trương Đan nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Ninh Khiết, nàng nói bằng giọng hâm mộ:
- Này Ninh Khiết, bây giờ với bộ dạng này cậu cũng dư sức có thể cạnh tranh với Mộc Hàm, không bằng cướp anh ta làm bạn trai đi. Đừng nghĩ Mộc Hàm đẹp mà xem nhẹ mình, mình nói với bạn, đàn ông đều có mới nới cũ, bạn có cơ hội thắng rất lớn.
- Trương Đan, bạn cũng đừng nói bậy, mình so ra kém xa Mộc Hàm, hơn nữa Hạ Thiên cũng không có hứng thú với mình. Đừng nghĩ cậu ta chữa bệnh mà nghĩ rằng đó là người tốt, tên kia rất đáng hận, mình hận không thể đập chết hắn.
Ninh Khiết nói đến Hạ Thiên thì lập tức nổi giận, nàng không tự giác đến lúc đối phương chữa bệnh cho mình, lúc đó nàng phải cởi sạch, hơn nữa hắn còn chỉ trỏ với cơ thể của nàng. Tóm lại dù Hạ Thiên có ơn rất lớn với nàng, thậm chí có thể nói là tạo ra cho nàng cuộc đời mới, nhưng bây giờ nàng vẫn không cảm kích hắn, nàng cảm thấy hắn rất đáng giận, quá đáng giận.
- Này, Ninh Khiết, xem ra bạn có mâu thuẫn với Hạ thần y, nhưng dù sao anh ta cũng chữa bệnh cho bạn, mình cảm thấy anh ta phải thích bạn, hơn nữa mình cũng thấy cảm giác của bạn với hắn là...Ờ, là yêu hận... ....
Trương Đan hình như rất có hứng thú với chuyện tình cảm giữa Ninh Khiết và Hạ Thiên.
Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được phải cắt đứt lời Trương Đan:
- Đừng nói mò, tóm lại mình và tên kia là không thể đến với nhau được.
Ninh Khiết sợ Trương Đan lại tiếp tục nói, nàng lập tức di chuyển chủ đề:
- Này Trương Đan, bạn đừng nói đến mình nữa, bạn thế nào rồi? Sao không mời bạn trai đi dùng cơm?
Ninh Khiết và Trương Đan là bạn học, đẹp trai nhất khoa báo chí là bạn trai của Trương Đan, vì vậy Ninh Khiết mới hỏi như vậy.
- Đừng nói về anh ta nữa, mình và anh ta đã chia tay rồi.
Vẻ mặt Trương Đan có chút mất tự nhiên.
- Sao?
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ:
- Hai người chia tay rồi à? Trước đó tình cảm tốt đẹp lắm mà?
Nhớ năm xưa Trương Đan và người kia yêu nhau rất nồng thắm, mãi đến năm thứ tư, trước khi tốt nghiệp Ninh Khiết vẫn thấy tình cảm giữa hai người kia là rất tốt. Bây giờ nàng nghe nói bọn họ đã chia tay, điều này tất nhiên làm nàng kinh ngạc, vì chẳng bao lâu trước đó nàng còn đang hâm mộ bọn họ.
- Cái gì mà cảm tình, tất cả chỉ là giả dối, bây giờ hắn đã đi cùng Đổng Yến rồi.
Khóe miệng Trương Đan lộ ra nụ cười khổ.
- Sao?
Lúc này Ninh Khiết càng giật mình:
- Là Đổng Yến trong lớp chúng ta sao?
Phải biết rằng trước nay Ninh Khiết luôn làm người ta sinh ra cảm giác rất xấu, nhưng nếu nói đến chữ xấu thì nàng còn thua cả Đổng Yến. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì Ninh Khiết trước kia chỉ là tàn tật mà thôi, mà Đổng Yến kia mới thật sự là xấu, hơn nữa còn béo núc, dung mạo hay dáng người là một trời một vực với Trương Đan, thậm chí so sánh tài hoa cũng cách biệt.
- Không phải Đổng Yến kia thì là ai?
Trong giọng nói của Trương Đan có chút hương vị trào phúng:
- Trước đó mình cảm thấy Đổng Yến kia vừa xấu vừa ngốc, nhưng bây giờ mới biết thật ra người ta không ngốc, mình mới là kẻ ngốc, không công cho người ta chơi đùa bốn năm, cuối cùng thành công dã tràng... ....
Ninh Khiết khó thể tin:
- Nhưng, điều này...Điều này đúng là quá... ....
- Bạn cảm thấy quá sức khó tưởng phải không?
Trương Đan lắc đầu:
- Thật ra sự việc rất đơn giản, Đổng Yến là người thủ đô, nhà có nhiều tiền, tất cả lợi nhuận đều để lại cho nàng, mình còn nghe nói tên kia và Đổng Yến đã sang Hàn Quốc rồi.
- Đi Hàn Quốc làm gì?
Ninh Khiết không kịp phản ứng.
- Phẫu thuật thẫm mĩ.
Giọng điệu của Trương Đan có chút khinh thường, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ:
- Ninh Khiết, mình xem như nhìn thấu, bây giờ xã hội này không riêng gì đàn ông phải có tiền, ngay cả phụ nữ cũng phải có tiền. Đàn ông không tiền sẽ chẳng lấ được người phụ nữ mình mong muốn, mà người phụ nữ không tiền cũng chẳng tìm được đàn ông mình thích, vì vậy chúng ta nên thừa dịp đang còn trẻ mà kiếm chút tiền cho sau này.
Trong lòng Ninh Khiết chợt sinh ra cảm giác khác biệt, nàng không ngờ cặp tình nhân nàng hâm mộ bao nhiêu năm lại chia tay chỉ vì tiền. Tuy nàng vẫn muốn làm tài nữ, nàng cũng thích tiền, nhưng đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy trên đời có nhiều thứ quan trọng hơn tiền, tình cảm chính là một thứ trong số đó.
- Thôi bỏ, không nói đến vấn đề này nữa, trước tiên ăn cái gì đã, bạn ăn gì?
Tâm tình của Trương Đan không được tốt, tình cảm tốt đẹp bốn năm phải chia cắt vì một người phụ nữ xấu xí nhiều tiền, tất nhiên sẽ chẳng ai cảm thấy tốt đẹp.
- Bò bít tết, chín bảy phần. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ninh Khiết suy nghĩ rồi nói, nàng rất ít khi ăn cơm tây, trong ấn tượng thì nàng cũng chỉ ăn bò bít tết một lần, cảm thấy hương vị khá ngon, vì vậy bây giờ nàng tiếp tục gọi.
Trương Đan gọi nhân viên phục vụ, nàng gọi hai phần bò bít tết, sau đó chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, Ninh Khiết, bây giờ bạn làm thiết kế thời trang sao?
- Đúng vậy, bạn cũng biết đấy, trước đó mình bị tật chân, mắt cũng không tốt, vì vậy không đâu nhận mình làm phóng viên.
Ninh Khiết khẽ gật đầu:
- Nhưng thiết kế thời trang cũng không tệ, tiền lương cũng vừa đủ, mình cũng thích thiết kế.
- Thích là tốt rồi, thật ra mình cũng không thích công việc bây giờ, cả ngày chỉ biết đi săn tin, cảm giác rất chán ghét.
Trương Đan thở dài:
- Thật ra làm thiết kế thời trang cũng tốt, mình đã thấy những bộ trang phục của các ngôi sao, mỗi bộ quần áo cả triệu bạc, rõ ràng là quá lời.
Trương Đan vừa chưa nói dứt lời thì bên cạnh vang lên một âm thanh:
- Ủa, Trương Đan, em dùng cơm ở đây sao