Bạch Tiểu Lỗi nghe được lời nói của Hạ Thiên mà chợt ngây người:
- Hạ Thiên, cậu đang nói đến ai?
- Ở huyện Lâm Giang có một nhóm người buôn ma túy, tổ chức này của con một viên bí thư huyện ủy tên là Thái Bằng Trình, nửa tháng trước hắn đã tự cho nổ nhà xưởng của mình, sau đó không biết đã chạy đến phương nào.
Mộc Hàm ở bên cạnh giải thích, trước đó nàng cũng theo Hạ Thiên đến huyện Lâm Giang, tất nhiên nàng cũng biết người có tên là Thái Tử này.
- Đúng vậy, tên Thái Tử kia rất phiền phức, đáng tiếc là trước đó tôi không bắt được hắn, nếu không tôi đã sớm xử lý hắn rồi.
Hạ Thiên nhớ đến chuyện này thì rất khó chịu, hắn muốn xử lý ai thì kẻ đó rất ít khi có thể chạy trốn, nhưng tên khốn Thái Tử kia lại chạy mất, điều này làm hắn cảm thấy rất mất mặt.
- Tôi cũng không biết tên của Thái Tử trong Thái Tử Minh, cũng không biết bộ dạng của hắn ra sao, nghe nói rất thần bí, vì vậy hắn có phải là Thái Bằng Trình hay không thì tôi không thể xác định được.
Bạch Tiểu Lỗi có chút trầm ngâm, hắn nói:
- Nhưng có một vấn đề tôi biết khá rõ, đó là nhóm Thái Tử Minh kia thường hút thuốc phiện, cả đám trai gái tập trung chích hút, sau đó chơi bời, dù sao cũng rất đáng ghét.
Mộc Hàm khẽ gật đầu:
- Tôi cũng biết rõ vài thứ, trước đó vài người trong nhóm Thái Tử Minh đều không phải loại gì đàng hoàng, cả ngày chỉ biết tụ tập hút thuốc. Đã từng có tên hút thuốc phiện chạy xe và xảy ra tai nạn chết người, nhưng trước đó đám này chỉ biết đắm chìm một mình vào trong hủ bại, cũng không làm gì quá nhẫn tâm, bọn họ lại tập trung lại với nhau, năng lượng rất lớn, vì vậy trước nay không ai quản bọn họ làm quái gì.
- À, nếu tên Thái Tử kia có liên quan đến Thái Bằng Trình ở Lâm Giang, như vậy chẳng cần quan tâm bọn họ là gì, tôi sẽ xử lý bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Thế này đi, trước tiên tôi sẽ cho người điều tra, nếu bọn họ thật sự có liên quan, tôi sẽ nói cho hai người biết.
Bạch Tiểu Lỗi suy nghĩ rồi nói.
- Được, Tiểu Hắc anh đi thăm dò đi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Sao, Tiểu Hắc nào?
Gương mặt Bạch Tiểu Lỗi trở nên đen sì, tuy hắn rất đen nhưng rõ ràng là họ Bạch.
- Đúng vậy, anh đen như than, tất nhiên là Tiểu Hắc, chẳng lẽ gọi là Tiểu Bạch sao?
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên, sau đó hắn quay đầu nhìn Mộc Hàm:
- Vợ, thật ra tôi cảm thấy Tiểu Hắc dễ nghe hơn Tiểu Bạch, chị thấy thế nào?
Mộc Hàm cười quyến rũ:
- Chồng, cậu cảm thấy dễ nghe là tốt. Bạn đang đọc truyện được tại
- Này, nếu anh thật sự không muốn bị gọi là Tiểu Hắc thì tôi có thể gọi là Tiểu Bạch.
Hạ Thiên dùng ánh mắt thông cảm nhìn Bạch Tiểu Lỗi.
- Thôi được, tôi là Tiểu Hắc.
Bạch Tiểu Lỗi cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, những năm nay Tiểu Bạch cũng chẳng có gì hay, nhưng nếu gọi là Tiểu Bạch thì hắn thà bị gọi là Tiểu Hắc.
Hạ Thiên tương đối hài lòng:
- Tiểu Hắc anh quả nhiên dễ bảo.
Hạ Thiên nhìn Bạch Tiểu Lỗi rồi nói thêm:
- À, tôi cảm thấy anh cũng không tệ lắm, thế này di, tôi thu anh làm tiểu đệ, anh nhớ nói rõ với Nhâm Trung Hằng kia, tôi không cần hắn ta làm tiểu đệ nữa.
- À, điều này... ....
Bạch Tiểu Lỗi chợt ngẩn ngơ, người này đúng là quá trâu, mở miệng là muốn thu hắn làm tiểu đệ, trong thủ đô nào có người nào được như vậy, dù là Triệu Công Tử cũng chẳng dám mở mồm như vậy.
- Tôi không có thói quen cùng xài chung tiểu đệ, vì vậy không cần tên Nhâm Trung Hằng kia nữa, cho anh thay thế vị trí, coi như anh may mắn, bình thường tôi cũng không thu tiểu đệ đâu.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Bạch Tiểu Lỗi:
- Nếu anh không muốn làm tiểu đệ cũng chẳng sao, tôi cũng không muốn nhận anh.
Nếu chẳng phải Nhâm Trung Hằng có thể tìm vợ về, Hạ Thiên sẽ không có hứng nhận hắn làm tiểu đệ, dù sao bây giờ đã có được vợ, không có tiểu đệ cũng chẳng sao.
- Tình nguyện, tôi tình nguyện, đại ca, anh nói không sai, đây đúng là vinh hạnh của tôi.
Bạch Tiểu Lỗi vội vàng nói, sau đó hắn đứng lên rót trà cho Hạ Thiên và Mộc Hàm:
- Đại ca, đại tẩu, mời hai vị dùng trà.
- Như vậy mới tốt.
Hạ Thiên rất hài lòng, Mộc Hàm thì giật mình, Bạch Tam thiếu gia cứ như vậy mà nhận Hạ Thiên làm đại ca sao? Nếu điều này truyền ra ngoài thì sợ rằng cả thủ đô sẽ chấn động, phải biết rằng Bạch Tiểu Lỗi cũng không phải là hạng người như Tứ thiếu gia thủ đô, hắn thật sự là danh nhân ở thủ đô.
Nhưng Mộc Hàm cũng hiểu được ý đồ của Bạch Tiểu Lỗi, không thể nghi ngờ với thân phận của hắn thì biết được nhiều chuyện, vì vậy tất nhiên hắn phải biết rõ Hạ Thiên, nếu nhận Hạ Thiên làm đại ca thì chẳng có gì là thiệt thòi.
- Đúng rồi, đại ca, vừa rồi đám người vừa tập kích anh là của Thái Tử Minh, có lẽ là Lục Tinh trả tiền để bọn họ ra tay.
Bạch Tiểu Lỗi lúc này còn nói thêm, hắn lập tức tiến vào vai trò một tiểu đệ.
Co được giản được mới là trượng phu, đây là một quan niệm nhân sinh của Bạch Tiểu Lỗi, hắn lăn lộn giang hồ nên rất tin tưởng vào chân lý này. Xã hội hiện đại thì thực lực quyết định tất cả, vì vậy hắn cảm thấy mình làm tiểu đệ cho Hạ Thiên cũng chẳng có gì là dọa người, vì trong mắt hắn thì Hạ Thiên là cường giả chân chính, dù là Lý gia cũng không chịu nổi. Hạ Thiên có thể để cho một người chết sống lại, cũng có thể làm người ta chết đi không một tiếng động.
Dù xã hội này lực lượng đơn thuần không thể quyết định được tất cả nhưng năng lực Hạ Thiên quá mạnh, hắn có thể thay đổi được mọi thứ.
- À, tên vừa mù vừa thái giám kia hả? Để lần sau tôi đi xử lý hắn.
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Đại ca, Lục Tinh chỉ là tiểu nhân vật, thật ra không cần anh ra tay, nếu anh không ngạithif giao cho em là được.
Bạch Tiểu Lỗi chủ động xung phong giết giặc, trong mắt hắn thì Lục Tinh quả thật chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
- Vậy thì được, tôi sẽ giao cho anh đi làm.
Hạ Thiên quả thật cũng không có tâm tình đối phó với ba nhân vật nhỏ nhặt kia, điều này cũng làm hắn phát hiện ra thu nhận tiểu đệ cũng khá tốt.
Mộc Hàm khẽ nhắc nhở một câu:
- Thủ đô không phải là địa phương bình thường, cố gắng đừng gây ra sự kiện chết người, đừng vì vài nhân vật nhỏ mà sinh ra phiền toái không cần thiết.
- Cảm ơn đại tẩu đã nhắc nhở, tôi biết phải làm sao.
Bạch Tiểu Lỗi vội vàng gật đầu nói, sau đó hắn giải thích một câu:
- Thật ra Lục Tinh chỉ là một tên có chút tiền mà thôi, tôi làm cho hắn phá sản là được, nếu hắn không có tiền thì khỏi cần xử lý, tự hắn sẽ xử lý mình.
Những năm gần đây xử lý một người có rất nhiều phương pháp, cũng không nhất định phải trực tiếp ra tay, vì mỗi năm có hàng loạt người phá sản tự sát, nhiều hơn một Lục Tinh cũng chẳng ai để ý.
Đúng lúc này điện thoại của Bạch Tiểu Lỗi lại vang lên, một phút sau hắn đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng giọng có chút bất an nói:
- Đại ca, có chuyện tôi muốn nói với anh