Hạ Thiên quay đầu nhìn thoáng qua, nói chuyện là một người đàn ông trung niên, người này hơn bốn mươi, khá lùn, đại khá chỉ khoảng mét sáu mà thôi. Nếu phụ nữ cao như vậy cũng không quá tệ nhưng đàn ông như vậy thì không tính là cao. Xét về tướng mạo thì cũng không quá đẹp, nhưng khi hắn tức giận thì ngũ quan có vẻ vặn vẹo và cảm thấy khá đoan chính.
Hạ Thiên chỉ nhìn sơ qua đối phương, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía trước, bây giờ hắn không có tâm tình làm quen với người khác, hắn đang chờ mỹ nữ tỷ tỷ.
- Cậu không nghe thấy gì sao?
Người đàn ông trung niên ra vẻ rất tức giận.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người đàn ông trung niên, hắn tức giận quát:
- Cút ngay, đừng làm phiền tôi.
- Cậu nói gì?
Một người đàn ông hơn ba mươi ở bên cạnh người đàn ông trung niên tức giận nói:
- Cậu có biết đang nói chuyện với ai không? Đây là trưởng phòng Lâm, mau xin lỗi trưởng phòng Lâm.
- Trưởng phòng Lâm hay Lâm bất trường?
Hạ Thiên lúc này có chút hứng thú, hắn nhìn người đàn ông trung nhiên, bộ dạng như bừng tỉnh:
- Hèn gì mà lùn tịt như vậy, thì ra có tên là Bất Trường, xem ra người cũng như tên.
- Muốn chết.
Người đàn ông hơn ba mươi phóng về phía Hạ Thiên, bàn tay vỗ vào mặt Hạ Thiên.
- Bốp!
Một cái tát vang dội lên mặt người đàn ông, Hạ Thiên ra tay nhanh hơn, một cái tát trực tiếp đánh ra, người đàn ông không biết tự lượng sức kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.
- Hạ Thiên, mày đừng quá kiêu ngạo.
Tên đàn ông trung niên họ Lâm có vẻ rất tức giận, trước nay cũng vì không cao mà trong lòng hắn có chút tự ti, tất nhiên cũng không ai dám đứng trước mặt nói hắn không cao. Nhưng tiểu tử này vừa mở miệng đã sỉ nhục, còn đánh thư ký của hắn bị thương, đúng là kiêu ngạo đến mức thái quá.
- Đừng làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ đánh cả ông.
Hạ Thiên tức giận nói, bây giờ hắn không có tâm tình ra tay với đám người này, mỹ nữ tỷ tỷ từ xa đến thăm hắn, để cho hắn được vui, bây giờ hắn muốn nhanh chóng được gặp nàng, những vấn đề khác không đáng để quan tâm.
- Tôi là Lâm Khê, là Nhị thúc của Tử Hào, tôi hỏi cậu, có phải cậu làm hại Tử Hào không?
Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Cục công an điều tra không ra, không phải tôi không biết, trước đó Lý Minh Nhân cũng bị cậu biến thành kẻ ngốc mà không thể giải thích được, tôi biết rõ là cậu làm, bây giờ cậu không dám thừa nhận sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt không chút vui sướng nhìn Lâm Khê:
- Thì ra ông là Nhị thúc của Lâm Tử Hào, hèn gì chú cháu ngu ngốc như nhau. Này, đừng nói tôi không cảnh cáo ông, nếu ông tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ cho ông trở thành kẻ ngốc.
- Cậu đe dọa tôi sao?
Hai mắt Lâm Khê giống như phóng hỏa, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
- Tôi không có hứng đe dọa những kẻ ngốc.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:
- Tóm lại ông đừng làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ cho ông vĩnh viễn không thể làm phiền tôi.
- Rất tốt.
Lâm Khê cười lạnh một tiếng, sau đó hắn quay đầu nhìn người cảnh sát trung niên ở bên cạnh nói:
- Cục trưởng Phương, anh tận mắt nhìn thấy và tận tai nghe rõ, người này không những đánh thư ký của tôi bị thương, hơn nữa còn đe dọa tôi, các anh phải có hành động gì chứ?
Người cảnh sát trung nhiên này chính là cục trưởng phân cục công an quận Hải Điến, là Phương Chính Lương. Hôm nay Lâm Khê mang theo thư ký của mình đến cục công an, tất nhiên chỉ vì chuyện của Lâm Tử Hào, cũng vì chuyện của con gái Lâm Chỉ Vân. Vài ngày trước Lâm Chỉ Vân bị tai nạn xe hơi, cuối cùng đã bỏ mình. Lâm Khê biết chuyện này có liên quan đến Hạ Thiên, vì vậy hắn yêu cầu Phương Chính Lương bắt Hạ Thiên.
Nhưng Phương Chính Lương không những giải thích chỉ một lần, tạm thời chẳng có chứng cứ gì chứng minh có liên quan đến hạ thiên. Thực tế Phương Chính Lương đến bây giờ cũng không biết Hạ Thiên là thần thánh phương nào, tất nhiên bây giờ hắn cũng được nhìn thấy Hạ Thiên, hắn cảm thấy tiểu tử kia rất lợi hại, dám tát thư ký của Lâm Khê, điều này chẳng phải kẻ tầm thường dám làm. Đừng tưởng Phương Chính Lương là cục trưởng phân cục công an mà tưởng bở, trong mắt người thường thì hắn là người quyền cao chức trọng, nhưng hắn cũng phải khách khí với thư ký của Lâm Khê. :
Vừa rồi Phương Chính Lương đang phải tiễn Lâm Khê ra cửa, hắn đang chuẩn bị đi vào thì Lâm Khê lại gặp ngay chính chủ là Hạ Thiên, vì vậy mà nổi lên xung đột. Trước đó Phương Chính Lương không muốn nói gì, nhưng bây giờ Lâm Khê đã mở miệng muốn bắt người, hắn cũng biết mình khó thể thoái thác.
- Này, mang cậu ta vào.
Phương Chính Lương vẫy tay với hai tên cảnh sát cách đó không xa, hắn tỏ ý bảo bọn họ bắt Hạ Thiên lại. Tuy ai cũng thấy người ta tay trước là thư ký của Lâm Khê, nhưng người ta còn chưa đánh được Hạ Thiên, mà Hạ Thiên đã đánh văng người ta, đến bây giờ còn chưa đứng lên được. Nếu muốn truy cứu thì Hạ Thiên rõ ràng đả thương người, hơn nữa những câu sau đó của Hạ Thiên rõ ràng có ý đe dọa.
Đáng lý ra những chuyện thế này chẳng là gì với người bình thường, nhưng Lâm Khê không phải là người bình thường, đây là quan viên cấp bộ, dù ở thủ đô là nơi quan lớn đầy đất thì quan viên cấp bộ cũng không nhiều, đe dọa quan lớn tất nhiên sẽ rất nghiêm trọng.
Phương Chính Lương cũng không biết hạ thiên có địa vị gì, tuy mơ hồ cảm thấy Hạ Thiên không phải là người bình thường, nếu là người bình thường thì sao thể xung đột với Lâm gia? Nhưng bây giờ hắn không có thời gian đi kiểm chứng thân phận của Hạ Thiên, trước tiên cứ bắt vào cục công an thẩm vấn rồi tính sau. Lúc này Lâm Khê ở bên cạnh, nếu hắn không làm như vậy thì sẽ khó giữ được chức, phải biết rằng chức vị của hắn cũng có rất nhiều người nhìn vào.
Hai tên cảnh sát nghe được lệnh của Phương Chính Lương thì lập tức đi về phía Hạ Thiên, nhưng bọn họ vừa chưa đi đến thì Hạ Thiên đã trừng mắt:
- Đừng làm phiền tôi, tôi có việc, không quan tâm đến các người.
Hai tên cảnh sát không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có một ý nghĩ, tên này sao còn kiêu ngạo hơn cả trưởng phòng Lâm kia?
- Cậu có việc mà chúng tôi cũng có việc.
Một tên cảnh sát hừ lạnh:
- Theo chúng tôi ngay, đừng để chúng tôi phải ra tay đánh người.
- Đúng là phiền phức.
Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm, hắn thuận tay đâm vào một tên cảnh sát, sau đó lại đâm lên người một tên khác. Vì vậy mà thế giới trở nên yên tĩnh, hai tên cảnh sát đứng yên ngoan ngoãn không nói lời nào, không cử động, chỉ có ánh mắt xoay chuyển, tất nhiên trong mắt là cái nhìn sợ hãi.
Hạ Thiên đứng đó nhìn ra đường, hắn chờ Diệp Mộng Oánh xuất hiện, nhưng hai phút sau Diệp Mộng Oánh cồn chưa tới, Phương Chính Lương cũng đã mất bình tĩnh.
- Hai cậu làm gì vậy?
Phương Chính Lương dùng giọng bất mãn chất vấn.
Hai tên cảnh sát kia tất nhiên không kịp phản ứng, bọn họ muốn trả lời nhưng không có âm thanh nào phát ra.
- Hạ Thiên, mày làm gì bọn họ sao?
Lâm Khê quát lên phẫn nộ.
Hạ Thiên cũng lười trả lời, hắn lật tay đâm ngân châm lên người Lâm Khê, cuối cùng Lâm Khê cũng câm mồm.