- À, mỗi ngày ít nhất phải vận công một vòng, nhiều một chút cũng tốt hơn.
Hạ Thiên trả lời.
- Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ rèn luyện mỗi ngày.
Diệp Mộng Oánh gật đầu nói.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi dùng cơm thôi.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói, hắn không ăn sáng, bây giờ bụng có hơi đói.
- Ừ, được.
Được Hạ Thiên nhắc nhở một câu như vậy thì Diệp Mộng Oánh cũng cảm thấy đói bụng, nàng nhìn cái giường sụp đổ mà đỏ mặt, nàng nói:
- Chúng ta thu dọn rồi rời khỏi phòng, lát nữa sẽ đổi phòng khác. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến về vấn đề này, hắn chẳng có thứ gì thu dọn ngoài một chiếc túi bên trong có một triệu đồng tiền mặt. Diệp Mộng Oánh thì có một vài vật phẩm tùy thân nhưng cũng không nhiều, chỉ là một túi xách nhỏ, trên trong có vài bộ trang phục phụ nữ và những vật phẩm cần dùng.
Diệp Mộng Oánh vừa ra khỏi phòng thì có thấy có gì đó kỳ lạ, nàng thấy trên hành lang có vài người, bọn họ đang hỏi điều gì đó, hơn nữa còn có hai cảnh sát đang đến gõ cửa căn phòng cách đó không xa.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Diệp Mộng Oánh lầm bầm.
Hạ Thiên ở bên cạnh nói một câu:
- Có người bị giết hại.
- Sao?
Diệp Mộng Oánh ngẩn người, có người bị sát hại à?
Diệp Mộng Oánh đang đinh nói gì đó thì đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, người phụ nữ ngoại quốc xinh đẹp Isabella tối qua là sát thủ, sáng sớm Hạ Thiên còn nói Isabella đi giết người, chẳng phải ra tay trong khách sạn này chứ?
- Hai người đến đây một chút.
Lúc này có một tên cảnh sát thấy Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh, vì vậy hắn vẫy tay, bộ dạng ra lệnh.
Diệp Mộng Oánh khẽ nhíu mày, giọng điệu của viên cảnh sát kia làm nàng bất mãn, nhưng nàng không nói gì mà kéo tay Hạ Thiên đi về phía trước.
Hai người bọn họ nhanh chóng đi đến, ten cảnh sát rất hài lòng, hắn định nói gì đó nhưng lại ngây người, vì hắn phát hiện hai người kia đi qua mà không dừng lại.
- Các người dừng lại.
Tên cảnh sát lập tức nổi giận.
Tên cảnh sát hô lên như vậy làm vài tên cảnh sát đang khám xét trong căn phòng bị đánh động, có một tên hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Hai người kia rất hiềm nghi, bắt bọn họ lại.
Tên cảnh sát mở miệng nói, dù là thế nào thì bắt trước nói sau.
Tên cảnh sát nói như vậy thì có hai tên chạy lên chắn đường Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh.
- Này, cho khôn không chặn đường, anh đang đói, các chú cẩn thận kẻo anh làm thịt cầy bảy món.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn hai tên cảnh sát.
Diệp Mộng Oánh nghe như vậy thì có chút bất đắc dĩ, chồng không nói chuyện dễ dãi một lần sao? Nếu bây giờ đắc tội với cảnh sát thì sẽ có nhiều phiền phức.
- Mày nói gì?
Quả nhiên tên cảnh sát lập tức nổi giận.
Một tên cảnh sát trực tiếp lấy còng tay ra:
- Bây giờ tôi hoài nghi người này có liên quan đến vụ mưu sát, theo bọn tôi một chuyến.
- Anh đã nói là đói bụng, các chú đừng làm phiền.
Hạ Thiên đưa tay dùng tốc độ nhanh như chớp để còng tay tên cảnh sát lại, sau đó hắn thuận tay ném đi, tên cảnh sát này đập lên người tên cảnh sát đầu tiên.
Động tác của Hạ Thiên làm cho vẻ mặt của đám cảnh sát khác biến đổi lớn, một tên cảnh sát nhanh chóng rút súng, hắn chĩa vào Hạ Thiên:
- Không được nhúc nhích, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống.
- Này, mày không biết anh rất ghét tên nào chĩa súng vào người sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên cảnh sát.
- Ngồi xổm xuống, có nghe thấy không?
Tên cảnh sát quát lên nghiêm nghị:
- Nếu không tôi sẽ nổ súng.
Đúng lúc này có một tiếng quát khẽ vang lên từ hành lang:
- Mau dừng tay, buông súng.
Tên cảnh sát có chút sững sốt, khoảnh khắc này hắn không buông súng ngay, nhưng âm thanh vẫn tiếp tục vang lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đây là cục trưởng La, cục trưởng nói buông súng, không nghe sao?
Cục trưởng La?
Tên cảnh sát biết trong thủ đô có nhiều người họ La, nhưng trong cục công an thủ đô chỉ có một người, đó là cục trưởng cục công an La Dân Sinh, bất kỳ tên cảnh sát nào ở thủ đô cũng biết rõ điều này.
Tên cảnh sát hạ súng không chút do dự, đúng lúc này Hạ Thiên đã tiến đến nhấc chân đạp ngã hắn xuống đất, sau đó còn dùng giọng bất mãn nói một câu:
- Chú cho rằng buông súng thì anh không đánh à?
- Mày.
Tên cảnh sát cảm thấy ngột ngạt, hắn đã muốn đứng lên liều mạng với Hạ Thiên.
- Dừng tay.
La Dân Sinh đến gần rồi khẽ quát, sau đó lão quay đầu nhìn Hạ Thiên, giọng điệu có chút khách khí:
- Hạ thần y, chúng ta lại gặp nhau.
- Này, nghe tôi nói này ông lão, ông chạy đến đây làm gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Chẳng phải chỉ là một người chết thôi sao? Ông dù gì cũng là cục trưởng, chút chuyện nhỏ nhặt thế này cũng tự mình đến xử lý sao?
- Hạ thần y, liên quan đến nhân mạng thì không phải chuyện nhỏ, tôi là cục trưởng cục công an, đến đây cũng là bình thường.
La Dân Sinh giải thích một câu, nếu so sánh với người khác thì lão biết Hạ Thiên nhiều hơn, càng tận mắt được nhìn thấy năng lực của hắn, vì vậy mới không dám đắc tội.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Lừa gạt ai vậy? Tôi cũng không tin một tên ăn mày chết ông có thể đến tận nơi, chắc chắn là người chết có địa vị khá cao.
La Dân Sinh có chút xấu hổ, lão không phản bác, thực tế lời nói của Hạ Thiên rất đúng, một người bình thường thì sẽ chẳng phiền đến một cục trưởng như lão, sở dĩ lão phải đến đây vì thân phận người chết là không tầm thường. Đây là quan lớn một thành phố tuyến dưới, hơn nữa vị quan này có quan hệ ở thủ đô, vì vậy người này vừa chết thì có người điện thoại đến, lão không khỏi không đến.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình đến là may mắn, nếu không đám cảnh sát này sẽ đều vào bệnh viện, đừng hòng ở lại tra án.
- Này, ông lão, tôi cũng không quan tâm các ông muốn làm gì, bây giờ tôi đi ăn cơm, đừng để đám người này cản tôi.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú quá lớn, hắn nói một câu với La Dân Sinh, sau đó kéo Diệp Mộng Oánh bỏ đi, lần này tất nhiên sẽ không có ai ra ngăn cản.
... ....
Sân bay quốc tế ở thủ đô.
Một người phụ nữ vừa xuống một chuyến bay từ Giang Hải đến thủ đô, sua lưng nàng có vài ba tên đàn ông đeo kiếng đen.
Một chiếc Lincoln lặng lẽ chạy đến không một tiếng động rồi dừng lại trước mặt người phụ nữ đeo kính, nàng lập tức mở cửa xe ngồi vào không chút do dự.
Xe khởi động rôi chuẩn bị chạy đi.
- Chờ chút, vệ sĩ còn chưa lên.
Người phụ nữ đeo kính mở miệng nói.
Nhưng xe đã không ngừng, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh, đám vệ sĩ ở phía sau cảm thấy không đúng cũng đuổi theo xe, hai tên ở lại lấy điện thoại ra bấm số.
- Anh là ai?
Người phụ nữ đeo kính râm cảm thấy tình cảnh không đúng, nhưng nàng vẫn rất trấn định, nàng nhìn bóng lưng tài xế mà tức giận nói.
- Triệu Vũ Cơ, cô còn nhận ra tôi không?
Lái xe quay đầu nhìn người phụ nữ đeo kính râm, một gương mặt tái nhợt hiện ra trong mắt nàng.