Tôn Hinh Hinh quay lại theo tiếng gọi, lúc này thấy trước quầy điện thoại ở bên kia có một người đàn ông cao gần mét chín đang dùng ánh mắt vui sướng nhìn mình. Người đàn ông này khá phong nhã, cơ thể nhìn qua khá mạnh mẽ, hắn mặc một bộ đồng phục bóng rỗ, vì vậy mà thân thể rắn chắc biểu hiện ra rất rõ ràng.
Lúc đầu Tôn Hinh Hinh còn có chút nghi ngờ nhưng ngay sau đó hình như cũng nhớ ra, vẻ mặt cũng trở nên vui mừng:
- Anh là Trần Chí Cương phải không?
- Tôn Hinh Hinh, đúng là em rồi.
Trần Chí Cương đi đến rất nhanh:
- Anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm, em...Em thay đổi rất nhiều.
Trần Chí Cương nhìn nụ cười của Tôn Hinh Hinh mà có chút ngây người.
- Hinh Hinh, anh...Trước nay anh luôn tìm tin tức về em... ....
Cách xưng hô của Trần Chí Cương đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Tôn Hinh Hinh cũng dần trở nên nóng bỏng.
- Tôi... ....
Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh trở nên mất tự nhiên.
- Hinh Hinh, bây giờ cũng đã gần trưa, không bằng chúng ta tìm một chỗ dùng cơm, hai bên vừa ăn vừa trò chuyện, anh có rất nhiều điều muốn nói với em.
Trần Chí Cương vội vàng nói.
- Được rồi.
Tôn Hinh Hinh có chút do dự nhưng sau đó cũng đồng ý, nàng đột nhiên gặp lại Trần Chí Cương, trong lòng cũng có chút vui sướng.
- Hinh Hinh, bên anh còn có hai người bạn, em đến một mình sao?
Trần Chí Cương lại hỏi.
- Không phải, em cũng có một người bạn.
Tôn Hinh Hinh lúc này mới nhớ Hạ Thiên còn ở bên cạnh, vì vậy mà cảm thấy không ổn, tiểu sắc lang kia hình như rất nhỏ nhặt, bây giờ tám phần đang tức giận.
Tôn Hinh Hinh quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên mà cảm thấy mình đoán không sai, Hạ Thiên đang đứng đó rất mất hứng, điều đáng ăn mừng duy nhất chính là hắn không mở miệng và cũng không ra tay.
- Hạ Thiên, đây là bạn học hồi cấp hai của chị, là Trần Chí Cương.
Tôn Hinh Hinh vội vàng giới thiệu:
- Đây là Hạ Thiên, là bạn của tôi.
- Chào anh!
Trần Chí Cương vươn tay ra rất phong độ, hắn mở lời chào hỏi Hạ Thiên.
Nhưng Hạ Thiên căn bản không thèm để ý đến Trần Chí Cương, không bao giờ bắt tay với tình địch, đây chính là tác phong của Hạ Thiên.
Trần Chí Cương vươn tay ra cả nửa ngày nhưng Hạ Thiên không phản ứng mà cũng chẳng trả lời, hắn phải ngượng ngùng rút tay về, trong lòng bùng lên cảm giác tức giận.
- Chí Cương, anh đi gọi hai người bạn đi, chúng ta đi dùng cơm.
Tôn Hinh Hinh thấy tình thế không đúng thì vội vàng nói.
- Tốt, Hinh Hinh, em đứng đợi anh ở cổng nhé.
Trần Chí Cương xoay người bỏ đi.
Một lúc sau Trần Chí Cương đã dẫn theo hai người bạn kia đến, là một nam một nữ, cả hai đều rất cao, người nam chỉ thấp hơn một chút so với Trần Chí Cương, nói chung đều hơn mét tám lăm. Dù hai người này cùng mặc đồng phục bóng rổ như Trần Chí Cương nhưng số áo lại khác nhau.
Còn người nữ thì hơn một mét bảy, khá xinh xắn, cũng mặc đồng phục bóng rổ dành cho nam, áo quần rộng thùng thình làm người ta khó thể nào nhìn ra được thân hình chính xác của nàng. Nhưng hai cặp đùi đẹp lại rất cân xứng, da thịt cũng rất khỏe mạnh, toàn thân tràn đầy khí tức thanh xuân.
- Hinh Hinh, phía trước có một quán thịt nướng Brazil, chỉ mất sáu mươi tám đồng cho một người, chúng ta vào đó nhé?
Trần Chí Cương mở lời đề nghị.
- Tốt.
Tôn Hinh Hinh nhìn Hạ Thiên, nàng thấy hắn không nói gì thì cũng lập tức đồng ý.
Trong khu vực mua sắm cũng có khu ăn uống, mà tiệc đứng thịt nướng Brazil nằm ở lầu ba khu ăn uống, đoàn người đi lên khu ăn uống ở lầu ba rồi tìm vị trí ngồi xuống. Đầu tiên Trần Chí Cương giới thiệu hai người bạn của mình, đây đều là bạn học, nam là Khương Phong, nữ là Thư Tịnh.
Sau đó Trần Chí Cương bắt đầu giới thiệu tình huống của mình, hắn thi đại học năm đầu không đậu, hắn ôn một năm, sau đó thi đậu cao đẳng thể dục thể thao Giang Hải, còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp. Hắn là chủ công bóng rỗ, hơn nữa còn được một câu lạc bộ chuyên nghiệp nhìn trúng, sau này sẽ nhanh chóng được tuyển dụng, tương lai vô hạn, hào quang rực rỡ.
Trần Chí Cương mở mồm khoác lác tình huống của mình, ngay sau đó hắn hỏi về tình huống của Tôn Hinh Hinh những năm vừa qua.
- Hinh Hinh, những năm qua em đều ở trong Giang Hải sao?
Trần Chí Cương hỏi.
- Đúng vậy, tôi đã đến đây được sáu năm.
Tôn Hinh Hinh gật đầu đáp.
- Vậy những năm qua em làm gì?
Trần Chí Cương hỏi.
- Tôi khá may mắn, trước đó mang theo vài trăm đồng đến Giang Hải, từng đi làm công nhân, sau đó đi làm người giúp việc cho một giáo sư đại học Giang Hải. Tôi làm việc ở đó được ba năm, mãi đến lúc mẹ giáo sư qua đời, vị giáo sư này nói tôi chăm sóc bà rất tốt, vì vậy mới cảm tạ. Chị ấy giúp tôi mở một cửa hàng hoa trong đại học Giang Hải, tôi làm việc ở đó cho đến bây giờ.
Tôn Hinh Hinh cũng không trải qua quá nhiều sự việc phức tạp, mà Trần Chí Cương nghe nàng nói như vậy cũng thở phào một hơi.
- Hinh Hinh, những năm qua anh rất quan tâm đến tin tức về em, anh đã nhiều lần đi sang nhà em nhưng hai bác đều không nói điều gì, anh cũng hỏi thăm người khác nhưng bọn họ cũng không biết em đang ở đâu.
Trần Chí Cương dùng ánh mắt rất sâu sắc nhìn Tôn Hinh Hinh:
- Cũng may ông trời quan tâm, cuối cùng anh cũng tìm được em, bây giờ em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ chăm sóc cho em.
- Chị Hinh có tôi chăm sóc là được rồi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng, người ta muốn chăm sóc cho vợ hắn, hắn còn không nói lời nào thì đáng mặt đàn ông sao?
- Hinh Hinh là bạn gái của tôi, tất nhiên tôi phải quan tâm.
Trần Chí Cương dùng ánh mắt nhìn người gây sự nhìn sang Hạ Thiên:
- Anh chỉ là một người bạn bình thường của Hinh Hinh mà thôi.
- Đầu óc anh có vấn đề à?
Hạ Thiên dùng ánh mắt nhìn kẻ tâm thần nhìn Trần Chí Cương:
- Chị Hinh là bạn gái của anh khi nào?
- Sáu năm trước, khi Hinh Hinh còn học phổ thông đã là bạn gái của tôi, nếu anh không tin thì có thể hỏi Hinh Hinh.
Trần Chí Cương dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Thiên, hắn không xem Hạ Thiên là đối thủ, tiểu tử này nhìn qua thì thấy chẳng ra gì, chắc chắn cũng không phải loại người có tiền, dựa vào cái gì để cùng tranh với mình?
- Chị Hinh, có chuyện này sao?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tôn Hinh Hinh.
- Điều này... ....
Tôn Hinh Hinh cảm thấy có chút khó khăn, nàng không biết nên nói gì cho phải. Năm đó nàng có chút ý với Trần Chí Cương, chẳng qua chỉ cùng ăn vài bữa cơm, bạn bè cố ý ghép đôi nhưng cũng chẳng có gì hơn. Tất nhiên nàng cũng biết mình có chút cảm tình với Trần Chí Cương, bây giờ hai bên đột nhiên gặp lại sau sáu năm, tất nhiên nàng cũng cảm thấy rất vui.
Tôn Hinh Hinh muốn phủ nhận thì sợ Trần Chí Cương mất mặt, dù sao trong ấn tượng của nàng thì đối phương cũng khá tốt. Nhưng nếu không phủ nhận thì nàng sợ Hạ Thiên mất hứng, nếu hắn mất hứng thì sợ rằng sẽ ra tay đánh người, điều này lại càng phiền phức.
Khi thấy bầu không khí có chút không đúng thì cô gái Thư Tịnh lập tức mở miệng hòa giải:
- Mọi người ăn cái gì đó đi, nơi đây có món thịt nướng chính thống Brazil.
Nhân viên phục vụ đẩy xe qua, Thư Tịnh vung tay lấy cho mỗi người một miếng thịt nướng khá lớn.
Thư Tịnh làm như vậy cũng làm cho bầu không khí có chút hòa hoãn.
- Hạ Thiên, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Thư Tịnh bắt đầu bắt chuyện với Hạ Thiên.
- Mười chín.
Ấn tượng của Hạ Thiên về Thư Tịnh là khá tốt, dưới tình huống bình thường thì ấn tượng của hắn về người đẹp luôn như nhau.
- Vậy anh còn đang đi học sao?
Thư Tịnh lại hỏi, câu hỏi như vậy rất bình thường, những năm gần đây thanh niên mười chín tuổi có hơn phân nữa là vẫn còn ở phổ thông.
- Tôi không đi học.
Hạ Thiên lắc đầu nói.
- Vậy anh làm việc ở đâu?
Thư Tịnh có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, tôi làm việc ở cửa hàng hoa của chị Hinh.
Hạ Thiên cũng không giấu diếm.
- Tôi còn tưởng thế nào, thì ra chỉ là một nhân viên làm công ở cửa hàng hoa của Hinh Hinh.
Trần Chí Cương cười lạnh một tiếng:
- Chỉ dựa vào điều này mà cậu muốn theo đuổi Hinh Hinh sao? Đúng là cóc muốn ăn thịt thiên nga.
- Chí Cường, sao anh lại nói như vậy?
Tôn Hinh Hinh cau mày nói.
- Anh nói sai sao?
Trần Chí Cương không phục:
- Cậu ta chỉ là một thằng đi tặng hoa, còn phải ăn lương của em, nó dựa vào điều gì để theo đuổi em?
- Chí Cường, nếu anh nói như vậy nữa tôi sẽ giận.
Tôn Hinh Hinh có chút tức giận.
- Khụ khụ, Trần Chí Cương, anh và chị Hinh Hinh vất vả lắm mới gặp mặt nhau, sao lại phải làm mất hứng?
Thư Tịnh vội vàng cứu hỏa:
- Mọi người hôm nay cứ làm quen, sau này nên bảo trì liên lạc, còn nhiều thời gian mà.
Trần Chí Cương cũng không quá đần, hắn nghe lời nói của Thư Tịnh và lập tức hiểu rõ ý nghĩ. Dù sao bây giờ cũng có liên lạc, cùng hắn thì hắn phải theo đuổi Tôn Hinh Hinh một lần nữa, với điều kiện hiện tại và ưu thế trước đó đã từng là bạn trai của Tôn Hinh Hinh, hắn muốn theo đuổi nàng không phải dễ như trở bàn tay sao/
Trần Chí Cương nhìn thân thể mê người của Tôn Hinh Hinh mà trong lòng bùng lên lửa nóng, hắn không ngờ nàng bây giờ lại trở nên xinh đẹp như vậy, dáng người nóng bỏng như thế. Hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải cướp được nàng, tất nhiên hắn cũng có lòng tin rất lớn, thậm chí hắn còn đã nhìn thấy tình cảnh Tôn Hinh Hinh rên rỉ dưới người mình.
- Hinh Hinh, số điện thoại của em là?
Trần Chí Cương tạm thời chấm dứt ảo tưởng.
- Điện thoại của em đã mất rồi, bây giờ tạm thời chưa có điện thoại.
Tôn Hinh Hinh nói:
- Anh nói số của anh cho tôi biết, sau khi tôi mua điện thoại thì sẽ gọi lại.
- Được, đợi lát nữa dùng cơm xong thì anh sẽ cùng em đi mua điện thoại.
Trần Chí Cương nói với vẻ mặt đầy ân tình.
- Không cần, anh cứ đi cùng bạn, em và Hạ Thiên đi mua là được.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu nói, nàng có chút hối hận vì cùng đi dùng cơm với Trần Chí Cương, nếu không phải hôm nay Hạ Thiên tâm tình tốt thì sợ rằng Trần Chí Cương đã bị đánh rồi.
- Không sao, thật ra chúng ta cũng chỉ đi dạo phố cùng Thư Tịnh mà thôi, nhiều người đi dạo cũng vui hơn.
Trần Chí Cương quay đầu nhìn Thư Tịnh:
- Thư Tịnh, em nói có phải không?
- Đúng vậy. À, Hạ Thiên, chút nữa nhiều người cùng đi dạo thì sẽ vui hơn.
Thư Tịnh rất thông minh, nàng trực tiếp nói lời mời với Hạ Thiên.
- Tôi thì không sao.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu có biết chơi bóng rổ không? Ngày mai trường chúng tôi có tổ chức một trận đấu, không bằng cậu đưa Hinh Hinh cùng đi xem được không?
Thư Tịnh còn nói thêm, tất nhiên nàng cũng tạo ra cơ hội cho Trần Chí Cương.
- Tôi không thích chơi bóng rỗ, nhưng chơi thứ này cũng rất đơn giản.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng biết vài chuyện liên quan đến bóng rỗ, trước đó Kiều Tiểu Kiều đã từng nói qua.
- Giọng điệu rất lớn lối!
Trần Chí Cương cười lạnh một tiếng:
- Không biết đánh đừng nói bậy. :
- Tôi khinh thường những chuyện đơn giản như vậy.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nếu tôi chơi bóng rỗ thì tất cả cầu thủ bóng rỗ trên đời này sẽ phải thất nghiệp, à, đây không phải tôi tự nói, là lời của vợ tôi.