Khi Trương Đan còn đang ảo tưởng pha gay cấn nắm bóp lẫn nhau giữa Hạ Thiên và Ninh Khiết thì Hạ Thiên đã thảy tay Ninh Khiết ra, sau đó hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Ninh Khiết bị Hàn Kiện nhìn mà cảm thấy rất mất tự nhiên, nàng không kìm lòng nghĩ đến tình cảnh cởi trần truồng nằm trên giường trước mắt Hạ Thiên. Tuy bây giờ nàng còn mặc quần áo nhưng dưới ánh mắt quái dị của Hạ Thiên, nàng vẫn sinh ra cảm giác mình không mặc thứ gì.
- Này, đừng nhìn tôi như vậy.
Ninh Khiết cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa.
- Nhìn mà thôi, có gì đâu mà không được.
Hạ Thiên cảm thấy không đúng:
- Trên người chị có chỗ nào tôi chưa nhìn qua chứ?
"Trời ạ, tên khốn này đúng là đáng chết!"
Ninh Khiết có chút căm giận, tên này có muốn chiếm tiện nghi hay không? Vì vậy lúc này gương mặt nàng đã đỏ bừng, bộ dạng rất xấu hổ, nàng rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nàng cũng có xúc động muốn đập dĩa thức ăn lên mặt Hạ Thiên.
Trương Đan ở bên cạnh càng thêm kích động, đây là sự thật trần trụi như nội dung của nó, như vậy Ninh Khiết còn không tiếp nhận sao?
Ninh Khiết quả thật không phủ nhận, tuy sự thật không giống như những gì người ta tưởng tượng nhưng vấn đề là Hạ Thiên thật sự không nói dối, toàn thân nàng kể cả "hàng nóng" và "hàng nguội" đề bị hắn xem qua và thậm chí là sờ vào.
- Thôi bỏ, tôi cũng không muốn nhìn chị, cũng không có gì hay, vẫn kém vợ tôi.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn quay đầu nhìn Diệp Mộng Oánh rồi đi đến, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Nhìn chị không bằng nhìn mỹ nữ tỷ tỷ.
- Cậu...Cậu...Cậu... ....
Ninh Khiết hận không thể phóng đến cắn xé Hạ Thiên, nhưng nàng biết mình đánh không lại hắn, vì sư phụ nàng đã nói võ công của Hạ Thiên rất mạnh, vì vậy hắn làm gì cũng chỉ nên nhịn, nếu không sẽ có hại với chính mình.
- Khanh khách, khanh khách, Ninh Khiết, đây là thần y mà cô nói sao? Sao tôi thấy hắn giống bạn trai của cô vậy? Thì ra muón tìm bạn trai để chứng minh.
Đổng Yến lúc này nở nụ cười sung sướng:
- Đúng là buồn cười, cô dù giả vờ cũng phải thương lượng trước với bạn trai chứ? Ít nhất cũng phải rèn luyện chứ? Trình diễn tệ hại vậy sao?
- Đổng Yến, tôi cũng không muốn tranh vấn đề này với cô, cô có tin hay không cũng được.
Bây giờ tâm tình của Ninh Khiết không được tốt, nàng cũng lười nói Hạ Thiên giúp mình chứng minh. Nàng cảm thấy hắn quá khốn kiếp, bây giờ nàng chỉ tranh thủ hắn biến mất càng nhanh càng tốt, nếu không nàng sẽ thật sự nổi giận.
- Ơ, cãi nhau với bạn trai à? Bây giờ tâm tình không tốt sao?
Đổng Yến không muốn bỏ qua cơ hội đả kích Ninh Khiết:
- Thật ra cô phẫu thuật cũng rất đẹp, không phải cô chỉ đẹp hơn tôi một chút thôi sao? Cô có tư cách gì xem thường tôi. :
- Tôi nói lại một lần nữa, tôi không đi phẫu thuật. Còn nữa, tên kia không phải là bạn trai của tôi, nếu cô không tin thì thôi. Coi như lần này tôi thua, sau này tôi sẽ tránh mặt cô là được, dù sao tôi cũng không muốn thấy mặt cô.
Ninh Khiết căm giận nói, sau đó nàng nói với Trương Đan:
- Thôi bỏ, chúng ta đi thôi, dù sao cũng ăn no rồi, chúng ta đổi chỗ khác trò chuyện.
Ninh Khiết không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này, nhưng Đổng Yến không muốn bỏ qua, nàng thấy Ninh Khiết muốn đi thì nghĩ rằng đối phương đã chột dạ, vì vậy lập tức đả kích không chút kiêng nể:
- Ơ, không phải là bạn trai mà cô cho người ta xem toàn thân, chẳng lẽ cậu ta là khách của cô sao? Tôi cũng không ngờ, Ninh Khiết cô bây giờ chuyển nghề này rồi sao?
- Đổng Yến, sao miệng cô lại bẩn như vậy?
Trương Đan không nhịn được:
- Cô còn nói bậy, tôi tát cho bây giờ.
- Cô tát tôi sao? Cô thử xem, đến đi, đến mà tát.
Đổng Yến ra vẻ cực kỳ bỉ ổi.
- Bốp.
Một cái tát vang dội, lúc này đã không có ít người náo nhiệt, bọn họ thấy rõ ràng, người ra tay không phải là Trương Đan, Ninh Khiết đột nhiên tát thẳng cánh lên mặt Đổng Yến.
Trên mặt Đổng Yến chợt xuất hiện một dấu bàn tay năm ngón màu đỏ tươi, bây giờ Ninh Khiết có khí lực rất lớn, tuy nàng không dùng toàn lực nhưng tâm tình lại rất xấu, vì vậy ra tay cũng không nhẹ.
- Tôi cho cô một tát để cô biết điều mà im miệng lại.
Ninh Khiết nhìn Đổng Yến:
- Đừng không biết xấu hổ.
- Cô...Cô dám đánh tôi sao?
Đổng Yến dùng ánh mắt khó tin nhìn Ninh Khiết, sau đó chính thức nổi giận:
- Loại đàn bà bị hàng ngàn đàn ông cưỡi lên, cô dám...Á... ....
Bàn tay Ninh Khiết lại vỗ lên mặt Đổng Yến, lần này ra tay rất nặng, trực tiếp làm Đổng Yến rơi hai cái răng.
- Cô mắng lại xem? Cô còn dám mắng, tôi sẽ đánh cô rơi răng đầy đất.
Ninh Khiết dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đổng Yến, lúc này chỉ nói Đổng Yến không may, thật ra Ninh Khiết không thích dùng bạo lực, nhưng vấn đề là nàng vừa bị Hạ Thiên làm cho nổi giận, bây giờ cuối cùng cũng tìm được một nơi phát tiết. Lúc này Đổng Yến vô tình thay Hạ Thiên đón nhận cơn tức giận của Ninh Khiết.
- Ninh Khiết, cô đừng quá đáng.
Lúc này tên đàn ông mới lên tiếng, hắn muốn bảo vệ người yêu của mình.
- Cút.
Ninh Khiết trừng mắt nói:
- Loại đàn ông ăn bám như anh làm ơn cút xa ra.
- Cô!
Vẻ mặt Tên đàn ông chợt đỏ chợt trắng nhưng không biết phản bác thế nào, ai bảo hắn thật sự là kẻ ăn bám.
- Ninh Khiết, cô chờ đó cho tôi, đợi đến lúc ngồi tù đi.
Đổng Yến bụm mặt dùng ánh mắt ai oán nhìn Ninh Khiết, sau đó nàng lấy điện thoại ra gọi, sau đó nàng khóc lóc kể lể:
- Bà, cháu bị người ta đánh.
Sau đó Đổng Yến cúp điện thoại dùng ánh mắt oán hận nhìn Ninh Khiết:
- Có bản lĩnh thì đứng đó.
Ninh Khiết lại ngồi xuống, nàng nói với Trương Đan:
- Không cần quan tâm đến cô ta, coi cô ta như một kẻ điên.
- Điều này, có gì không?
Trương Đan có chút lo lắng:
- Bạn có cần điện thoại cho Tống gia kia không?
- Không cần, sẽ có người giúp tôi giải quyết.
Ninh Khiết không quan tâm.
Vài phút sau có vài tên cảnh sát đi đến, sau đo đến bên canh nhọm người Ninh Khiết.
- Cô ta đánh người, mau bắt lại.
Khi thấy cảnh sát thì Đổng Yến có chút đắc ý.
Nhưng đám cảnh sát chỉ dùng ánh mắt dò xét nhìn Ninh Khiết, sau đó lấy còng bắt Đổng Yến.
- Này, các anh làm gì? Tôi là Đổng Yến, bà của tôi là... ....
Đổng Yến lập tức hô lên kinh hoàng, nhưng nàng cũng không nói thêm được lời nào, đám cảnh sát nhanh chóng kéo đi.
Đám người đứng xem đều trợn mắt há mồm, Trương Đan cũng cực kỳ kinh ngạc, cuối cùng nàng đã hiểu, bây giờ Ninh Khiết không còn giống như trước kia.
- Trương Đan, chúng ta đi thôi.
Ninh Khiết lúc này mở miệng nói, sau đó nàng tính tiền cơm rồi kéo Trương Đan đang sững sờ rời khỏi nhà hàng, nhưng vừa mới đến cửa thì nàng chợt sững sờ.