An Khả Khả nhớ khi mình định nhào lên thì giường vẫn còn trống trơn, căn bản không có ai, nhưng vấn đề là khi nàng nhào đến nơi thì phát hiện mình đụng vào thứ gì đó mềm mềm, sau khi xem xét thì thấy đó là một người, vì vậy nàng phải vô thức kêu lên sợ hãi.
- Sao vậy?
Trần Di vội vàng hỏi, sau đó nàng nhìn thoáng qua trên giường, sau đó lại ngẩn ngơ, điều này...Có chuyện gì?
- Anh...Anh...Anh sao lại ở trên giường của tôi?
An Khả Khả lúc này mới kịp phản ứng, nàng chỉ lo chất vấn người đàn ông mà quên đứng lên, vì vậy khoảnh khắc này cả hai vẫn bảo trì tư thế mập mờ.
Trần Di thì rất khó hiểu, người này vào từ khi nào? Nàng không la lên vì biết đối phương, đây không phải là Hạ Thiên vừa rồi đã đi nhờ xe sao?
Hạ Thiên không trả lời vấn đề của An Khả Khả, hắn bất mãn nói:
- Này, cô nhào lên người tôi làm gì? Tôi nào muốn lấy cô làm vợ?
- Này, ai nhào lên người anh? Đây là giường của tôi, ai cho anh nằm ở đây?
An Khả Khả muốn nổi điên, người này không biết nói lý lẽ sao? Hơn nữa còn chiếm tiện nghi của nàng mà ra vẻ như không có gì, đúng là ghê tởm.
- Tôi rất mệt, tôi muốn tìm chỗ ngủ, tôi ngủ trước, cô đi đổi phòng là được.
Hạ Thiên quả thật rất buồn ngủ, thật ra không phải chỉ là một buổi tối hắn khong ngủ ngon, vấn đề là có nhiều đêm mất ngủ. Khoảnh khắc này hắn mới nhớ tới lời của đại sư phụ, đàn ông dù có mạnh cũng không nên "hoạt động" quá nhiều, cần phải xen kẻ nghỉ ngơi.
Khi thấy Hạ Thiên thật sự nói ngủ là ngủ, hắn nhắm mắt, hình như còn thở khò khè, điều này làm An Khả Khả thiếu chút nữa thì tan vỡ. Người này là ai, sao không tự tìm phòng mà chiếm giường của nàng?
- Này, tỉnh, tỉnh lại, không được ngủ trong phòng tôi, tôi cũng muốn ngủ.
An Khả Khả cực kỳ tức tối, cũng không biết sức lực của nàng quá nhỏ hay chẳng có lực sát thương mà hạ thiên vẫn ngủ như chết. Nàng náo loạn cả ngày trên người Hạ Thiên, cuối cùng hắn vẫn ngủ ngon, vẫn không nhúc nhích.
Trần Di ở bên cạnh đã có chút dở khóc dở cười, sau đó nàng không nhịn được phải hỏi:
- Này, Khả Khả, coi như xong, cùng lắm thì chúng ta đặt phòng khác.
- Như vậy sao được, đây rõ ràng là phòng của em, anh ta dựa vào cái gì để chiếm chỗ?
An Khả Khả thở phì phò nói.
- Vậy em muốn làm sao?
Trần Di có chút bất đắc dĩ:
- Em cũng không nên báo cảnh sát, đêm nay đổi phòng là được.
- Chị Di, chị tới giúp em, chúng ta hất hắn xuống đất.
An Khả Khả cuối cùng cũng có ý nghĩ muốn đẩy Hạ Thiên khỏi giường.
Trần Di chợt ngẩn ngơ:
- Điều này không tốt lắm đâu? Hắn bây giờ ngủ rất say, bây giờ thời tiết cũng lạnh, nếu để cậu ấy ngủ dưới đất cả buổi tối thì không chừng sẽ sinh bệnh.
- Có nên không?
An Khả Khả có chút chần chừ:
- Không phải anh ta là thần y sao? Nào dễ dàng sinh bệnh như vậy.
- Thần y cũng chẳng nhất định không sinh bệnh.
Trần Di nhắc nhở An Khả Khả:
- Mọi người đều nói bác sĩ không tự chữa cho mình, nếu bác sĩ muốn sinh bệnh thì sợ rằng phiền toái, em cũng không muốn hắn thật sự sinh bệnh chứ?
- Hừ, cứ để hắn bệnh, chết đi cũng được.
An Khả Khả dùng giọng hờn dỗi nói một câu, dù nói tới nói lui thì Trần Di cũng không muốn đẩy Hạ Thiên xuống đất.
- Tôi ra đặt phòng khác.
Khóe miệng Trần Di lộ ra nụ cười quái dị, nàng xoay người đi ra ngoài.
Trần Di vừa mới đi ra thì An Khả Khả đã thở phì phò mắng:
- Nào có loại người thế này? Anh không thích tôi, còn muốn cướp giường của tôi sao? Đáng ghét, thật sự đáng ghét, trên đời này đáng ghét nhất là anh.
Đáng tiếc là Hạ Thiên không có phản ứng với lời nói của An Khả Khả, hắn vẫn ngủ rất ngon.
An Khả Khả cũng không có biện pháp, nàng chỉ có thể thở phì phò nhìn Hạ Thiên, nếu ánh mắt có thể gây sát thương, sợ rằng lúc này Hạ Thiên đã trọng thương.
Vài phút sau Trần Di mới quay về phòng, sau đó nàng dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn An Khả Khả:
- Khách sạn đã không còn trống, sao bây giờ?
- Này, anh tỉnh lại cho tôi, tỉnh lại.
An Khả Khả cuối cùng cũng bị chọc tức, nàng bổ nhào lên người Hạ Thiên, hai bàn tay trắng liên tục hoạt động. Sua đó nàng trực tiếp đứng lên đá hắn, nhưng điều làm cho nàng tan vỡ chính là Hạ Thiên vẫn ngủ say, không có chút phản ứng.
- Đúng là heo.
An Khả Khả tức giận mắng một câu, đây là loại người gì? Như vậy còn ngủ được sao? Hắn không sợ có người dùng dao đâm chết à?
- Mệt quá, chị Di, em mặc kệ, em rất buồn ngủ, em ngủ cái đã.
An Khả Khả lầm bầm một câu, sau đó nàng bổ nhào xuống giường. Nàng cũng rất buồn ngủ, vừa rồi lại mất khá nhiều sức cấu véo Hạ Thiên, bây giờ lại càng mệt, vì vậy mà dứt khoát không muốn suy nghĩ nhiều, cứ nằm xuống ngủ ngay.
Cũng may là giường khá lớn, dù là Hạ Thiên hay An Khả Khả cũng hơi gầy, vì vậy ngủ chung cũng không có vấn đề, chính giữa còn có không gian trống.
Lúc này đến lượt Trần Di buồn bực, vì nàng không còn chỗ nào để ngủ. Đáng lý ra nàng sẽ ngủ chung với An Khả Khả, nhưng bây giờ An Khả Khả đã ngủ với Hạ Thiên, tất nhiên nàng sẽ không còn chỗ nào khác để nằm. - .
- Thôi khỏi, mình đi tắm cái đã, hy vọng trước khi tôi ra thì hai người còn chưa lăn xuống đất.
Trần Di lầm bầm một câu rồi vào phòng tắm.
Sáng hôm sau.
An Khả Khả tỉnh lại, nàng muốn vùng lên duỗi lưng mệt mỏi, nhưng nàng phát hiện eo rất căng, nàng đang bị ôm.
- Á, anh là sắc lang.
An Khả Khả mở to mắt rồi thét lên.
Sắc lang trong miêng An Khả Khả chính là Hạ Thiên, vì nàng phát hiện mình bị Hạ Thiên ôm lấy, nhưng hắn vẫn ngủ rất ngon.
- Thả tôi ra, thả tôi ra.
An Khả Khả bắt đầu vùng vẫy, nhưng đáng tiếc là nàng vùng vẫy một lúc lâu mà chẳng hiệu quả. Vì vậy nàng tức giận dùng đòn sát thủ, quyết định há miệng cắn tay Hạ Thiên.
An Khả Khả cắn mạnh, Hạ Thiên chợt tỉnh, hắn mở to mắt, khi thấy An Khả Khả thì lại càng hoảng sợ, hắn đột nhiên vung tay hất văng nàng ra ngoài.
- Này, sao cô lại chui vào ngực tôi? Mê trai thế sao?
Hạ Thiên xoay người ngồi lên, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn An Khả Khả.