Mộc Hàm nhìn đội trưởng Mã, sau đó nàng gật đầu:
- Vậy thì được, mời đội trưởng Mã amng người của anh đi trước, chúng tôi sẽ tới ngay.
- Được.
Đội trưởng Mã gật đầu, sau đó hắn vung tay:
- Theo tôi đi.
Mộc Hàm lại nhìn Đàm Lập Tân:
- Cục trưởng Đàm, anh có lái xe đến không?
- Có!
Đàm Lập Tân vội vàng nói.
Mộc Hàm cũng không nói thêm điều gì, nàng nhanh chóng đi theo Đàm Lập Tân và Mai Thục Mẫn vào công viên, sau đó nàng cầm lấy chìa khóa xe của Đàm Lập Tân, cuối cùng chở mấy người phóng đi như bay.
... .... - https://truyenfull.vn
Câu lạc bộ Thái Tử chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi, đây chẳng phải là câu lạc bộ gì cả, thực tế cái được gọi là câu lạc bộ Thái Tử chẳng qua chỉ là một tòa biệt thự lớn mà thôi.
Vị trí của căn biệt thự cũng không tính là vắng vẻ, bốn phía là những bức tường cao hơn mười thước vây quanh, chỗ duy nhất tiến vào chính là một cánh cổng lớn, nơi đây có bảo vệ canh giữ, dù là ai muốn vào cũng phải được kiểm chứng thân phận.
Còn vấn đề chủ nhân của câu lạc bộ, trên danh nghĩa là của ông chủ bất động sản nào đó, thực tế thì ai cũng biết, nơi này là câu lạc bộ Thái Tử, chính là địa điểm cho đám con nhà quan ở thủ đô đến tụ tập tìm niềm vui.
Khi Hạ Thiên và Mộc Hàm vào trong câu lạc bộ thì trời đã tối, lúc này bên trong câu lạc bộ cũng truyền ra những tiếng cười nói vui vẻ, còn có cả âm nhạc đinh tai nhức óc, hình như đám người bên trong đang cuồng hoan.
Đội trưởng Mã dẫn đầu mọi người xuống xe, hắn đi vào xuất trình giấy tờ và yêu cầu bảo vệ mở cửa.
- Nơi đây của chúng tôi không chào đón cảnh sát.
Một tên bảo vệ nhìn giấy chứng nhận rồi dùng giọng không quan tâm nói.
- Chúng tôi đang điều tra một vụ án, cần các anh phối hợp.
Đội trưởng Mã có chút căm tức.
- Các người muốn làm gì? Có biết đây là chỗ nào không?
Một tên bảo vệ dùng giọng kiêu ngạo nói:
- Mau cút ra, nếu không ông chủ của chúng tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, các người sẽ phải đi làm ăn mày.
Đám cảnh sát cực kỳ tức giận nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, bọn họ đều biết đám người này không dễ trêu chọc, nếu thật sự đi vào mà không tìm được cô gái con của Đàm Lập Tân, như vậy thì phiền toái sẽ rất lớn. Bọn họ không có chứng cứ, chỉ căn cứ vào lời nói của Hạ Thiên mà chạy đến đây điều tra, vì có nhiều lo lắng nên không dám xông vào.
Cục diện trở nên giằng co, bảo vệ không cho vào, đám cảnh sát cũng không bỏ đi.
- Bọn họ vì sao còn chưa tiến vào cứu người?
Đàm Lập Tân ngồi trong xe dùng giọng lo lắng nói, hắn thấy đám cảnh sát ở ngoài kia do dự một lúc lâu mà không chịu tiến vào.
- Bọn họ bị ngăn cản, người ta không cho vào.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi đã nói rồi, đám cảnh sát này không làm ăn được gì đâu.
Sau khi sáu mươi ngàn cảnh sát ở thủ đô được điều động mà không tìm được vợ, Hạ Thiên cho rằng đám cảnh sát đều không ra gì.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Đàm Lập Tân nói bằng giọng lo lắng.
- Vợ, chúng ta cứu người xong thì có thể về nhà không?
Hạ Thiên lúc này quay đầu hỏi thăm Mộc Hàm.
Mộc Hàm gật đầu đồng ý.
- Được rồi, con gái của ông tên gì?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Chồng, con gái của cục trưởng Đàm là Đàm Điềm Điềm, tôi đã từng gặp cô ấy, tôi đi vào với cậu là được.
Mộc Hàm nhanh chóng nói, sau đó nàng kéo cửa xe bước xuống rồi nói một câu với Đàm Lập Tân:
- Cục trưởng Đàm, anh và giáo sư Mai ngồi đây là được, chỉ cần con gái của anh ở bên trong, tôi sẽ cứu cô ấy ra cho anh.
- Kính nhờ cô.
Đàm Lập Tân gật đầu, lúc này hắn đã đem tất cả hy vọng đặt lên người Mộc Hàm.
- Điềm Điềm, con đừng nên xảy ra chuyện không may... ....
Lúc này vẻ mặt Mai Thục Mẫn cực kỳ ngây ngốc, nàng thì thào nói. Con gái bị người ta mang đi tạo nên đả kích rất lớn cho nàng, lúc này nàng đã không còn tỉnh táo như bình thường.
Hạ Thiên kéo Mộc Hàm đi rồi dùng giọng bất mãn nói một câu:
- Này, mở cửa ra.
Hạ Thiên nói như vậy thì đám cảnh sát nhanh chóng tản ra, bọn họ đang không biết nên làm sao, bây giờ thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm ra mặt, tất nhiên là cầu còn không được.
Mộc Hàm đi đến dùng giọng lạnh lùng nói:
- Mở cửa.
- Cô muốn mở là mở sao...Á... ....
Một tên bảo vệ dùng ánh mắt tham lam nhìn Mộc Hàm, bộ dạng ngả ngớn, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì đã nghe được một tiếng nổ lớn, một cơn đau dữ dội truyền đến, hắn lập tức ngất đi.
Cũng không phải chỉ có một mình hắn bất tỉnh, vài tên bảo vệ khác cũng rơi vào kết cục như vậy. Nhưng cũng không phải Hạ Thiên đánh bọn họ bất tỉnh, chẳng qua chỉ vì nhà sập đập lên người mà thôi.
Đám cảnh sát trợn mắt há hồm nhìn Hạ Thiên như quái vật, tên khốn này quá trâu, trực tiếp đẩy đổ nhà canh giác của người ta, như vậy phải có bao nhiêu sức lực mới được?
Nhà gác sập xuống, Hạ Thiên và Mộc Hàm tiến vào, nhưng bảo vệ nơi đây cũng chẳng phải chỉ có vài tên, ngay sau đó đã có vài chục người cầm gậy phóng ra.
Hạ Thiên không nói hai lời, hắn xông lên quyền đấm chân đá, những tiếng kêu rên liên tục vang lên, khoảnh khắc sau đã có một đám người gục ngã.
Mộc Hàm còn chưa ra tay đã phát hiện tất cả đều gục ngã, điều này làm cho nàng cảm khái, tuy bây giờ võ công của nàng đã tiến triển rất nhanh, nhưng nếu so sánh với chồng thì quả thật là chênh lệch quá lớn.
Trên đường đã không còn người ngăn cản, hai người đi vào, lầu một biệt thự có một đại sảnh, lúc này bên trong có trên trăm nam nữ, một đám uống rượu, một đám nhảy nhót điên cuồng, không ít nam nữ dính vào nhau như sam, căn bản không thèm chú ý đến người bên cạnh. Có lẽ đây chính là kết quả mà bọn họ mong đợi, càng đông thì càng kích thích.
- Này, đám ngu ngốc cac người nhốt Điềm Điềm ở đâu?
Hạ Thiên nói một câu như vậy.
Đại sảnh chợt yên tĩnh, thậm chí tiếng nhạc cũng ngừng, đám người cũng tản ra, tầm mắt nhìn về phía Hạ Thiên.
- Ủa, đây không phải là Mộc Hàm sao? Đúng là khách quý, trước kia không biết mời, thậm chí mời cũng không đến, sao hôm nay lại đến đây?
Một âm thanh vang lên xóa vỡ bầu không khí yên tĩnh, một người đàn ông hơn hai mươi đi về phía bên này:
- Đến, đã đến thì cùng uống vài chén, cơ hội này là khó kiếm, thật sự khó kiếm.
Mộc Hàm khẽ nhíu mày, nàng đang định mở lời thì Hạ Thiên đã lóe lên xuất hiện trước mặt tên đàn ông kia, hắn chụp lấy cổ đối phương:
- Này, thằng ngu, có phải đám người chúng mày bắt Điềm Điềm không?